Thứ Bảy, 24 tháng 11, 2018

MỘT NGÀY ĐÃ QUA - Đỗ thị Hồng Liên


Buổi sáng, tôi thức dậy cùng lúc với tiếng hót của một con chim quen thuộc nào đó. Tiếng hót ríu rít nghe vui như bản nhạc mà M thường hát cho tôi nghe. Trời sớm nên còn mờ mờ tối, tôi tung chăn ngồi dậy xỏ chân vào đôi dép lạnh ngắt. Hôm nay là ngày chúa nhật, ngày mà M vẫn thường đến thăm tôi vào khoảng chín giờ sáng. Tôi không muốn M thấy con mèo con dễ thương của M vẫn còn cuộn tròn trên giường. Và chắc là M sẽ bảo, cô hư ơi là hư, nhé. M nheo mắt cười với tôi, tôi cười lại. Cả hai đứa cùng cười, trong mắt tôi M bỗng dưng trở nên dễ thương kỳ lạ.

Tôi mở cánh cửa sổ nhỏ trông ra vườn và đứng tì tay bên thành cửa. Gió sớm mai lùa vào phòng làm bay tung tóc tôi. Không khí thơm mùi đất, mùi lá mới, tôi nhoài người ngắt một cánh hoa sứ gần đó. Hoa trắng và thơm. Tôi dắt đùa lên tóc và lại bỏ nó xuống bàn học. Căn phòng nhỏ của tôi hôm nay như vương đầy hương hoa và dịu dàng làm sao. Tôi cười một mình thầm lặng, mắt vẫn ngó những hàng lá xanh non ướt đẫm sương đêm. Tôi muốn hứng được một ít sương trong tay và được nếm mùi của nó. Trời vẫn còn sớm và tôi không biết phải làm gì cho hết giờ ngoài việc đứng đó mơ mộng. Phòng bên có tiếng chị N húng hắng ho. Chắc bà ấy lại quên tối ngủ không đóng cửa rồi. Và tôi lại quay về cửa sổ có tiếng cây lá chạm nhau xào xạc ngoài vườn, tiếng sột soạt trong đống lá khô. Những tiếng động êm ái, quen thuộc làm sao. Tôi nhắm mắt mơ màng. Có phải không, những bước của thời gian thật vô cùng kỳ diệu.

Tôi yêu chiếc bể con nằm bên gốc cây sứ vô cùng. Mỗi buổi sáng tôi thường kiễng chân một chút nhìn vào bể ngắm bóng mình trong ấy. Và vục hai tay vào nước nghe cảm giác lành lạnh chạy khắp người một cách khoan khoái. Tôi cười với bóng mình trong đó, cả những cánh lá vàng bay chưa kịp héo nữa. Tôi thu chúng lại trong một hốc cây, vui mừng như giữ những kỷ vật quí báu. Với chúng, tôi có cảm tưởng chúng là của riêng tôi, chúng thuộc về tôi hoàn toàn với rất nhiều mơ ước. Có lần tôi nói với M về điều này, M cười và bảo là cô ích kỷ lắm. Có lẽ tôi ích kỷ thật đấy, lúc nào tôi cũng sợ bị mất, bị quên lãng trong lòng người khác. M vẫn nói tôi đa nghi, yếu đuối và nhát như một con thỏ đấy thôi.

Không biết vì sao, sáng nay, lúc đứng lên cái bể con tôi bỗng dưng nhớ M kỳ lạ. Một chút nữa đây, khi tan sương mù trên những ngọn cây không hiểu M có đến? Tôi rửa mặt một cách chậm chạp uể oải, những giọt nước lạnh rỏ xuống trên nền xi măng đầy rêu xanh nghe buồn buồn. Cây sứ dạo này bắt đầu rụng hoa, ngập trắng cả nền đất và trong bể nước. Anh có nhớ em không, hở M?

Chị N rủ tôi sáng nay xuống phố mua ít cuốn sách, chị nói thèm đi chơi mà đi một mình buồn quá. Lúc đó tôi đang dọn bữa ăn sáng. 7 giờ 45. Trời mờ sương ngoài kia, không khí có vẻ dịu dàng của một ngày mùa đông. Tôi lơ đãng trả lời không đi, cúi mặt xuống nhìn những tấm bánh vàng thơm ngát. Mùi cà phê bốc lên thơm thơm, tôi nghe rõ từng giọt một nhỏ xuống đáy bình, tiếng động đều đều xui tôi nhớ đến những đêm mưa buồn thường có vào mùa hạ ở đây. Đêm mưa thường làm tôi buồn nhiều nhất, khi nhìn những đồ vật ẩm ướt lạnh tanh, trong phòng tôi có cảm giác cô đơn sao đâu. Và cả đêm, nằm trong chăn ấm, tôi lắng nghe từng giọt mưa rơi xuống từ mái hiên, lắng nghe nỗi buồn nào đó vừa trỗi dậy mênh mang. Ôi! Tôi nhớ làm sao môi cười của M. Nhớ và nhớ. Nhớ không cùng đến phát khóc, ở đâu cũng bàng bạc ánh mắt, giọng cười của m. Tôi để đèn ngủ, lôi hình M ra xem hàng giờ, xem cho vơi bớt nỗi buồn, cho đã cơn nhung nhớ. M sẽ không biết là tôi thương M tới đâu, và nhớ M tới đâu vì tôi không bao giờ nói với M câu đó. Tôi không thể nói được với M một câu ra hồn nào hết khi gặp mặt nhau. Tôi cũng không thể gửi được cho M những lá thư đầy ắp nhung nhớ. Tội nghiệp những lá thư bé nhỏ không bao giờ tới tay người nhận, chúng nằm đầy dần trong hộc tủ của tôi. Cái hộc tủ trong đó chứa toàn thư M, những cuốn sách bé bé M tặng và vô số đồ vật lẩm cẩm của con gái. Tôi cất kỹ chúng, nâng niu chúng vô cùng, giam chúng nằm yên trong hộc tủ bằng một chiếc chìa khóa xinh xắn, nhỏ chỉ bằng ngón tay út của tôi. Ngón tay út thương mến vô cùng của ta.

Chị N giành lấy con dao nhỏ trong tay tôi, nhẹ giọng:

- Cô này hôm nay lạ nhỉ, cắt bánh không cắt, cà phê nguội cả rồi kìa Chị nhìn tôi tinh quái Nhớ ai đó cô nương.

Tôi gượng gạo cười với chị. Có gì đâu. Chị N nhìn tôi tất nhanh rồi cúi xuống cắt bánh, tiếng bánh vỡ nghe ròn tan, tôi bắt đầu thấy đói bụng. Một ngày đã lên tiếp nối những ngày buồn chán khác rồi đó M.

*

Áo dài xanh quấn quít gót chân mềm và tóc dài bay lả lơi theo chiều gió, trông chị N xinh xắn dịu dàng làm sao. Buổi sáng vẫn nồng nàn hương hoa lá và thơm mùi của đất khi chị N khép cửa đi ra, mắt long lanh nhìn tôi:

- Ở nhà đừng buồn nghe nhỏ.

Tôi nghiên đầu bối rối, hất nhẹ mái tóc dài vướng víu:

- Có gì đâu mà buồn. Chị tính đến nhà ai vậy?

- Không rõ nữa, chị định đến nhà nhỏ N. Sáng đẹp trời thế này không hiểu cô nàng có nhà không nữa. Có gửi gì không?

Tôi lắc đầu nhè nhẹ:

- Thôi, em lười lắm mà cũng chẳng có gì để gửi nữa. Chị đi đi, nắng lên rồi đó.

Nắng lên rồi đó, nắng óng ánh mịn màng trên từng hàng lá, nắng phá vỡ sương mù trên cao. Và bóng chị N nhòa dưới con dốc quen thuộc, xanh um những ngọn cỏ non.

Tôi quay trở vào nhà lòng bỗng dưng buồn mênh mang. Ngôi nhà nhỏ vắng lặng hơn bao giờ hết. Tất cả mọi vật đều lặng lẽ một cách đáng sợ, chỉ có nỗi buồn trong tôi là xôn xao, chất ngất vô cùng. Tôi đi từ nhà trên xuống nhà dưới, lướt qua những căn phòng trống không, chân đặt trên nền nhà ẩm ướt lạnh tanh. Tôi nhìn mình trong gương thấy mình xa lạ vô cùng, thấy mình như muốn khóc. Không, tôi sẽ chả khóc đâu, rồi mắt sẽ mờ và môi sẽ run ngấn lệ. Tôi lại sẽ thấy mình yếu đuối bé nhỏ và lạc lõng vô cùng. Như một con chim non run rẩy giấu đầu giữa hai cánh. M vẫn bảo không thể chịu được khi thấy con gái khóc và tôi vẫn rán hết sức cho M đừng trông thấy những giọt nước mắt vô tội đó khi chúng lăn tròn trên má trên môi, làm ẩm buồn những ngón tay bé nhỏ. Ừ, M yêu quí của tôi giờ này đang làm gì đó, ở một chỗ quen thuộc hay một nơi xa lạ nào tôi chưa hề biết đến. Nhưng chắc chắn là M phải biết tôi đang ngóng đợi M nơi ngôi nhà này chứ, N hẳn phải biết lòng tôi nôn nóng biết bao nhiêu. Một tuần xa nhau là một tuần để nhớ nhau. Giá chúng ta đừng bận rộn gì cả, giá chúng ta không phải vùi đầu vào sách vở cho mùa thi sắp tới. Giá mỗi ngày tôi mỗi thấy M hiện ra dưới chân con dốc nhỏ, cười với tôi bằng mắt, lòng tôi sẽ sung sướng biết bao. Ngày tháng sẽ nồng hương yêu dấu, như hương ngát trong vườn mỗi khuya, mỗi sớm, M sẽ chẳng còn ước sao mắt tôi bớt buồn đi một tí, ngày nào đó khi chúng mình như đôi chim khuyên nhảy chuyền trên cây đời hạnh phúc.

Nắng bây giờ rực rỡ trên từng ngọn lá, cành cây. Gió lướt thướt qua hàng cây xôn xao, mỉm cười với bầu trời dịu dàng trên cao. Gió lùa trong tóc, hôn lên tà áo lụa xanh mềm mại, màu xanh nồng nàn đến ngọt mắt vô cùng. Tôi đứng giữa vườn, nhón chân trên một thân cây để nghiêng, tay vịn cành ngọc lan thơm ngát. Từ đây, nhìn xuống dưới chân dốc thật rõ, tôi có thể trông thấy M từ lúc M bắt đầu quẹo vào con đường đất nhỏ đó. Bóng dáng M trở thành quen thuộc vô cùng đến nỗi tôi chả bao giờ lầm lẫn được với khoảng cách thế kia. Con đường nhỏ mới quen thuộc và âu yếm làm sao. Tôi không thể tưởng tượng được đã bao nhiêu lần M đặt bước lên đó, những bước dài thong thả. Đôi khi lẩn thẩn tôi chỉ muốn đặt chân mình lại trên những bước đã qua đó. Nhưng những dấu vết thường mất hút ngay sau khi M bước qua và tôi dẫm bừa trên đó, dẫm lên những hạt bụi vô tình quái ác đã phủ lấp bước chân người đi. Những buổi chiều mà sách vở đã được dẹp qua một bên giữa nỗi mệt mỏi chán chường tôi lại một mình lang thang nơi đó. Đây là nơi mà M đã từng đi qua, đây là hàng cây, bụi cỏ, những đám hoa vàng rực rỡ mà M đã từng ngó và cười với chúng. Tôi biết M vẫn hay cười một mình, nụ cười làm gương mặt M dễ thương quá đỗi. Tôi ghen cả với chúng và bắt đầu hỏi M bằng giọng giận dỗi: Cười cái gì vậy? M chỉ nhìn tôi cười bằng con mắt đầy ắp thương yêu. Không, không gì cả cô bé ạ. Ừ, M vẫn hay nói chuyện với tôi bằng giọng đó, giống như tôi là một cô bé tí xíu ngày xưa. Chúng tôi suýt soát nhau nhưng M vẫn bảo tôi trông giống như một con mèo nhỏ dễ thương nhất là vào những lúc tôi phụng phịu ngồi co cả hai chân trong chiếc ghế mây rộng rãi. M nói và cười khiến tôi cũng bật cười theo quên cả giận dỗi. Chả phải đâu M ạ, chúng mình đều là những con mèo con xinh xắn cả đấy. Những con mèo trong truyện thần tiên buổi sáng cùng nhỏ nhẹ uống chung nhau một tách sữa, buổi tối cùng khiêu vũ, hát hò và sống những tháng ngày thơ mộng trong lâu đài nào đó. Chúng ta yêu mến nhau, và hiểu nhau, mãi mãi phải không M?

Lá khô xào xạc dưới chân, reo vui cùng với lòng vừa ngát hương tình diệu vợi. Những ngón tay đan vào nhau e ấp, bầu trời mở ra thênh thang cùng hình bóng quen thuộc bên kia. Tôi cười với mình, cười với nụ cười rạng rỡ của M. Khung rào này, ngõ hẹp này sát gần mãi với bước chân êm. Tôi ngó M, lòng vui và chân sát một chút hương nào đã nồng thơm trên môi, một chút khói nào đã len mờ đôi mắt. Chờ nhau, mãi mãi, để thấy thời gian vời vợi, không cùng.

Hoa sứ trắng đã bắt đầu thôi rụng nhưng mùi hương ngày cũ vẫn bay đầy không gian. Mùa thi cũng sắp đến, nặng chĩu trên hai vai những lo âu. Rồi chúng mình sẽ chẳng còn mấy phút gặp nhau. Rồi sẽ cách ngăn vời vợi, những mùa thu đến chắc hẳn phải hiu hắt vô cùng. Tôi không sao làm quen được với ý nghĩ phải xa vắng M suốt cả thời gian dài dằng dặc, tôi chẳng được nghe tiếng cười êm ái đó. M sắp đi xa. Tôi nhủ lòng và muốn khóc. Không, tôi không thích M vào đó một chút nào. M sẽ xoay sở làm gì trước sự thay đổi đột ngột như thế? Tôi sợ mất M. Sợ vô cùng dù hiện giờ M đang ngồi đó, vòng tay ra sau gáy ngó lên bầu trời xanh, ở đó, mây trắng bay từng cụm rồi dạt ra muôn phương rời rã. Mắt M chùng xuống, mộng mơ. Tôi hỏi M, nhẹ nhàng như sợ làm tan giấc mơ nào đó.

- Nghĩ gì vậy?

- Nghĩ là rồi chúng mình cũng sẽ tội nghiệp như những cụm mây kia, bé ạ.

M nhìn tôi thật lạ.

- Cô bé sẽ hứa là chẳng buồn nhiều lắm chứ?

Tôi mím môi lắc đầu:

- Không.

M cười buồn tênh.

- Vẫn luôn luôn cứng đầu như thường nhỉ, thế cô bé sẽ làm gì nào?

Tôi lắc đầu ngó M nghe mắt mình ươn ướt. M nắm lấy tay tôi, ủ nó trong lòng tay ấm áp của M nước mắt mặn môi. Tôi giận mình hay khóc sao đâu. M lại bảo là tôi giống hệt con nít. Người lớn chẳng bao giờ mau nước mắt đến thế cô nhỏ ạ. Cười đi. Giọng M êm như ru. Cô bé giận đấy sao? Không. Tôi lại lắc đầu. Lại thấy lòng mênh mang nuối tiếc. Rồi chúng ta sẽ ra sao và sẽ đi tới đâu hở M? M nghiêng đầu nhìn tôi. Cười đi. Đã có gì đâu nào. Cười cho người khác yên lòng đi, cô bé. M nhắm mắt trêu tôi. Tôi gượng cười với M, nụ cười hòa lẫn với nước mắt, cười cho yên lòng nhau, cười cho những xót xa đừng trỗi dậy. Cười cho mắt sáng, môi hồng, cho quanh mình chỉ còn nắng lên rộn rã. Môi tôi ngậm kín nỗi buồn. Giấu hết đi tất cả, như mù sương vây dày vạn vật nửa khuya về sáng. Tôi muốn làm vui lòng hết những điều gì M muốn để giữ, cho mắt M đừng buồn, nụ cười M đừng tắt. Bàn tay tôi vẫn nằm ngoan ngoãn trong tay M. Buổi sáng trôi qua, thầm lặng.

Trở về bằng bước chân quyến luyến, gửi lại lòng nhau những buồn thương nhốt kín. Tôi tự hỏi l2ong mình nghìn lần sao nhớ thương quá đỗi, sao mãi yếu đuối như một loài cỏ dại. Ôi, những ngày tháng chập chùng nào sẽ ghé bước, những phút giây trống rỗng nào sẽ đi về. Buổi tối lại một mình bên khung cửa sổ, chân duỗi dài trên nệm ghế tôi bắt đầu gọi M. Gọi tên con đường nhà M với hàng cây  già trước cửa. Cây lá thầm thì bên ngoài và lòng tôi xôn xao nơi đây. M ơi. Lại bắt đầu một tuần lễ cách chia cho mùa thi sắp đến.

Khi về anh có biết em nhớ gì nhiều nhất, hở M? Nụ cười bỗng không làm con mắt có đuôi. Nụ cười thương mến anh dành riêng cho em đấy, M ạ.


ĐỖ THỊ HỒNG LIÊN    

(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 69, tuần lễ từ 21-9 đến 28-9-1973)