Mộ Hoàng Mai thấy con không
có vẻ buồn khi phải lấy tên chăn ngựa thì tức giận mắng:
- Mày quả thật là đồ khốn!
Mày có thể sống được với tên chăn ngựa mà không biết nhục sao?
Tuyết Trinh nhìn cha nói:
- Thưa cha, chắc cha cũng đã
lầm như mọi người.
Quan đại thần quát:
- Lầm? Ta mà lầm! Thế không
phải đêm qua mầy đã ngủ với tên chăn ngựa què sao?
Tuyết Trinh cười nói:
- Thưa cha, đức vua thật là
một người đáng kính, ngài đã lựa cho con một người chồng rất xứng đáng. Tên
chăn ngựa chỉ là một trò đùa mua vui của đức vua cho quan khách mà thôi.
Quan đại thần bứt đầu nói:
- Chết rồi! Con tôi đã mê
sảng. Con ơi, có phải vì quá đau khổ mà con đâm ra quẩn trí không? Thế tên chăn
ngựa khốn kiếp đó đâu rồi? Nó đã làm gì con?
Tuyết Trinh nói:
- Thưa cha, con của cha
không những không mê sảng mà còn hết sức hạnh phúc, vì con đã được làm vợ một
chàng trai đẹp như thiên thần. Còn tên chăn ngựa thì đã về khi mãn tiệc rồi.
Thôi xin cha đừng nhắc đến tên chăn ngựa ghê tởm đó nữa, vì chồng con cũng sắp
vào rồi.
Quan đại thần hỏi:
- Thế chồng con đâu?
Tuyết Trinh nói:
- Thưa cha, chàng đang đi ra
ngoài kia.
Muốn biết lời con nói có
đúng không, quan đại thần bước ra ngoài, có ý tìm trong các phòng.
Đến một căn phòng trống,
quan đại thần tức cười khi thấy tên chăn ngựa đang đứng run rẩy úp mặt trong
vách.
Kéo nó ra, ông hỏi:
- Tại sao mi lại ở đây?
Trông thấy quan đại thần,
tên chăn ngựa tức giận nói:
- Sao ông lại hại tôi như
thế? Ông có biết, thân tôi bị khốn khổ thế này, chính vì tại ông đem tình nhân
của một vị thần gã cho tôi không? Tôi sẽ về tâu lại với quốc vương.
Quan đại thần nhìn hắn nói:
- Mi nói gì? Thần nào? Ta
không hiểu gì cả.
Tên chăn ngựa nói:
- Ngài mà không hiểu! Ngài
đừng lừa tôi nữa. Tôi không thèm nói chuyện với người giả dối như ngài.
Nói xong, hắn co giò chạy
một mạch không nhìn lại.
Chạy đến cung, tên chăn ngựa
tâu lại cho nhà vua nghe đầu đuôi rõ ràng câu chuyện.
Nghe xong, đức vua không thể
nhịn cười, trong lòng lấy làm thích thú.
Quan đại thần Mộ Hoàng Mai
không hiểu sự thật ra sao, nhưng khi nhìn thấy tên chăn ngựa đâm đầu chạy thì
liền trở lại phòng hỏi con gái:
- Con ơi! Câu chuyện ra làm
sao, hãy kể cho cha nghe, kẻo cha ngạc nhiên nhiều chuyện quá.
Tuyết Trinh nói:
- Thưa cha, không biết chàng
đi đâu mà lâu thế? Đây là áo và tiền của chàng, cha hãy xem. Đó là sự thật.
Quan đại thần cầm áo khăn
lên xem, rồi nói:
- Đây là khăn áo của người ở
thành Đạt Mai, lại trang sức theo kiểu quý phái của tể tướng đại thần.
Cầm lấy áo lên thì thấy rơi ra
tấm bài vị, ngài liền nhặt lên xem. Nhận
ra bút tích của em mình, ngài kinh ngạc kêu to lên một tiếng rồi ngã
xuống ngất đi.
Tuyết Trinh hốt hoảng kêu to
lên. Mọi người trong nhà đều xúm lại cứu tỉnh quan đại thần.
