Thứ Tư, 21 tháng 10, 2015

MỘT TAI NẠN_TÂM HỒN CAO THƯỢNG


3. MỘT TAI NẠN
                                                                 Thứ sáu, ngày 21.

Niên học này đã mở đầu bằng một tai họa. Sáng nay, cha tôi đưa tôi đi học. Tôi mải nhắc lại những lời tâm huyết của ông Bích-Niên đã nói với học trò hôm trước cho cha tôi nghe, nên tới trường lúc nào không biết. Tôi giật mình thấy một đám túm đông túm đỏ ở trước cửa.

Cha tôi bảo : "Chắc lại có sự chẳng lành gì đây." Chúng tôi khó nhọc mới len vào được. Phòng khách đầy những phụ huynh và những học trò mà lúc ấy các thày giáo không tài nào xua vào lớp được. Mọi con mắt đều nhìn vào cửa buồng ông hiệu trưởng. Một ông đội mũ cao vừa đến, người ta thì thào: "Đấy là Bác sĩ".

Cha tôi hỏi một giáo sư thì ông trả lời:

- Bánh xe đè phải chân nó.

Ông khác nói tiếp:

- Và nghiến nát bàn chân.

Nạn nhân là một trò em lớp Tư, đi học qua phố Đỗ-xá, thấy một em bé tuột tay mẹ dắt, ngã lăn giữa lối, một cái ô-tô hàng đang vùn vụt chạy đến. Lập tức, cậu chạy ra lôi đứa bé kia dậy và ôm nó lên rồi, nhưng không may, bánh xe lướt phải chân cậu. Cậu là con một viên Quan Ba pháo thủ.

Trong khi chúng tôi đang nghe người ta kể lại như thế, thì ở ngoài có một người đàn bà xô đẩy mọi người và hốt hoảng chạy vào như một người điên. Đó là mẹ cậu Dư-Biên, người học trò bị nạn. Ngay lúc ấy, một người đàn bà khác là mẹ cậu bé được cứu chạy ra ôm lấy bà, thổn thức khóc và đưa bà vào phòng ông hiệu trưởng. Ở ngoài, người ta nghe tiếng kêu đau đớn của bà Dư-Biên:

- Ối Duy-Lệ, con ơi !... (Duy-Lệ là tên tục của cậu bé)

Lát sau, một chiếc xe ngựa đỗ trước giậu, ông hiệu trưởng bế cậu Biên ra. Cậu bé sắc da nhợt nhạt, hai mắt nhắm nghiền, gục đầu vào vai ông hiệu trưởng. Phút ấy, trong phòng im lặng như tờ, người ta chỉ nghe thấy tiếng nức nở của bà mẹ thôi. Ông hiệu trưởng dừng bước giữa phòng, nâng cao cậu bé lên như để mọi người trông rõ. Tức thì các thày giáo, các cô giáo, các phụ huynh học trò, ai nấy đều phàn nàn cho cậu và khen cậu là người can đảm ít có. Mấy cô giáo đứng gần đấy liền hôn hai bàn tay xanh rớt của cậu. Cậu Biên bỗng bừng mắt và hỏi khẽ:

- Cặp sách em đâu?

Mẹ em bé sống sót liền giơ cặp lên, vừa nói vừa khóc:

- Em ơi! Cặp của em đây rồi, ta sẽ đem lại nhà cho em.

Thấy con nói được, bà Dư-Biên mới lại hồn. Mọi người đều giải tán. Cậu bé bị thương được đưa lên xe rất cẩn thận. Xe bắt đầu chuyển bánh, chúng tôi vào lớp, ai nấy đều cảm động và lặng thinh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét