- Cháu yêu quý, nếu không có
cháu thì chắc ta không còn cảm thấy đời đáng sống nữa.
Rồi bà dẫn Mạnh Linh đến bên
tủ thức ăn, đưa cho cháu một bát kem, nói:
- Đây, cháu hãy ăn đi, thứ
kem nầy do chính tay bà làm đấy.
Mạnh Linh cầm lấy bát kem,
nhưng vì đã ăn cơm no nên cậu chỉ nếm qua rồi trao cho bà, nói:
- Thưa bà, cháu không thích
ăn kem.
Mộ Hoàng Mai thấy cháu mình
làm phật lòng phu nhân thì vội la Mạnh Linh:
- Kìa cháu, sao không ăn đi?
Nội cho thì cầm lấy chứ.
Nể lời, Mạnh Linh cầm nhưng
ăn rất uể oải.
Bà Mộ Hoàng Phương nói:
- Sao cháu có vẻ chán thế?
Cháu không biết chứ, chỉ có bà mới làm thứ bánh kem ngon thế mà thôi.
Mạnh Linh còn bé dại nên
nghe thế vội cãi:
- Thưa bà, cháu đã ăn no.
Hơn nữa, ở thành Đạt Mai còn có một hàng bánh làm kem ăn còn ngon hơn bà làm
nữa.
Nghe con nói, Tuyết Trinh gọi
tên hầu đến quở trách:
- Này bác kia, ta đã tin
tưởng giao công tử cho bác, sao bác lại cho công tử ăn uống ngoài đường phố?
Tên hầu bối rối tìm cớ nói
quanh và bảo Mạnh Linh đừng nói nữa.
Nhưng cậu bé cứ nói tiếp:
- Không những ăn kem mà còn
uống trà ướp nữa. Trà của ông ấy ngon lắm.
Quan đại thần cả giận mắng
tên hầu:
- Ngươi thật là một đứa điêu
ngoa.
Nói xong, truyền cho ta hữu
đánh.
Tên hầu van lạy rối rít và
kể lể:
- Thưa đại quan, quả chúng
con chỉ cho công tử ăn có một bát kem thôi, và quả kem ở đó ăn ngon tuyệt.
Mộ Hoàng Phương phu nhân hét
lên:
- Ta không tin ai có thể làm
kem ngon hơn ta.
Rồi cho tên hầu nếm thử thứ
kem do phu nhân làm, nhưng ông ta cũng lắc đầu nói:
- Quả thật, kem ở hiệu bánh
ngon hơn nhiều.
Thấy phu nhân tức giận, quan
đại thần liền thét lên bảo:
- Nếu thế, mầy phải chứng
minh cho mọi người thấy. Nếu mày điêu ngoa thì ta sẽ cho chém chết.
Nói rồi, ngài sai tên hầu đi
mua kem ở hiệu bánh về cho phu nhân nếm thử.
Tên hầu cầm tiền, vội vã
chạy đi. Đến cửa hiệu bánh, hắn thở hắt ra bảo người chủ:
- Ông chủ ơi! Ông đã hại tôi
rồi. Ông cho công tử tôi ăn kem làm sao mà về công tử chê cả kem của bà tôi
làm, nên người tức giận mới sai tôi đến mua cho người nếm thử, nếu không ngon
thì có lẽ đầu tôi sẽ rụng mất.
Mạnh Hùng nghe nói thương hại,
liền bảo ông ta an lòng rồi đi lấy bát kem ngon nhất, cho thêm hạt lựu vào, đưa
cho ông ta và nói:
- Đây, ông yên tâm cầm về. Ta
dám bảo đảm, nếu có người làm kem ngon hơn thì chỉ có mẹ ta ở cách đây ngàn
dặm.
Lão người hầu mừng rỡ cầm
lấy mang về trại.
Phu nhân vừa nếm thử một
muỗng kem bỗng nhiên hét lên, rồi ngã ra ngất đi.
Quan đại thần vội vàng cứu
chữa rồi truyền cho trói tên hầu già lại tra khảo:
- Ngươi đã làm gì mà phu
nhân bị chết giấc khi ăn muỗng kem ấy?
Tên hầu thề sống thề chết là
chỉ mua kem rồi mang về. Cũng vừa lúc đó, Hoàng Phương phu nhân tỉnh dậy nói:
- Thưa ngài, xin ngài hãy
thả nó ra, vì nó đã đem đến cho ta một tin mừng.
Quan đại thần không hiểu phu
nhân muốn nói gì nên hỏi lại:
- Thưa, phu nhân vừa nói tin
mừng gì?
Phu nhân nói:
- Nếu tôi không lầm thì thứ
bánh kem nầy chỉ có con tôi là Mạnh Hùng mới biết làm mà thôi. Có lẽ thượng đế
đã giúp ta đến ngày đoàn tụ.
Quan đại thần nghe nói, mừng
rỡ:
- Nếu phu nhân quả quyết như
thế thì ta nên cho đòi người chủ hiệu bánh đến cho ta xem mặt. Nếu đúng là nó
thì cứ ra hiệu cho ta biết để liệu xử trí.
Phu nhân và Tuyết Trinh nghe
nói đều lui vào phòng mà lòng vẫn không hết hồi hộp.
Quan đại thần liền gọi tên
hầu già và dẫn theo đoàn tùy tùng kéo đến hiệu bánh. Ngài ra lịnh:
- Chúng bây cầm mỗi đứa một
cây gậy lớn theo. Khi nào ta ra lịnh thì cứ tự do đập phá tất cả đồ vật trong
quán. Nhưng nhớ một điều là không được đụng đến người chủ hiệu.
Tất cả cùng rầm rộ kéo đi.
Tên hầu dẫn đường đưa mọi
người vào hiệu bánh của Mạnh Hùng.
Quan đại thần bước vào hỏi:
- Có phải ngươi là chủ hiệu
này không?
Mạnh Hùng không hiểu việc gì
cả nên nói:
- Thưa ngài, chính tôi.
Quan đại thần lại hỏi:
- Có phải vừa rồi ngươi đã
bán cho tên hầu của ta một bát kem không?
Mạnh Hùng nói:
- Thưa ngài, chính tôi.
Nhưng có việc gì thế ạ?
Quan đại thần biết đúng nên
liền giả vờ giận dữ, hét gia nhân đập phá đồ đạc và nói:
- Ngươi có biết thứ kem của
ngươi làm dở quá, vì bỏ nhiều hạt lựu nên phu nhân ta ăn xong thì bị cảm sốt
không? Ta phải trừng trị ngươi mới được.
Nói xong, truyền cho gia
nhân trói chàng lại, đem đi.
Mạnh Hùng sững sờ thấy chỉ
có một bát kem mà mình bị mất cả sản nghiệp thì kêu lên rối rít. Nhưng quan đại
thần cứ điềm nhiên giục lính dẫn đi.
Những người trong thành Đạt
Mai thấy chuyện bất bình, định vào can thiệp thì thấy một đoàn lính đến dẫn
chàng đi nên không biết sao, chỉ đứng nhìn.
Đó là nhờ trước khi đến phá
tiệm bánh của Mạnh Hùng, quan đại thần có cho người đến báo với nhà vua, và xin
cho lính đến giữ trật tự.
Khi dẫn chàng về nhà cho phu
nhân và Tuyết Trinh xem mặt, và hai người đều ra hiệu là đúng, thì quan đại
thần liền truyền đem giam chàng lại. Ông nói:
- Giam nó lại để sáng ngày
đem hành hình.
Mạnh Hùng nghe nói hoảng hốt
kêu:
- Thưa ngài, chỉ vì tôi cho
nhiều hạt lựu vào kem mà đến phải chịu tử hình. Sao ngài khe khắt thế?
Quan đại thần quát:
- Thế mới đáng tội cho những
kẻ giả dối để làm hại người. Kem ngươi làm như thế mà dám bảo ngon hơn phu nhân
nhà ta.
Mạnh Hùng cãi:
- Thưa thượng quan, tôi có
bảo thế bao giờ?
Nhưng quan đại thần không
nói gì, chỉ truyền nhốt chàng vào trong một chiếc thùng rồi truyền nhổ trại về
Ai Cập.
Ròng rã hai mươi ngày, đoàn
lữ hành mới về đến quê hương ở thành Cai.
Đến nơi thì đêm đã khuya,
quan đại thần truyền đóng trại ở ngoài thành.
Mạnh Hùng được quan mở thùng
cho ra ngoài. Quan đại thần truyền gọi một người thợ mộc đến trước mặt Mạnh
Hùng, bảo:
- Nhà ngươi hãy làm cho ta
một cái xà ngang có thể treo một người lên và đóng đinh thật nhiều.
Nói xong, ông ta bỏ đi.
Mạnh Hùng hỏi người thợ mộc:
- Nầy bác, bác có biết ông
ta đóng xà ngang để làm gì không?
Người thợ mộc nói:
- Tôi cũng không rõ lắm, vì
ông ta không bảo tôi. Nhưng theo người ta kể lại thì hình như để treo một người
chủ hiệu bánh phạm tội ở thành Đạt Mai.
Nghe lời người thợ mộc, Mạnh
Hùng càng hốt hoảng suýt ngất đi. Ông thợ mộc cứ thản nhiên làm việc như không
biết sự có mặt của chàng.
Mạnh Hùng cố gắng hỏi thêm:
- Thế bác có biết ông ta
định khi nào thì giết người đó không?
Ông thợ mộc nói:
- Tôi nghe hình như quan đại
thần định sẽ xử hắn vào buổi sáng ngày mai, lúc trời tinh mơ.
Vừa lúc đó, quan đại thần đi
đến và ra lịnh nhốt Mạnh Hùng vào thùng kín.
Tiếng búa của người thợ mộc
làm cho Mạnh Hùng hoảng sợ. Chàng càng khiếp vía hơn, suýt ngất đi khi nghe
quan đại thần nói:
- Khi nào xong bác đem dựng
ở bãi đất kia cho ta, sáng mai ta có việc cần sớm.
Sau khi làm cho Mạnh Hùng sợ
đến cực điểm, quan đại thần bỏ vào thùng một thứ khói mê đủ cho chàng ngủ một
giấc dài, rồi đem chàng về nhà.
Ông gọi Tuyết Trinh đến,
bảo:
- Con hãy vào lấy tờ giấy kê
biên để theo thứ tự sắp các vật theo chỗ cũ như đêm tân hôn năm trước, rồi thay
áo đi nằm. Khi nào thấy Mạnh Hùng bước vào, con hãy hỏi chồng con sao đi lâu
thế, để con nằm chờ, nhé!
Rồi ông thay đồ cho Mạnh Hùng
với những thứ chàng bỏ lại trong phòng Tuyết Trinh đêm bảy năm trước, đặt chàng
trong một phòng chưng dọn thật rực rỡ, đoạn chỉ khép hờ.
Ông ra ngoài nói với Mộ
Hoàng Phương phu nhân:
- Đại tẩu hãy đi nghỉ đi.
Sáng mai đây, hiền tẩu sẽ được chứng kiến một vở kịch vui.
Mạnh Hùng ngủ một giấc đến
tờ mờ sáng hôm sau, tỉnh dậy dụi mắt thì thấy mình nằm trong căn phòng sang
trọng mà chàng cảm thấy quen quen.
Ngỡ mình nằm mơ, chàng đứng
vụt dậy nhìn chung quanh, tự hỏi:
“Sao lại thế nầy? Ta đang mơ
hay tỉnh? Chính ta đang bị nhốt trong thùng kín mà sao bây giờ lại ở đây?”
Chàng liền đi ra mở cửa
phòng nhìn qua thì thấy phòng đó ăn thông với một phòng khác. Chàng rùng mình
khi nhìn thấy một người nằm trong chiếc giường màu trắng tinh khiết, chưng dọn
theo kiểu tân hôn.
Nhìn thấy khăn áo của mình
trên ghế, chàng đi đến cầm lên xem, rồi nói một mình:
“Ồ, lạ quá! Quả là ta đang
nằm mơ, mà một giấc mơ khủng khiếp nhất đời. Có phải mỹ nhân nằm kia là vợ của
ta không?”
Vừa lúc đó, Tuyết Trinh day
mặt ra mỉm cười nói:
- Kìa chàng, chàng đi đâu
lâu thế? Để thiếp nằm mãi một mình ở đây. Mà chàng đang nói gì lầm thầm thế?
Hay là chàng đã giận em ngủ trước chàng?
Mạnh Hùng nghe mỹ nữ vói
liền vỗ đầu mấy cái xem mình đã thực tỉnh chưa, đến lúc thấy quả là mình đang
sống thật sự thì ngạc nhiên nói:
- Nàng, nàng hãy nói cho ta
nghe, chúng ta xa nhau bao nhiêu lâu rồi?
Tuyết Trinh mỉm cười nói:
- Kìa, sao chàng lại ngớ
ngẩn thế? Chúng ta chỉ mới rời nhau chừng độ mấy phút, khi chàng đi ra ngoài.
Có phải gió độc đã làm cho chàng rối loạn không?
Mạnh Hùng bứt rứt nói:
- Không thể nào có chuyện vô
lý thế được. Tôi nhớ tôi có gặp nàng thật, nhưng mà bảy năm nay rồi.
Tuyết Trinh nhìn chồng hỏi:
- Chết, sao chàng toàn nói
những chuyện đâu đâu thế? Hay là chàng đã mất trí rồi chăng? Kìa, khăn áo của
chàng còn rành rành trên ghế kia, chàng vẫn chưa hiểu sao?
Mạnh Hùng ôm vợ vào lòng
nói:
- Có lẽ ta mơ thật nàng ạ.
Ta mơ một giấc mơ thật kỳ quái và ghê gớm. Ta thấy ta làm chủ nhân một hiệu
bánh ở thành Đạt Mai, và vì làm một bánh kem bỏ nhiều hạt lựu quá mà bị một vị
quan đến phá tiệm và bắt đem về hành hình.
Tuyết Trinh cười ngặt nghẽo
hỏi:
- Thế chàng có thấy mình
chết không?
Mạnh Hùng nói:
- Không, ta chưa mơ đến đó.
Ta chỉ thấy mình bị nhốt vào thùng kín rồi thôi.
Suy nghĩ một lúc, chàng
tiếp:
- Trong giấc mơ ta còn thấy
một đứa bé xinh đẹp. Chính cậu bé ấy đã làm ta quyến luyến và đưa ta đến hoàn
cảnh suýt bị hành hình. Ta còn nhớ lần trước, ta đi theo cậu và bị cậu ném một
hòn đá trúng đầu chảy máu, ngay giữa trán.
Vừa nói, Mạnh Hùng vừa đưa
tay sờ lên trán thì thấy tay mình đụng phải vết sẹo, vội vàng hét lên:
- Chính đó là một sự thật
chứ nào phải nằm mơ, vì vết sẹo vẫn còn rành rành.
Chàng vừa nói vừa chạy đến
nhìn vào kiếng rồi la to lên, dáng điệu như người điên.
Vừa lúc đó, quan đại thần xô
cửa bước vào.
Nhìn thấy mặt quan, Mạnh
Hùng chạy đến bên Tuyết Trinh nói:
- Đó, nàng còn gạt tôi làm
gì. Chính ông này đã bắt tôi bỏ vào thùng kín, và lần này chắc ông ta đem treo
cổ tôi lên chiếc xà ngang mà tên thợ mộc làm đêm hôm qua, vì tội làm kem bỏ
nhiều hạt lựu đây.
Quan đại thần cố nén cười,
tự giới thiệu mình là cha của Tuyết Trinh, rồi bước lại ghế ngồi kể rõ tự sự.
Mạnh Hùng ngơ ngác nghe, rồi
như chợt tỉnh cơn mê, chàng thở hổn hển nói:
- Thế mà bác đành giấu cháu,
làm cháu sợ quá.
Quan đại thần và Tuyết Trinh
cùng cười như điên. Rồi bà Hoàng Phương bước vào ôm con kể lể những nỗi nhớ
nhung.
Mạnh Linh cũng chạy đến mừng
cha vì đã nghe mọi người cho biết. Nó nói:
- Cha ơi! Từ nay sẽ không
còn đứa nào dám chế con là con hoang nữa phải không cha?
Mạnh Hùng ôm con vào lòng và
hiểu rõ tại sao lần đầu gặp Mạnh Linh, chàng đã thấy quyến luyến.
Nhưng chàng vẫn còn một điều
thắc mắc nên hỏi quan đại thần:
- Thưa bác, nhưng tại sao
bác lại đối xử với cháu khắt khe như vậy?
Quan đại thần nhìn mọi người
rồi âu yếm nói:
- Cháu đừng trách bác, vì
nếu bác không làm thế thì cuộc sum họp của gia đình ta đâu có vui như ngày nay.
*
Kể đến đây, quan cận thần
Mạch Gia nhìn đức vua Phương-Lạc-Chi, nói:
- Tâu bệ hạ, chắc bệ hạ
tưởng tượng được cái không khí trong gia đình quan đại thần kia.
Nhà vua cười nói:
- Lời nói mới ghê gớm làm
sao! Chỉ một lời thôi mà bao nhiêu cuộc tang thương xảy ra.
Quan cận thần cũng nói:
- Tâu bệ hạ, quả lời nói của
quan tể tướng Mộ Hoàng Mai còn ghê gớm hơn lời nói chơi của Ri-Han, và chắc chắn không có lời nói nào
nhân đạo như lời nói sắp sửa đây của bệ hạ.
Nhà vua vui vẻ mỉm cười
trước lời nói khôn khéo của quan cận thần Mạch Gia. Ngài nói:
- Thế thì để trẫm nói lời đó
nhé! Trẫm tha tội cho tên nô lệ của khanh đó.
Quan cận thần Mạch Gia nói:
- Hoan hô hoàng thượng.