Quan đại thần mở mắt nhìn
con nói:
- Thật là một chuyện lạ. Sở
dĩ vừa rồi ta quá cảm xúc là vì ta được biết tin em trai ta vừa chết ở thành
Đạt Mai đó. Còn người thanh niên con yêu chính là cháu ruột của ta, con trai
quan tể tướng ở thành Đạt Mai, tên là Mộ Hoàng Phương.
Ông liền mang những món của
chàng rể đến tâu vua và xin tha tội cho mình.
Đức vua, trước sự thật hiển
nhiên, lại nghe tên chăn ngựa kể chuyện thần ngưu thì rất hối hận, liền tha tội
cho quan đại thần.
Quan đại thần hết sức vui
mừng, bái tạ nhà vua rồi về nhà chờ chàng rể.
Nhưng đến chiều cũng không
thấy bóng dáng chàng rể mới. Rồi ngày này qua ngày khác, chàng vẫn biệt tăm.
Quan đại thần cho người đi
tìm khắp nơi nhưng vẫn vô ích, không có
một chút tin tức.
Ngài muốn ghi dấu những kỷ niệm để phòng mọi bất trắc, liền cho sắp
lại tất cả mọi vật trong phòng theo thứ tự và mang cất khăn áo vào một nơi kỹ
lưỡng.
Chẳng bao lâu, Tuyết Trinh có
mang và sanh được một đứa con trai, đặt tên là Mạnh Linh.
Từ đấy, nàng sống trong hiu
quạnh để nuôi con, không hề nghĩ đến chuyện lấy chồng khác.
Năm Mạnh Linh được bảy tuổi,
quan đại thần liền cho cháu đến trường và rước thầy đến nhà để cho Mạnh Linh
trau dồi kinh sử.
Vốn rất cưng chiều cháu nên
mỗi lúc đi học, ngài đều cho hai người hầu đưa rước.
Vì được nuông chiều từ tấm
bé nên Mạnh Linh rất ngỗ nghịch, thường hay phá bè bạn, khinh người, nhưng
không ái dám nói gì với quan đại thần.
Một hôm, Mạnh Linh gây gổ
với một người bạn và nói động đến cha người kia nên hắn vào mách thấy.
Thầy giáo muốn dạy cho Mạnh
Linh một bài học, liền nói:
- Thầy chỉ cho các em một
lối để trị đứa bé xấc láo kia : Các em cứ tổ chức một cuộc chơi thật vui rồi ra
điều kiện, khi nào có đứa muốn chơi thì phải khai rõ tên cha mẹ. Nếu ai không
có tên cha mẹ thì chỉ là một đứa con hoang, đừng thèm chơi.
Bọn học trò vâng lời thầy.
Hôm sau, chúng làm theo lời
thầy bảo, tổ chức một trò chơi.
Trước khi vào cuộc, mọi
người cùng nói tên cha mẹ. Thấy cuộc chơi vui, Mạnh Linh muốn vào.
Một đứa bảo:
- Hãy kể tên cha mẹ đi.
Mạnh Linh dõng dạc nói:
- Cha ta là Mộ Hoàng Mai, mẹ
ta là Tuyết Trinh.
Bọn trẻ xúm lại la ó lên:
- Không đúng, Mộ Hoàng Mai
chỉ là ông ngoại của anh, tức là cha của mẹ anh, chứ đâu phải cha anh.
Mạnh Linh không biết nói
sao, cứ tần ngần mãi.
Bọn trẻ liền nói:
- Chúng tôi không chơi với một
đứa trẻ không cha.
Mạnh Linh tức tối khóc, rồi
chạy vào mách thầy trong khi bọn trẻ bỏ đi nơi khác.
- Thưa thầy, chúng nó chế
con không cha.
Thầy giáo nói:
- Con ạ, ở đây ai không biết
con là con không cha. Vì trước kia đức vua tức giận nên gả mẹ con cho một tên
chăn ngựa, nhưng hôm lễ hợp cẩn thì tên chăn ngựa bị một ông thần đuổi đi. Từ
hôm ấy mẹ con có mang con, nên người ta bảo mẹ con đã ngủ với ông thần. Đó, con
đã hiểu tại sao con không có cha chưa?
Nghe thầy nói, Mạnh Linh giận
dỗi liệng cả sách vở rồi đùng đùng chạy về. Hai tên hầu theo năn nỉ nhưng Mạnh
Linh vẫn không nghe.
Đến nhà, Mạnh Linh chạy đến
ôm lấy mẹ khóc nức nở, kể rõ sự tình.
Không biết phải nói với con
làm sao, Tuyết Trinh bỏ cả cơm nước, vào phòng riêng khóc cả đêm.
Trước cảnh này, quan đại
thần Mộ Hoàng Mai nát cả lòng, suy nghĩ, phen này nếu không tìm được Mạnh Hùng
thì không còn gì là danh giá gia đình mình.
Ông liền vào triều tâu với
nhà vua tự sự, rồi xin phép được đi tìm Mạnh Hùng.
Nhà vua bằng lòng. Ngài cũng
ban cho quan đại thần một chiếu chỉ để trình cho các nước khác, xin phép đem
Mạnh Hùng về nhà nếu gặp được chàng.
Quan đại thần rất biết ơn
vua, cúi đầu bái tạ rồi về nhà thu xếp hành lý, cùng với Tuyết Trinh và Mạnh
Linh ra đi, đem theo đoàn tùy tùng.
Đoàn lữ hành nhắm hướng
Băng-Sô-Ra tiến đến.
Ngày đi đêm nghỉ, hơn nửa
tháng sau, đoàn người đến cửa thành Đạt Mai. Quan đại thần liền sai hạ trại để
nghỉ ngơi.
Vì không muốn gây sự chú ý
của dân chúng trong thành nên quan đại thần bảo cắm trại trên một vùng đất
trống, cách hoàng thành ba dặm.
Làm xong các điều cần thiết,
quan đại thần liền cho phép những kẻ tùy tùng được đi vãn cảnh trong thành.
Mạnh Linh đòi đi theo.
Chiều con, Tuyết Trinh liền
giao Mạnh Linh cho một tên hầu đứng tuổi bảo trông nom trong lúc đi đường.
Mạnh Linh vốn đã rất đẹp,
nay được mẹ cho mặc quần áo sang trọng, vẻ đẹp của cậu càng tăng thêm nên khi
ra đường không ai là không phải quay đầu nhìn cậu. Nhưng không ai dám tỏ cử chỉ
gì vô lễ vì sợ cây gậy to lớn trong tay của tên hầu già vẫn cầm lăm lăm.
Khi qua một hiệu bánh, Mạnh Linh
đòi ghé vào mua, Tên hầu can:
- Thưa công tử, bà đã cấm
công tử ăn quà ở ngoài đường, nếu công tử không nghe, tôi sợ từ nay bà sẽ không
cho công tử đi đâu cả đó.
Mạnh Linh không nghe, cứ
đứng nằn nì mãi.
Mạnh Hùng, bấy giờ đã là chủ
hiệu bánh do người cha nuôi qua đời để lại cho, đang ngồi kiểm lại tiền bán
buổi hôm ấy, chợt ngẩng đầu nhìn ra thì thấy Mạnh Linh.
Không hiểu tại sao lòng
chàng bỗng nhiên xao xuyến trước vẻ xinh đẹp của Mạnh Linh, nên đến cửa nói:
- Xin mời công tử và ông vào
dùng vài chiếc bánh.
Thấy được mời, Mạnh Linh nói
với ông lão người hầu:
- Này lão, ông đây xem có vẻ
hiền lành và vui tính, ăn nói lại lễ phép, vậy ta thử ghé vào đây một chút.
Lão người hầu thấy vẻ tha
thiết của người chủ hiệu bánh thì có vẻ cảm động, bèn bảo với Mạnh Linh:
- Tôi sẽ làm vừa lòng công
tử nếu công tử hứa chỉ ăn rất ít bánh và không bỏ bữa cơm chiều.
Mạnh Linh cam kết:
- Tôi sẽ không khi nào để
cho mẹ tôi rầy ông về việc này.
Mạnh Hùng cũng nói:
- Một hai chiếc bánh đâu có
làm cho công tử no. Vậy xin mời cả ông vào cho vui.
Lão người hầu vui lòng dắt
Mạnh Linh vào hiệu bánh. Mạnh Hùng mừng rỡ chạy đi lấy những chiếc bánh ngon
nhất đem ra, lại lấy kem rắc đường và hạt lựu vào mời Mạnh Linh và tên người
hầu:
- Thưa ông và công tử, hãy
dùng thử thứ kem này, do chính mẹ tôi dạy tôi từ thuở nhỏ và tôi dám chắc chỉ
có mình mẹ tôi mới có thể làm ngon hơn.
Mạnh Linh ăn và khen nức nở:
- Thật là lần đầu tiên tôi
được ăn một thứ kem ngon thế này. Vậy mà mẹ ta cứ cấm ăn ngoài phố.
Mạnh Hùng thì nhìn Mạnh Linh
với đôi mắt đầy thương mến. Chàng nghĩ:
- Nếu ta có phúc sống bên
người vợ ở thành Cai đến nay thì chắc cũng có một đứa con như thế này rồi.
Chàng định hỏi thăm Mạnh
Linh về gia thế nhưng tên người hầu thấy Mạnh Linh ăn xong đã vội vàng kéo cậu
ra về.
Mạnh Hùng nhìn theo Mạnh
Linh mà cảm thấy như mất đi một cái gì quý giá. Rồi không tự chủ được, chàng
liền đóng cửa lại đuổi theo, đến gần cửa thành thì đuổi kịp Mạnh Linh.
Thấy vẻ hối hả của chàng,
lão người hầu hỏi:
- Ông đi đâu thế?
Mạnh Hùng nói trớ:
- Không, tôi có việc đi ra
đây.
Nhưng dù nói thế, chàng cũng
cứ lẽo đẽo theo sau cậu bé mãi làm tên hầu thấy lo. Hắn nói với Mạnh Linh:
- Đấy, cậu đã thấy cái hại
chưa. Trước tôi đã can mà cậu cứ nhất định không nghe. Rồi đây hắn sẽ theo ta
về đến trại, rồi phu nhân và quan đại thần nghe tôi để cho cậu ăn quà ngoài đường,
ắt ngài sẽ treo tôi lên.
Nghe lời tên hầu nói, Mạnh
Linh hoảng sợ bèn cúi xuống nhặt một hòn đá bên đường liệng trở lại để dọa Mạnh
Hùng. Nào ngờ viên đá lại trúng nhằm trán của chàng, máu chảy ướt cả mặt.
Lão người hầu nói:
- Đáng kiếp ngươi, ai bảo
theo người ta chứ.
Mạnh Hùng lấy khăn chậm máu,
nghĩ:
- Lỗi tại mình, ai bảo theo
làm gì để cậu bé ấy ngỡ ta có ý gian, mới xử tệ.
Rồi không dám theo, chỉ đứng
lại nhìn cậu bé cho đến khuất.
Hôm sau, khi nghỉ ngơi xong,
quan đại thần liền truyền nhổ trại đi nơi khác.
Qua nửa tháng với những nỗi
nguy khổ gian nan, đoàn lữ hành đến thị trấn Băng-Sô-Ra.
Đến nơi, quan đại thần liền
dâng chiếu của vua Ai cập, rồi hỏi thăm tin tức của em mình.
Vua phán:
- Quả thật, quan đại thần Mộ
Hoàng Phương có ở triều của trẫm cho đến lúc thất lộc. Còn đứa con trai của
quan là Mạnh Hùng thì đã thất lạc, chỉ còn có thân mẫu của Mạnh Hùng mà thôi.
Quan đại thần liền tâu xin
đức vua cho rước em dâu mình về Ai Cập.
Đức vua bằng lòng và sai
quân đưa quan đại thần đến dinh phu nhân Mộ Hoàng Phương.
Nghe tin anh chồng đến thăm,
phu nhân liền mở cửa đón tiếp. Sau khi nghe dứt câu chuyện, bà ôm Mạnh Linh vào
lòng:
- Thượng đế ơi! Cháu tôi đây
sao? Thảo nào mà chỉ mới nhìn thấy, tôi thấy ngay đó là hình ảnh của cháu Mạnh
Hùng thuở bé.
Nghe quan đại thần bảo đi
tìm Mạnh Hùng, bà liền xin đi theo, chỉ xin được thu xếp hành trang.
Mọi người đưa nhau trở về
đường cũ.
Khi đến thành Đạt Mai, quan
đại thần liền sai cắm trại để nghỉ ngơi.
Quan đại thần và Tuyết Trinh
cùng bà phu nhân đi mua sắm những thứ cần dùng.
Mạnh Linh cũng xin mẹ cho
mình cùng lão người hầu đi dạo phố. Được phép rồi, lão người hầu dẫn cậu bé đi,
nhưng lòng hết sức lo ngại khi cậu bảo dẫn đến hiệu của anh hàng bánh cũ.
Cậu bé nói:
- Ta thử đi xem ông ấy đã
khỏi vết thương chưa. Chắc ông ta cũng không có ý gì xấu đâu.
Lão người hầu có vẻ không
vui nhưng phải chiều ý chủ. Lần này, hắn cũng không quên đem theo cây gậy to
hơn lần trước, ngụ ý sẽ sửa cho anh chàng kia một trận, nếu hắn còn tò mò đi
theo.
Đến hiệu bánh thì thấy Mạnh
Hùng đang cặm cụi đánh kem để làm bánh, Mạnh Linh đứng ngoài cửa gọi:
- Chào ông chủ bánh.
Mạnh Hùng nhìn thấy cậu bé
hôm trước đang gọi mình thì xúc động quá, cứ đứng im ngơ ngẩn nhìn.
Mạnh Linh thấy thế liền hỏi:
- Ông còn nhớ tôi chứ?
Lúc đó, Mạnh Hùng mới như
chợt tỉnh, vội vàng nói:
- Có, tôi có nhớ công tử.
Chắc công tử không còn giận tôi như trước nữa. Vậy xin mời công tử và ông vào
dùng ít kem.
Mạnh Linh thấy ông chủ hiệu
không giận mà vẫn ân cần thì hết sức hối hận, nhất là khi thấy vết sẹo trên
trán chàng.
Mạnh Linh nói:
- Ông có lòng tốt thì tôi xin
cám ơn. Nhưng tôi chỉ vào khi ông không theo chúng tôi như lần trước.
Mạnh Hùng gật đầu. Mạnh Linh
liền bước vào quán cùng lão người hầu.
Chủ quán vội vàng bưng ra
hai bát kem mùi thơm ngào ngạt như hôm nọ.
Mạnh Linh ăn thêm một bát
nữa mặc dù tên hầu năn nỉ cậu đừng ăn nhiều, sợ bỏ bữa cơm chiều.
Ăn xong, Mạnh Linh dùng trà
do chủ quán mời. Mạnh Hùng nói:
- Công tử hãy dùng thử xem.
Đây là thứ trà đặc biệt, cũng do mẹ tôi dạy tôi ướp, chỉ dùng một chén là thấy
khỏe ngay.
Mạnh Linh công nhận là đúng.
Sau khi dùng hết chén trà, cậu bé đứng lên từ giã chủ nhân.
Mạnh Hùng buồn bã đứng tần
ngần nhìn theo, nhưng nhớ lời hứa, chàng không dám theo.
Về đến nhà thì trời đã tối
và mọi người đang chờ cơm. Mạnh Linh kháo với mọi người cuộc du ngoạn vui vẻ
của mình, nhưng tuyệt nhiên không đả động đến người chủ hiệu bánh với hai bát
kem ngon lành mà cậu đã ăn.
Cơm nước xong, bà Mộ Hoàng
Phương bế cháu vào lòng nựng nịu, và nói hết sức tha thiết:
_______________________________________________________________________
Còn tiếp
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét