Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2015

CHUYỆN BA CHỊ EM NÀNG ĐỖ BÍCH (VII)_NGÀN LẺ MỘT ĐÊM


Tôi nói:

- Sao khanh không lái tàu sang phía khác?

Viên thuyền trưởng nói:

- Tâu hoàng thượng, điều đó không thể được. Đây, bệ hạ nhìn xem, tàu đã khá tay lái mà sức hút của ngọn núi nam châm vẫn đưa tàu đi băng băng mau lẹ một cách đáng sợ.

Tôi hỏi:

- Thế không còn mong cứu vãn tình thế sao?

Viên thuyền trưởng buồn bã đáp:

- Thật là không còn mong gì tìm được một cách cứu vãn trừ có một phép lạ làm mất hết các vật bằng sắt trên tàu. Nếu không, với sức hút này khi tàu chạm phải thì chúng ta sẽ tan thành cám hết.

Tất cả trên tàu nghe câu nói ghê gớm đó đều sụt sùi khóc, kể những nỗi nhớ nhung đối với người thân thuộc cũng như than thân trách phận mình.

Mọi người đều lo ăn năn tội lỗi. Những kẻ can đảm hơn thì lo làm chúc thư để của cải mình lại cho những người may mắn sống sót ; làn không khí tuyệt vọng bao trùm chúng tôi.

Trưa hôm đó, đúng như lời của viên thuyền trưởng đã báo trước, con thuyền càng lúc càng bị sức hút mạnh hơn lôi đi như giông gió. Rồi những đinh sắt cũng như bù-lon bắt vít tàu đều bị sức hút lôi ngược ra tua tủa, bắn vào núi thật rùng rợn. Rồi sau đó, một tiếng rầm kinh thiên động địa, đoàn thuyền đã đụng vào núi đen, nát ra từng mảnh.

Tất cả mọi người trên tàu nếu không nát theo sức hút mạnh ghê hồn kia thì cũng bị dòng nước cuốn đi chết hết.

Chỉ có mình tôi, nhờ một sự may mắn riêng nên sau khi tàu nát, tôi bị văng ra rồi trong lúc bối rối, tôi vớ được một mảnh ván tàu liền bám vào đấy cố bơi về sườn núi.

Đến được sườn núi, tôi lại cố sức bám để trèo lên. May núi không dốc lắm, lại có đường leo lên, tôi liền lên đến đỉnh núi thì thấy trên ấy có một ngôi nhà hình bát giác bằng đồng và tượng một võ tướng cỡi ngựa bằng đá đen đứng sừng sững giữa ngọn núi như chứng kiến bao cái chết rùng rợn của đoàn tàu.

Tôi bước theo sườn núi thì thấy không biết cơ man nào là đinh sắt và mạn tàu bằng sắt cắm vào núi dày không biết bao nhiêu lớp với hình thù kỳ dị cho ta thấy số tàu và người bị đắm thuyền từ bao nhiêu đời rồi.

Núi đá đen đó sừng sững che lấp cả mặt trời nên ban ngày cũng chỉ có một ánh sáng lờ mờ, chỉ nhìn thấy trời và nước đen ngòm, làm tôi không biết đường nào ra nên chỉ quanh quẩn mãi một nơi.

Tối hôm đó, tôi quá mệt mỏi nằm ngủ dưới chân núi thì mơ thấy một vị thần hiện ra nói:

- An Nghi, khi ngươi thức dậy, hãy nhớ lời ta dặn, hãy đào chỗ ngươi nằm sẽ thấy một cây cung bằng đồng và ba mũi tên sắt. Ba mũi tên ấy đã được kết tinh của ba nghìn tinh tú trên trời, dùng trừ được những tai họa cho chúng sanh.

Khi được cung tên ngươi hãy bắn ba mũi tên ấy vào tượng võ tướng bằng đá đen kia. Tượng đá sẽ lăn xuống biển còn con ngựa thì ngã nằm nơi chỗ ngươi nằm. Ngươi hãy chôn con ngựa vào chỗ đào lấy cung tên.

Chôn xong ngựa thì mực nước biển sẽ dâng lên đến chân ngôi nhà bát giác, rồi sẽ có một người bằng đồng chèo một chiếc thuyền cũng bằng đồng, tay cầm hai mái chèo tiến đến. Ngươi chớ lo sợ, cứ trèo lên thuyền, người ấy sẽ đưa ngươi đến một bờ biển khác, có cơ hội cho ngươi trở về nước. Nhưng có điều ngươi nên nhớ kỹ là từ lúc đặt chân lên thuyền đến lúc bước xuống, nghĩa là suốt thời gian ở trên thuyền, ngươi chớ nên kêu tên thượng đế, nếu không sẽ hại lớn đấy. Ngươi nhớ rõ nhé!

Vị thần nói xong quay đi, nhưng lại dặn theo một lần nữa:

- Ngươi nên nhớ kỹ nằm lòng điều ta dặn, đừng bao giờ kêu tên thượng đế mà khốn đấy.

Vị thần biến mất sau lời dặn kia.

Tôi giật mình thức giấc và làm theo lời dặn của vị thần, tìm một thanh sắt đào chỗ vị thần chỉ.

Quả nhiên tôi đã tìm được chiếc cung sáng chói màu đồng và ba mũi tên.

Được tên, tôi liền làm theo lời dặn của vị thần. Tôi lắp cung bắn vào pho tượng một mũi tên. Một tiếng nổ rền trời vang động, pho tượng lăn xuống biển, con ngựa cũng quỵ xuống lăn vào chỗ tôi vừa đào. Tôi liền lấy đất chôn nó lại.

Đột nhiên, từ dưới đáy sâu nước biển dâng lên, chẳng bao lâu cao đến lầu bát giác, rồi một chiếc thuyền con bơi đến.

Tôi nhớ lời vị thần dặn, chẳng nói năng gì cả, nhảy xuống con thuyền ngồi về phía mũi. Người đồng vẫn đều đều tay chèo quay mũi thuyền ra khơi. Rồi cứ thế không nghỉ tay, người đồng bơi đúng ngót chín ngày đêm.

Lạ một điều là tôi không hề thấy đói dù không ăn một tí gì khi bước lên thuyền, đồng nhân cũng không hỏi tôi một lời nào cả.

Đến ngày thứ mười bắt đầu, thì lòng vui mừng của tôi vô hạn khi mắt tôi nhìn thấy một hòn đảo nhấp nhô trước mắt.

Thuyền vẫn bon bon tiến đến.

Trông thấy núi và cây cối, lòng tôi rộn lên khi nghĩ mình còn sống sót nên quên mất lời dặn của vị thần, tôi vỗ tay reo:

- A, cám ơn Thượng đế đã ban phước cho tôi.

Tiếng reo chưa dứt thì bỗng một tiếng nổ to, rồi đồng nhân lộn nhào xuống biển, thuyền cũng từ từ chìm lỉm.

Tôi hoảng hốt cố dùng sức bơi trên mặt nước, cố sức bơi vào đến bờ gần nhất, nhưng tôi cũng hiểu mình không chút hy vọng vì sức tôi đã kiệt mà hòn đảo thì quá xa nơi tôi đang chới với.

Trời dần tối giữa lúc tôi cần nhìn thấy để tìm lẽ sống cho mình. Rồi thì một trận bão loạn cuồng kéo đến với những áng mây đen nghịt, những làn sóng to bằng chiếc thúng cứ chụp mãi vào đầu, vào người tôi.

Tôi nhắm mắt lại chờ chết vì không còn hơi sức để chống chọi với làn sóng dữ dội kia.

May mắn làm sao, một con sóng to đưa bổng tôi vào bờ, dính vào một bụi rong biển.

Khi trời dứt cơn bão, tôi vội vàng trở dậy cởi quần áo ra vắt cho ráo nước rồi tìm một nơi cao ráo nằm nghỉ đỡ chờ trời sáng.

Tôi ngủ quên vì quá mệt nhọc, đến lúc tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao. Tôi thấy mình đang ở trên một đảo hoang, chung quanh chỉ có trời nước mênh mông và trên đảo chỉ toàn cây cối hoang vu, không hề có dấu vết nào chứng tỏ có bước chân người.

Tôi quá đói nên liền lần đi tìm trái cây lót dạ, xong lại đi thám thính khắp nơi trên đảo. Bỗng nhiên, từ xa tiến đến một chiếc thuyền cánh buồm nâu rẽ sóng tiến vào đảo.

Tôi sợ không hiểu đó là thuyền của bạn hay thù, nên vội tìm một cây to leo lên núp vào cành lá um tùm để dò xét.

Thuyền vừa cập đến bờ thì những tên nô lệ vội vàng nhẩy xuống, đem theo mình những vật dùng để đào xới, hăng hái chạy lên đảo.

Chúng đến một gốc cây cách nơi tôi núp độ mấy thước, rồi thi nhau đào đất.

Ở trên cao nhìn xuống, tôi thấy chúng cạy một nắp hang, hình như do họ đào ra.

Cửa hang mở sẵn, chúng bèn trở lại thuyền khuân giường tủ, ghế bàn cùng khá nhiều thực phẩm đem xuống hang.

Chúng lại trở về thuyền nhiều lần để khiêng thêm nhiều chiếc lu tròn có nắp đậy đem vào hang.

Lần cuối cùng có thêm một chàng trẻ tuổi chừng khoảng mười lăm, mặt mũi khôi ngô tuấn tú và một ông lão quắc thước, tất cả đều ăn mặc sang trọng.

Mọi người đều tiến vào hang một cách thận trọng, kín đáo, nhưng lại có vẻ như kính cẩn và nét mặt họ không có vẻ hung bạo làm tôi càng vô cùng thắc mắc.

Một lúc sau, mọi người cùng trở ra, đậy nắp hang lại rồi lấy cuốc xuổng lấp kín cửa hang lại như trước kia, rồi lại kéo nhau trở lại thuyền giương buồm để về.

Tôi cố chú ý nhìn kỹ thì không thấy có chàng trẻ tuổi kia trở ra. Tôi hoảng hốt khi nghĩ rằng một người thanh nhã như chàng trai trẻ kia lại bị chôn sống một cách đáng thương như thế.

Chờ cho chiếc thuyền kia mang bọn người đi xa, tôi liền leo xuống đến nơi, đào đất, cạy nắp hầm. Đào đất xong, tôi thấy ở dưới hang có nhiều bậc đá dùng để lên xuống.

Tôi lần theo nấc thang xuống thì thấy dưới hang rất rộng và sâu, không khí lại mát mẻ khoảng khoát, không như tôi nghĩ. Có nệm lót chân, có giường bọc gấm và sa tanh, cũng như ghế trường kỷ bọc gấm hoa rực rỡ. Chàng trai thì đang ngồi trên một cái ghế nệm, tay cầm một quyển sách chăm chú xem, nét mặt bình thản không chút buồn bã hay suy nghĩ gì.

Dưới ánh sáng của ngọn nến tỏa ra dịu mắt, tôi còn thấy cả bên trong có hai chiếc tủ, một đựng đầy rượu và chiếc kia thì vắt đầy quần áo sang trọng. Bên cạnh đôi tủ là một chiếc sập bằng gỗ mun, trên để đầy thức ăn và trái cây quí giá của các bậc vua chúa.

Mấy chiếc lu đậy kín khi nãy tôi không hiểu bên trong có gì thì giờ mới biết nó chứa đầy nước trong.

Không hiểu sao khi thấy sự hiện diện của tôi, chàng trẻ tuổi lại lộ vẻ sợ sệt ra mặt.

Nét run rẩy của chàng làm tôi cảm thấy thương hại. Tôi nói để an ủi chàng:

- Thưa túc hạ, tôi đã làm gì khiến cho túc hạ phải sợ sệt như thế?

Chàng trẻ tuổi liền mới tôi ngồi. Sau khi lấy lại bình tĩnh, chàng hỏi:

- Thưa ngài, tại sao ngài lại đến đây được khi cửa hang đã lấp kín?

Tôi liền kể cho chàng nghe về lai lịch của tôi, và nói rõ vì sao tôi lại có mặt ở chiếc hang này. Nghe xong, chàng liền nói:

- Thưa đức vua, nếu tôi kể cho ngài nghe chuyện này thì ngài sẽ hết sức ngạc nhiên.

“Thưa đức vua, cha tôi là một phú thương chuyên bán đồ nữ trang bằng ngọc thạch. Chưa được bao lâu, buôn bán ngược xuôi người trở nên giàu có, trong nhà có rất nhiều kẻ làm công và nô lệ. Nhưng cha mẹ tôi không vui vì lấy nhau mười năm mà không có đứa con nào để nối nghiệp.

Cha mẹ tôi hằng đi cầu khấn những nơi linh thiêng để mong có được một đứa con. Rồi cách ít lâu, mẹ tôi thọ thai tôi.

Nhưng một đêm kia, người nằm mộng thấy thần thánh bảo rằng:

- Số ngươi không có con, nhưng những việc phúc đức của ngươi làm khiến trời phật thương cho các ngươi một đứa con trai. Nhưng số nó chỉ sống được đến năm mười mấy tuổi thôi.

Ít lâu sau, mẹ tôi sanh ra tôi.

Nhớ đến lời của thần thánh, cha mẹ tôi liền đem ngày sanh của tôi đến nhờ các nhà chiêm tinh để đoán số.

Những nhà đoán số mạng đều nói:

- Con trai của ngài chỉ thọ được đến năm mười lăm tuổi. Từ năm sanh ra đến năm mười lăm nó rất khỏe mạnh, không hề đau ốm. Nhưng đúng ngày nó mười lăm tuổi thì sẽ gặp phải một tai nạn. Nếu phúc nhà ông to thì may ra con ông sẽ sống được qua khỏi năm đó. Ông nên nhớ kỹ:

Khi nào pho tượng của vị võ quan ở trên núi nam châm đen bị hoàng tử An Nghi con đức vua Các Si bắn ngã, thì sau năm mươi hôm con ông sẽ bị hoàng tử này giết chết.

Thấy lời bói đoán đúng với giấc mộng, cha mẹ tôi vô cùng lo lắng. Năm nay chính tôi đúng mười lăm tuổi. Lại cách đây mấy hôm có tin pho tượng viên võ tướng ở trên núi nam châm đã bị một người bắn ngã xuống biển nên cha tôi rất lo sợ, nghĩ đến hoàng tử sẽ tìm đến đây giết tôi nên liền đem giấu vào chiếc hang nầy hầu để tránh tai nạn cho tôi. Hang nầy cha tôi đã cho đào từ lâu và xây cất cẩn thận, không một người nào biết được hoang đảo nầy.

Cha tôi cho biết, tôi chỉ ở đây có bốn mươi hôm thôi vì qua thời gian đó tai nạn kể như thoát khỏi, cha tôi sẽ đến đón tôi về lo việc gia thất.”

Kể đến đó, chàng trẻ tuổi mỉm cười nói:

- Nhưng riêng tôi, tôi không tin những lời tiên đoán kia là đúng vì làm thế nào hoàng tử An Nghi lại tìm đến hoang đảo nầy để giết tôi khi tôi không hề quen biết người.

Nghe chàng trẻ tuổi nói tôi thầm trách các nhà chiêm tinh đã đặt điều nói láo để làm hại đến thanh danh của tôi. Để cho chàng trẻ tuổi an lòng, tôi không cho biết tên thật của mình. Tôi nói:

- Túc hạ cứ tin ở lòng công minh của trời đất, đừng sợ sệt vô lý điều kia. Có lẽ thượng đế cho tôi đến đây để bảo vệ túc hạ, vậy trọn bốn mươi ngày tôi sẽ túc trực bên túc hạ để sẵn sàng giúp đỡ thật tận lực.

Khi nào túc hạ xuống tàu trở về nhà thì xin túc hạ cho tôi cùng về để chờ cơ hội thuận tiện trở về nước. Nếu được thế thì không bao giờ tôi dám quên ơn.

Chàng trẻ tuổi rất vui mừng khi nghe tôi nói thế. Rồi từ hôm đó, chúng tôi bắt đầu sống mật thiết bên nhau ở hoang đảo.

Chúng tôi vui vẻ bắt đầu cuộc sống một cách có quy củ. Cứ mỗi buổi mai chúng tôi dậy thật sớm pha trà uống, rồi dùng điểm tâm các món hoa quả ; trưa lại chúng tôi dùng lương thực, xong cùng nhau đi dao hay bày một vài trò chơi và chiều chiều, sau khi dùng bữa cơm tối, chúng tôi lại kể cho nhau nghe những chuyện tâm tình.

Chúng tôi như một đôi tình nhân phút đầu gặp gỡ, không một phút rời nhau.

Nhiều lúc, tôi mỉm cười nghĩ thầm:

“Rõ các nhà chiêm tinh ở xứ nầy hay kiếm chuyện quá. Mấy ông ấy nói những lời không đúng đâu hết, vì có lý nào tôi lại đi giết một chàng trai dễ mến, một người bạn tâm đầu ý hiệp như vậy. Vô lý, vô lý quá.”

Bốn mươi ngày trôi qua trong tình bạn thắm thiết.

Hôm ấy, chàng trai thức dậy sớm hơn thường lệ. Nét mặt hớn hở, chàng nói với tôi:

- Thưa ngài, hôm nay là ngày cuối cùng tôi phải ở đây, tôi rất vui thích được ở bên ngài bốn mươi hôm qua. Cha tôi sẽ biết ơn ngài và đưa ngài về quê hương. Chiều nay chắc chắn cha tôi sẽ đến đón tôi và ngài, xin mời ngài ghé qua nhà tôi để cha con tôi được thù tiếp.

Tôi vui vẻ nhận lời và định nói cho chàng nghe chính tôi là hoàng tử An Nghi khi về nhà cho chàng biết là mấy tên bói toán kia bịp đời.

Chúng tôi nói với nhau nhiều câu chuyện để chờ thời gian qua. Đến một lúc sau, chàng trai trẻ đòi ăn dưa gang với đường.

Tôi lấy một trái dưa thật ngon đặt vào đĩa rồi cho đường vào, trong khi chàng đi tắm để đón cha.

Không tìm thấy dao, tôi hỏi chàng có thấy con dao ở đâu không thì chàng vừa  đi ra khỏi nhà tắm vừa nói:

- Thưa ngài, con dao ấy nơi ghế trường kỷ.

Tôi bước đến lấy dao đem đến định trao cho chàng, nhưng chẳng may chân tôi vướng phải chiếc ngạch đá vấp ngã vào người chàng. Lưỡi dao cắm phập vào ngực chàng trai trẻ ngập đến cán, chàng chỉ kịp la một tiếng rồi tắt thở.

Tôi ôm lấy xác chàng đau đớn sững sờ, không còn tin chính mắt mình nhìn thấy sự thật. Sau cùng, tôi không còn biết gì hơn, cứ như điên như dại đập đầu kêu khóc.

Tôi nức nở khi nghĩ thượng đế sao lại bất công, định sẵn một luật đào thải kỳ lạ như thế để tôi phải giết chính kẻ tôi mến thương.

Tôi chắp tay lên trời nói:

- Thượng đế ôi, sao ngài không cho tôi chết luôn để khỏi phải nhìn thấy điều nát lòng này. Chỉ còn vài giờ nữa thôi, tại sao thượng đế không cho tôi tránh khỏi tội ác vô tình đó?

Ngay lúc đó, tôi nhìn thấy xa xa cánh buồm ngày nọ. Tôi hiểu ngay ông phú thương kia đến đón con nên nghĩ thầm:

“Chắc ông ta không thể nào tha cho ta cái tội giết con, dù vô tình đi nữa”.

Nghĩ thế, tôi liền leo lên một cành cây để lánh mặt.

Thuyền cặp bến, đám nô lệ và ông già cùng hăm hở tiến đến cửa hang, nét mặt vui mừng.

Nhưng đến lúc thấy cửa hang bị đào xới, ông ta liền tỏ vẻ thất vọng ra mặt.

Cả đoàn người rầm rộ xuống hang, chạy xông vào. Ông già gọi rối rít tên con nhưng không có tiếng trả lời.

Đột nhiên, tôi giật nẩy mình vì tiếng kêu thét của ông già. Tôi rụng rời hiểu ngay ông gặp xác chết của con trai.

Mấy tên nô lệ cũng kêu khóc rầm rộ làm cho lòng tôi càng tan nát.

Một lúc sau, tôi thấy chúng nó khiêng ông lão ra ngoài thì hiểu ngay ông quá thương con mà ngất đi.

Họ lại khiêng xác chàng thanh niên lên mặt đất rồi rút lưỡi dao để tẩn liệm. Nhìn dòng máu đỏ thắm từ ngực chàng trai chảy ra chan hòa theo lưỡi dao, tôi không ngăn được giọt lệ thương tâm.

_______________________________________________________________________ 
Còn tiếp
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét