Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2018

GIÁNG SINH CỦA KỶ NIỆM - Duy Nguyên


Buổi tối, trời thật lạnh. Cái lạnh lạ lùng của những ngày cuối đông, của những tháng nóng khô buổi trưa. Đối với tôi, có lẽ đây là một ngày vui nhất. Lúc chiều vừa xong giờ Toán, bài thi đệ I lục cá nguyệt hạng nhất! Mẹ tôi vui vẻ, cười âu yếm lúc tôi xin đi chơi tối này. Đêm Noel mà. Với chiếc áo dài hồng nhạt, áo len đen và những bước chân rộn rã tôi ra khỏi nhà. Con đường nhà tôi ở một xóm khuất lánh, dù là đêm nay, cũng vẫn tràn bóng tối, những ngọn đèn yếu ớt. Trời lạnh làm tôi chùn bước, nhưng với những náo nức tôi lại bước nhanh. Nhà thờ trên một ngọn đồi cao, ở giữa tỉnh lỵ. Trước mặt là những con đường rộng, ngập ánh đèn. Nhiều dâu màu với đèn sáng treo ngang dọc làm tôi nghĩ đến một bầu trời sao thật đẹp. Bầu trời sao của những đêm cắm trại, của đêm ở biển. Nơi đó có đôi mắt người. Hai bên nhà thờ là những bậc thềm, không để đi. Đó chỉ là một chỗ ngồi, chỗ ngồi vào buổi chiều, nhìn xuống tỉnh lẻ. Đêm nay chật những người. Lúc đi ngang một khoảng mờ dưới vòm hoa giấy, tôi thấy một con bạn đang cắn móng tay, nói chuyện với một chàng. Nó nhìn tôi mắc cỡ, nhưng mà tôi sẽ không nói cho ai biết chuyện ni đâu.

Đêm Giáng sinh đó tôi đi dự một réveillon ở nhà Huyền. Với đầy đủ mặt bạn bè, có cả người đó. Người của cặp mắt làm tôi bối rối, của những đêm sinh hoạt, người với giọng hát thật ấm. Em vẫn nhớ hoài đêm Noel năm đó, anh. Anh có biết là em đã bối rối, đã ngượng ngùng biết bao khi gặp anh ở nhà Huyền. Hình như có 2 đứa đến sớm nhất. Bọn Huyền mải làm bánh sau nhà. Hai đứa ngồi trên chiếc bàn đầy những ly tách sáng loáng, anh đã nói gì, anh nhớ không? Hình như anh nói ít lắm, chỉ có đôi mắt kỳ cục đó nhìn em hoài. Giây phút như của một giấc mơ, như một chuyện hoang đường. Anh đàn cho em nghe bài Love is blue, anh nhớ không? Tôi không nhớ rõ mình ra sao trong đêm đó, từ lúc bước lên bực thềm nhà Huyền. Tôi không kiểm soát được những lời nói, không làm chủ tâm hồn mình. Từ lúc nhìn thấy anh, thật lâu lúc đó, tôi đã là một người khác. Tôi không là tôi nữa, tôi bây giờ khác hẳn ngày hôm qua, hôm kia. Bọn Huyền xếp tôi ngồi cạnh người đó. Tôi không uống rượu nhưng nghe mặt nóng bừng, lảo đảo trong một trạng thái kỳ lạ. Có lần không hiểu tôi đang nghĩ ngợi gì, bọn Huyền yêu cầu tôi hát một bài, tôi có nghe đâu. Ngh. đã phải đá nhẹ vào chân tôi, tôi bừng tỉnh. Cả bọn cười ầm. Hương cười bảo tôi đang nghĩ đến người trong mộng. Lệ cười hóm hỉnh "Người trong mộng đang ngồi cạnh bên đây mờ" Tôi không nhớ rõ cảm giác ra sao sau câu nói của Lệ. Chỉ nhớ mặt mũi nóng bừng chỉ muốn rời khỏi bàn. Ngh. cũng như tôi vậy. Thế nhưng bọn chúng đâu tha, cứ nằng nặc đòi tôi phải hát, hát chung với Ngh. Cuối cùng tôi vẫn phải nghe theo. Ngh. đàn tôi hát. Hình như là bài "Noel ancien". Entre le boeuf et l'âne gris. Dort, dort, dort le petit fils.

Bây giờ bài hát đối với em thành một kỷ niệm. Quý giá vô cùng. Bây giờ mùa giáng sinh sắp đến, em nhớ đến giáng sinh xưa. Nhớ anh, nhớ ngày tháng đẹp nhất của tuổi học trò. Như một loài hoa đẹp, chỉ nở một lần trong vườn của tâm hồn. Loài hoa quý hương thơm nồng đượm mỗi Giáng sinh. Cũng như suốt cuộc đời chỉ nở một lần, những rung động đầu đời. Một lần rồi thôi. Không bao giờ nữa. Loài hoa đẹp sẽ tàn. Có phải thế không anh, Ngh.? Hát xong bọn chúng vỗ tay, bis, bis. Cũng không hiểu sao tôi lại bằng lòng. Hai đứa hát một bài nữa. Trong vùng sáng lờ mờ qua cặp mắt, tôi thấy vài đứa nhìn chúng tôi cười. Tôi như đã mặc nhiên chấp nhận sự gán ghép của Lệ. Sao mình gan thế nhỉ? Sau này tôi cũng một đôi lần tiếc những giây phút đó, sau này tôi cũng hối hận hành động đã làm.

Sau đó cả bọn kéo nhau ra phố. Không như những chiều tan học, lần này đi riêng rẽ nhau. Tôi và Ngh. đi sau cùng. Tỉnh lẻ với nhiều gương mặt quen thuộc, nhưng đêm nay là đêm Giáng Sinh, hầu như không ai để ý đến ai. Hai đứa lên nhà thờ lúc này đã khuya nên rất ít người quỳ dưới hang đá, thì thầm những lời vô nghĩa. Những vòm lá lay động trên đầu, đêm với không khí trong vắt, lạnh băng. Thời gian và không gian ngừng bặt, đêm thinh lặng. Không bao giờ em quên được đêm đó, giờ đó, dưới bầu không khí lạnh vây quanh. Anh, chắc anh vẫn nhớ chứ Ngh.? Người ta không sống bằng kỷ niệm. Nhưng em vẫn nuôi dưỡng kỷ niệm, anh à. Kỷ niệm như những viên ngọc quý được giữ kỹ lưỡng, nâng niu trong lòng. Cũng như những tờ thư cũ đó anh!! - Tôi và Ngh. ngồi trên bực thềm nhìn xuống phố. Đêm có trăng, ngồi trên này tôi có thể nhìn thấy bãi cỏ xanh dưới nhà thờ. Trăng óng ánh trên cỏ, cây in bóng lên cỏ và tôi, tôi muốn nằm dài trên cỏ. Ngủ đi, giữa đêm lạnh giữa lúc lòng mình chập chùng kỳ lạ. Để sáng mai tôi không còn là tôi nữa, để tôi đừng nhìn thấy tôi của những tháng kế tiếp. Nhưng trong một góc khuất nào của trái tim, nó bảo tôi nghĩ khác. Nó bảo tôi rằng những ngày sau chỉ toàn nắng ấm, nó điều khiển mọi ước muốn của tôi. Tôi muốn cùng Ngh. đi dưới thảm cỏ, cỏ trải dài dưới chân. Hai đứa đi trong cỏ, cỏ quyện lấy các bàn chân. Con đường đó đừng bao giờ chấm dứt. Đừng bao giờ dừng lại ở một cuối đường nào. Bên kia đường là vực thẳm, là quãng đời khác không có tôi và Ngh. Tình yêu vỡ nát, biến mất. Những giây phút đó đẹp vô vàn phải không anh? Năm nay em 18 tuổi, năm xưa em 16 tuổi. Hai đứa đã quanh qua một quãng đời khác. Em vẫn áo dài trắng, hai buổi đến trường như ngày nào đó anh.

Mặt sông gợn những đợt sóng vàng, trăng sáng làm tôi mơ hồ tưởng như buổi chiều. Hai đứa đi gần hết những con đường tỉnh lẻ, Ngh. đưa tôi ra bờ sông. Con này, con sông ở Thủ Dầu Một như trong một truyện dài của Mai Thảo. Tôi ngỡ tôi và Ngh. như Phục và Bích. Ngồi trên ghế đá, nhìn ra nước sông vàng. . Cũng vẫn là im lặng. Nghe vũ trụ nói, nghe tiếng sóng nhẹ vỗ êm ái. Tôi có còn là tôi không nhỉ? Mới ban chiều đến giờ tôi ngồi cạnh một người con trai. Tôi phải làm gì đây với bài vở của những ngày tới? Hay là tôi lại mơ mộng trước quyển Vạn vật. Không P. ơi phải gắng lên, phải nhớ lời ba mẹ. Đừng để môn Toán sụt hạng trong kỳ đệ II lục cá nguyệt. Tôi nghe thoảng đâu đây những lời yếu ớt đó. Mơ hồ, thoảng qua, trái tim vừa lớn của tôi vẫn đập những nhịp cũ. Rộn rã, bồi hồi trong những lần nghĩ đến người ta.

Sau đêm giáng sinh đó, tôi đã thực sự thay đổi. Những tờ thư kẹp trong quyển sách, lần hẹn hò ở Kim, từng bước chân theo về mỗi chiều tan học. Tôi vẫn tưởng nụ hoa đầu đời sẽ nở tươi đẹp mãi, nhưng đâu ngờ vẫn héo úa. Trong khu vườn tâm hồn, loài hoa úa tàn. Hương thơm làm lưu luyến dư hương làm đau xót  tâm hồn. Chỉ tại tánh tôi trẻ con, chỉ tại những hiểu lầm không đâu. Gia đình Ngh. dọn đi nơi khác. Thực sự không còn gì cả rồi. Hết rồi. Như một giọt sương đọng áo tôi hôm đó, sáng qua tan biến. Không một dấu vết. Một thoáng ngậm ngùi, rồi cũng qua. Anh, cho đến bao giờ em vẫn chưa quên được anh. Có lẽ không bao giờ quên đâu. Kỷ niệm đó, nhiều quá phải không anh? Làm sao quên được một ngày, một buổi. Đừng bao giờ khuyên em quên nhau nghe anh. Vì mỗi sáng, mỗi trưa em đều nhìn lại những nơi chốn xưa thì sao lãng quên được. Con gái vẫn thế, vẫn mau nước mắt mà anh.

Để rồi Noel năm sau tôi nhận được thiệp Giáng sinh từ xa đến. Dưới những lời chúc có hàng chữ: forget me not...


DUY NGUYÊN    

(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 31, tuần lễ từ 23-12 đến 30-12-1971)