Thứ Tư, 27 tháng 5, 2015

CHUYỆN VỊ THẦN TƠ HỒNG (II)_NGÀN LẺ MỘT ĐÊM


- Nàng con gái tuyệt sắc ấy mày tằm, mắt phụng, mũi thẳng, miệng hoa, tóc đen và tha thướt, lưng ong uyển chuyển, tóm lại nàng là người đẹp nhất trần đời, nếu thấy, ngài sẽ cho lời tôi nói là đúng.

Không chỉ có sắc mà nàng còn có tài, lại là con một quan cận thần tên Mộ Hoàng Mai, tể tướng nước Ai Cập.

Tiếng đồn về tài đức của nàng đến tai quốc vương Ai Cập nên một hôm, ngài gọi tể tướng vào triều:

- Này quan tể tướng, trẫm nghe các quan trong triều khen mộ về tài sắc con gái khanh. Nay nhân dịp hoàng hậu mãn phần, ta muốn rước con gái khanh vào cung làm hoàng hậu. Khanh nghĩ thế nào?

Quan đại thần thấy nhà vua đã già hơn tuổi mình, không muốn làm khổ đời con mình, nên tìm lời thoái thác:

- Thưa hoàng thượng, hạ thần rất vinh dự khi được hoàng thượng đoái tưởng, nhưng vì hạ thần có hứa gả con gái cho một con trai của em hạ thần nên xin hoàng thượng cho hạ thần làm trọn lời ước với em.

Bị tể tướng chối từ, đức vua Ai Cập cho là mình bị sỉ nhục nên nổi giận mắng:

- Ta đã hạ cố đến ngươi mà ngươi dám chối từ ân huệ của ta. Vậy thì ngươi phải chịu lấy hậu quả tai hại này : ta không lấy con gái ngươi nữa mà sẽ bắt nó lấy một tên chăn ngựa của ta.

Đoạn, ngài truyền dẫn tên chăn ngựa đến cho quan tể tướng xem mặt.

Vừa thấy tên chăn ngựa thọt chân, xấu xí, mắt lé, mũi lòi, dáng đi khập khễnh, quan tể tướng hét lên một tiếng rồi ngã ngất đi.

Đức vua truyền lệnh cứu tỉnh quan tể tướng rồi mai mỉa nói:

- Khanh hãy về sửa soạn cuộc hôn lễ đi, chính ta sẽ đứng chủ hôn cho đám cưới xứng đôi này.

Không biết nói sao, tể tướng đành phải tuân lịnh và đêm nay là đêm hoa chúc cho nàng tiểu thư xinh đẹp với tên chăn ngựa xấu xí ấy.

Vị thần hỏi:

- Tại sao đức vua Ai Cập lại có thể làm được việc ghê gớm đó?

Tiên nữ nói:

- Đó là ông ta muốn trả thù tể tướng dám từ chối lời cầu hôn của minh nên mới nhẫn tâm như vậy.

Vị thần suy nghĩ một lúc rồi hỏi:

- Bà có muốn dự một trò đùa không? Chúng ta hãy kết hợp cho chàng trai đẹp đẽ này với nàng mỹ nữ kia.

Tiên nữ tán thành:

- Tôi rất bằng lòng, vì như thế sẽ phá đổ âm mưu thâm độc của nhà vua Ai Cập.

Vị thần nói:

- Thế thì chúng ta đi ngay.

Thần liền ôm lấy Mạnh Hùng lên rồi bay cùng tiên nữ sang Ai Cập, trong lúc chàng vẫn ngủ mê man không hay biết.

Đến nhà quan tể tướng Mộ Hoàng Mai, thần đặt Mạnh Hùng xuống trước cửa rồi gọi chàng dậy.

Mạnh Hùng chưa kịp ngạc nhiên thì ông đã nói:

- Đừng sợ, hãy yên tâm cầm lấy đuốc này theo ta.

Mạnh Hùng thấy thần to lớn, không dám cãi, liền cầm lấy bó đuốc. Rồi thần nói:

- Hãy đến gần bọn nô lệ. Chúng đang phục vụ một hôn lễ mà chàng rể là một tên chăn ngựa thọt chân, mắt lé xấu xí rất dễ nhìn ra. Nhớ đừng lúng túng sợ sệt gì cả, cứ đàng hoàng tiến đến bên hắn như chính mình là chàng rể, có ta sẽ theo phù hộ. Sẵn trong túi chàng đang có một túi vàng, cứ tung  cho hai bên đường và phân phát cho các người đi đưa dâu, đừng tiếc gì cả vì túi sẽ luôn luôn đầy vàng như trước.

Mạnh Hùng làm theo lời thần, cầm đuốc bước theo đám rước dâu.

Theo tục lệ, tên chăn ngựa được tắm trước khi nhập tiệc, rồi đến lễ động phòng, nên mọi người cùng đứng chờ hắn ở trước cửa phòng tắm.

Chàng rể tắm xong, lên một con ngựa hồng trước cửa. Bộ quần áo xinh đẹp có gắn đầy kim cương của vua ban cho không che giấu nổi cái chân thọt và cặp mắt lé, với làn da đen như mun của tên chăn ngựa làm mọi người cùng ngậm ngùi cho số phận cô dâu.

Mạnh Hùng nhớ lời vị thần dặn nên tiến sát bên tên chăn ngựa, rồi cứ mỗi khi dứt một bản nhạc, chàng lại móc tiền trong chiếc túi gấm ra phân phát cho đoàn nhạc công và vũ nữ đi sau, cùng tung ra hai bên đường cho mọi người thi nhau nhặt.

Thái độ phong nhã hào hoa của chàng làm cho mọi người cùng chú ý, mến phục.

Qua cửa phòng hoa chúc, vì sợ đông người lộn xộn nên lính canh chận mọi người lại, chỉ có đám nhạc công và vũ nữ là được vào thôi.

Quân canh cũng muốn chận Mạnh Hùng lại, nhưng bọn nhạc công nói:

- Hãy để cho người ta vào vì đây là người phong nhã, đâu phải là người nô lệ.

Đoạn, đoàn nhạc công đẩy chàng vào làm lính canh lỡ bộ đành cho Mạnh Hùng vào luôn.

Đó là một gian phòng kết hoa rực rỡ, hương thơm bay ra ngào ngạt. Nhớ lời thần, Mạnh Hùng liền tiến lên đứng bên trái chú rể và theo hắn vào phòng.

Không có ai ngăn cản vì cho chàng là phù rể, họ chỉ đứng bên ngoài thầm tiếc cho cô dâu.

Họ bàn nhau:

- Người đâu mà xinh đẹp đến thế, đi bên chú rể như thiên thần với quỷ dọa xoa.

Giữa lúc đó thì cửa phòng bên trong hé mở, rồi một thiếu nữ nhan sắc xinh đẹp như một nàng tiên bước ra. Quan khách cùng trầm trồ khen ngợi cô dâu, tuy mặt hoa có nét ủ dột.

Tên chăn ngựa được mọi người đưa ra. Mạnh Hùng cũng theo sát một bên.

Nhạc trổi lên mừng hôn lễ. Mọi người cùng thầm trách nhà vua quá bất công, nỡ đem bông hoa quý vùi xuống sình. Tiếng xì xào bàn tán làm tên chăn ngựa thẹn thùng cúi mặt.

Mạnh Hùng thì cứ thản nhiên như lời vị thần dặn, cứ dứt bản nhạc lại tung tiền ra cho những nhạc công tranh nhau lượm, thật vui mắt.

Mọi người cùng nhìn chàng đầy cảm mến.

Lễ xong, bọn nhạc công cùng vũ nữ kéo nhau ra về.

Mạnh Hùng thấy mình không còn cớ gì để ở lại cũng định xô cửa bước ra.

Nhưng tay chàng vừa rờ đến nắm cửa thì vị thần đã hiện ra nói:

- Hãy trở lại làm lễ động phòng với cô dâu, vì tên chăn ngựa không còn. Nó đã bị ta bắt đi rồi.

Nhớ, lúc đến trước mặt cô dâu, chàng hãy nhận chính mình là chàng rể, vì muốn giúp vui cho quan khách nên đức vua mới bày ra trò tên chăn ngựa kia.

Chàng hãy vững lòng, không việc gì có thể xảy ra làm mất hạnh phúc của chàng, vì ta đã bắt tên chăn ngựa úp mặt vào vách trọn đêm nay để phạt hắn cái tội dám đòi yêu người đẹp. Thôi, chàng hãy vào đi, đừng để cô dâu chờ.

Mạnh Hùng làm theo lời thần, bước trở lại phòng cô dâu thì quả nhiên không còn thấy tên chăn ngựa ở đó nữa.

Về số phận tên chăn ngựa, thật hẩm hiu, những tưởng đâu được làm chồng người đẹp tuyệt trần, nên khi mọi người ra hết, hắn đã vội mỉm cười một mình.

Nhưng chưa kịp nhìn người đẹp thì đã thấy một người đứng trước cửa phòng, mặc quân phục gọi mình. Hắn ngỡ là người của đức vua phái đến nên liền ra xem.

Vừa ra đến cửa ngoài thì bỗng tên quân biến ra một con mèo đen đứng trợn to mắt nhìn hắn.

Tên chăn ngựa tức giận đuổi theo mèo, nhưng mỗi lần hắn dậm đất đuổi mèo thì nó lại kêu lên một tiếng và lớn vụt lên. Rồi sau nhiều tiếng thì con mèo đã to lên kinh khủng, gần bằng một con bê và cất tiếng kêu ghê rợn.

Tên chăn ngựa muốn kêu lên nhưng sợ quá không thốt nên lời, chỉ đứng im run rẩy.

Bỗng nhiên, con mèo lại biến ngay ra một con trâu xám với đôi sừng nhọn ghê gớm, quay về phía tên giữ ngựa, hét lên tiếng người:

- Con quái vật kia, mi có biết ta là ai không?

Tên chăn ngựa sợ quá kéo vạt áo choàng che mặt:

- Lạy ngưu thần, ngài muốn dạy điều gì, tôi xin nghe.

Thần hét lên:

- Mầy sẽ chết vì mầy dám cướp người yêu của chủ nhân ta.

Tên chăn ngựa lạy rối rít nói:

- Tâu lạy ngài, xin ngài tha lỗi cho, vì đó là lịnh của quốc vương chứ nào tôi có được trọn quyền.

Thần nạt:

- Vì hiểu thế nên ta không nỡ giết mày, ta chỉ phạt mày thôi. Vậy ta bảo cho, nếu mày rời khỏi nơi này trước khi trời sáng thì mày sẽ chết không toàn mạng. Mày chỉ có quyền ở nơi này, úp mặt vào vách. Ta sẽ đứng nơi đây giữ mày cho đến sáng, xem mày có tuân lịnh ta không. Và ta sẽ tùy theo đó mà tha hay trừng phạt mày.

Thần liền hóa ra hình người, dẫn tên chăn ngựa đến bắt úp mặt vào vách rồi nói:

- Nhớ giữ đúng lời ta dặn, nếu không chớ trách ta.

La xong tên chăn ngựa, thần liền đến bảo Mạnh Hùng vào với cô dâu.

Mạnh Hùng vâng lời thần mở cửa bước vào phòng thì thấy cô dâu đã cởi bỏ lễ phục, chàng liền tiến vào đóng cửa lại rồi nhìn nàng âu yếm.

Tuyết Trinh tiểu thơ ngạc nhiên thấy chàng trai trẻ xinh đẹp mà mình nhìn thấy trong đám người đi họ trở lại thì lạ lùng hỏi:

- Sao ông lại ở đây? Ông có hiểu đây là phòng hoa chúc không? Và ông đâu phải là chú rể?

Chàng trai trẻ mỉm cười nói:

- Tiểu thơ cũng như tất cả mọi người đã lầm rồi. Tôi mới chính là chồng của nàng đây, còn tên chăn ngựa chỉ là trò đùa để mua vui cho quan khách thôi. Bằng cớ là mọi người đã ra về, kể cả tên chăn ngựa, chỉ có mình ta ở lại với nàng thôi.

Tuyết Trinh nghe nói thì nét ủ dột trên mặt lúc trước liền biến mất, chỉ còn lại nét tươi vui như trăng rằm.

Nàng nói:

- Thật là hạnh phúc bất ngờ cho đời thiếp. Trước kia thiếp cứ ngỡ đời mình bị khổ sở, đã định hủy hoại cho xong đời, nhưng nghĩ thương cha già nên mới cố sống đến ngày nay. Nếu thiếp có nông nỗi gì thì đâu còn diễm phúc gặp chàng trong ngày vui này.

Mạnh Hùng nói:

- Thôi đêm đã khuya rồi, nàng hãy đi nghỉ. Ta cũng mệt lắm rồi.

Mỹ nhân cởi bỏ áo lên giường. Mạnh Hùng cũng cởi áo ngoài khoác lên ghế và đặt túi vàng lẫn bài vị của cha mà chàng đã đem theo để thờ phụng lúc trốn đi trên ghế.

Câu chuyện của đôi trẻ thật là không chấm dứt. Cho đến lúc gà gáy sáng thì thần mới khẽ thổi vào khe cửa. Hai người bị phép mê liền ngủ mê mệt bên nhau.

Thần cùng tiên nữ liền mở cửa bế chàng trai đặt lại chỗ hiên nhà lúc chàng con mê ngủ trong tình trạng như thế rồi biến mất.

Lúc cửa thành mở, mọi người ra vào đều hoảng hốt la lên khi thấy một chàng trai mặc đồ lót ngủ mê man trước hiên một ngôi nhà ở mặt tiền đường.

Mọi người xúm lại bàn tán. Một người nói:

- Đây chắc là một chàng đi lăng nhăng, về đến đây say rượu nên nằm ngủ luôn.

Kẻ khác cãi:

- Không đúng, nếu thế sao hắn lại mặc đồ lót? Có lẽ hắn đang ngủ thì chợt bị chứng miên du nên mới đi lăng nhăng, đi đến đây thì lại ngủ trở lại nên mới thế.

Nhưng một người khác cãi lại:

- Hai người đều sai hết. Đây là một người điên, vì nếu say rượu thì đã tỉnh lại, còn nếu ngủ mê thì làm gì lại nằm đây. Chắc chắn hắn ta điên.

Tiếng nói xôn xao của mọi người làm Mạnh Hùng giật mình tỉnh dậy, giơ tay dụi mắt nhìn quanh rồi hỏi:

- Thưa các ngài, có việc gì thế? Sao tôi lại ở đây?

Một người nói:

- Cửa thành mở đã thấy anh nằm đây nên mọi người tò mò đến gần xem việc gì.

Người khác chen vào hỏi:

- Tại sao anh lại ngủ ở đây chứ?

Mạnh Hùng ngạc nhiên hỏi lại:

- Tôi ngủ đêm ở đây à?

Một người mỉm cười nói:

- Anh không biết đây là cửa thành Đạt Mai sao?

Mạnh Hùng ngơ ngác:

- Sao lạ thế này? Tối hôm qua tôi ngủ ở thành Cai mà.

Mọi người nghe chàng nói đều phá lên cười:

- Đúng là một thằng điên rồi. Đuổi nó đi.

Một cụ già trầm tĩnh hơn, gạt mọi người ra rồi bảo:

- Sao con lại có vẻ mê sảng như vậy? Mặt mũi con khôi ngô tuấn tú thế này mà điên dại thì thật là đáng thương! Thành Cai và thành Đạt Mai cách nhau hơn ngàn dặm, lẽ đâu buổi tối con ngủ ở đó mà sáng nay lại ở đây được chứ?

Mạnh Hùng nói:

- Thưa cụ, nhưng đó là sự thật. Suốt đêm qua con ở tại Băng-Sơ-Ra rõ ràng.

Mọi người cùng đua nhau cười chế Mạnh Hùng là người điên. Cho đến lúc chàng tức mình nói:

- Tại sao các ông dám bảo là tôi mất trí? Tôi còn nhớ rõ ràng, đêm qua tôi làm lễ thành hôn với vợ tôi ở thành Cai. Nàng là trang tuyệt sắc và…

Tiếng cười rộ của mọi người cắt đứt lời Mạnh Hùng.

Ông lão lại tiếp:

- Con ơi! Có lẽ con đang nằm mộng và giấc mộng ghê gớm kia đang ám ảnh tâm hồn con.

Mạnh Hùng nói to lên:

- Thưa ông, tôi không điên. Tôi đã bảo là tôi không điên cơ mà.

Một người nói với ông cụ:

- Thôi cụ, nói với hắn làm gì nữa chứ. Có bao giờ người điên biết mình điên đâu. Nếu hắn không điên tại sao lại có thể ăn mặc như thế kia ở chỗ cửa thành đông đảo này chứ.

Lúc đó, mạnh Hùng mới chợt nhớ ra mình mặc đồ lót nên hổ thẹn đứng lên chạy đi.

Những trẻ con đuổi theo lấy đá liệng vào người chàng vừa la:

- Đồ điên, giết chết nó đi.

Mạnh Hùng hốt hoảng chạy đến một dãy phố thì những người đuổi theo càng gần.

Quá sợ hãi, chàng chạy qua một hiệu bánh, vừa thấy cửa mở vội chạy tọt vào trong.

Chủ nhân hiệu bánh này là một tay giỏi võ, lại hào hiệp, thấy mọi người đánh đuổi một chàng trai mặt mũi khôi ngô không chút khí giới thì tức giận kéo chàng vào trong rồi vác gậy ra đứng chắn ở cửa nói:

- Ai muốn què thì cứ vào đây!

Thấy thái độ hung hăng của chàng, mọi người đều tản đi hết.

Dẹp xong đám người hung dữ, chủ nhân hiệu bánh vào hỏi Mạnh Hùng:

- Anh từ đâu đến? Làm gì mà mọi người bảo là mất trí?

Mạnh Hùng kể mọi việc mình được chứng kiến cho ông ta nghe, xong nói:

- Thưa ngài, tôi không hiểu tại sao lại có sự lạ lùng thế. Hôm qua chính tôi còn ở thành Cai mà sáng nay lại nằm ở đây.

Chủ nhân hiệu bánh nói:

- Tôi không cho chuyện anh nói là bịa đặt và không như mọi người, cho anh là điên. Nhưng tôi muốn anh giấu kín chuyện này, nếu không thì rất nguy hiểm. Tôi vốn không con nên nếu anh bằng lòng làm con tôi thì cứ ở đây. Không ai dám làm gì anh nếu anh ở với tôi. Anh nghĩ thế nào?

Mạnh Hùng đành phải chiều lòng tốt của ông chủ hiệu bánh dù lòng chàng không thích.

Muốn cho mọi người được biết rõ Mạnh Hùng, người chủ hiệu liền mời người làm chứng rồi mời phán quan đến lập tờ chứng nhận Mạnh Hùng làm con nuôi.

*

Nàng Tuyết Trinh tuyệt sắc giai nhân, con gái quan tể tướng Mộ Hoàng Mai, sau giấc ngủ mê man giật mình thức giấc, thấy người yêu không còn bên cạnh thì ngỡ là chàng có việc ra ngoài nên im lặng nằm chờ.

Giữa lúc nàng đang nằm để nhớ lại chàng trai tuấn tú đã là chồng mình thì quan tể tướng Mộ Hoàng Mai, do suốt đêm qua không ngủ được vì thương con gái nên trời vừa sáng đã đến phòng để thăm con.

Ông xô cửa bước vào, định bụng thế nào cũng nhìn thấy nét ủ dột trên mặt con gái yêu.

Tuyết Trinh thấy cha đến liền ngồi dậy mừng cha.

_______________________________________________________________________ 
Còn tiếp

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét