Thứ Hai, 27 tháng 4, 2015

CHUYỆN BA CHỊ EM NÀNG ĐỖ BÍCH (VIII)_NGÀN LẺ MỘT ĐÊM


Họ chôn chàng thanh niên nơi mé biển.

Ông già tỉnh dậy kêu khóc nức nở, ôm lấy xác con nguyền rủa kẻ đã giết con ông không tiếc lời.

Xong mọi công việc, họ khuân đồ đạc lên thuyền. Tôi chờ cho họ dìu ông già xuống thuyền, kéo neo ra xa, mới leo xuống ôm lấy mộ chàng khóc, cầu nguyện cho linh hồn chàng cũng như hối hận tội lỗi của mình.

Tối hôm ấy, tôi bỏ ăn uống chui xuống hang ngủ trên mặt đá cho đến sáng hôm sau tôi mới trở dậy, lên mặt đất tìm cây trái ăn cho đỡ đói.

Cứ như thế hơn một tháng, hôm nào tôi cũng trông cho gặp một cánh buồm nhưng hoàn toàn thất vọng.

Bỗng một hôm tôi nhìn thấy nước biển lần lần rút xuống thấp, những bãi cát hiện ra trắng xóa, trông mênh mông như trên dải đất liền.

Tôi lấy làm lạ lần bước theo làn nước rút đi mãi cho đến lúc nhìn lại thì hòn đảo hoang đã xa lắm rồi.

Nhìn về phía trước tôi cũng chỉ thấy một dải cát trắng mênh mông cách đất liền chỉ có một làn nước.

Tôi thử lội xuống thì may mắn làm sao, dòng nước ấy chỉ đến ống chân. Tôi mừng rỡ lội qua rồi nhắm hướng trước mặt đi mãi.

Trời dần tối, không còn nhìn thấy đường lối để nhận định, tôi liền nằm xuống bãi cát ngủ một đêm.

Sáng hôm sau tôi trở dậy và tiếp tục đi, quên cả đói khát vì hy vọng tìm ra đường về. Tôi hăng hái đi cho đến xế chiều thì mới qua hết một cánh đồng rộng mênh mông. Cho đến lúc hoàng hôn trở về thì tôi vui mừng khi nhìn thấy một tia lửa đỏ, tôi tưởng chắc là mình đã tìm gặp một làng mạc nào đó, nên càng mau chân bước đến.

Nhưng đó là do tôi quá hy vọng nên lầm, đó không phải là một ánh lửa mà là một tòa lâu đài đúc bằng đồng đỏ phản chiếu ánh nắng yếu ớt của màu chiều.

Tôi ủ rũ bước đến ngồi dưới chân tòa lâu đài để ngắm kiểu kiến trúc lạ lùng kia.

Đột nhiên, từ bên ngoài một đám người rầm rộ bước vào. Một ông già râu tóc bạc phơ cùng một đám thanh niên tiến đến gần tôi. Tôi chú ý thì thấy ông già dáng điệu thật uy nghi, còn các thanh niên thì mỗi người đều có nét riêng, nhưng tất cả đều khôi ngô tuấn tú, duy có một điều lạ là mỗi người đều chột con mắt bên mặt.

Tôi nhìn cảnh tượng ngộ nghĩnh kia liền tức cười thầm nghĩ:

“Người chột ở đâu mà đông thế, sao mà khéo lựa để quen nhau?”

Nhưng tôi không dám tỏ ra mặt điều kia, vì sợ làm cho họ phiền.

Lúc tôi còn đang nghĩ vơ vẩn thì ông lão và mười chàng trai đến chào tôi rất kính cẩn, nói:

- Thưa, ngài ở đâu đến đây?

Tôi vội vàng đáp lễ rồi mời họ ngồi xuống để nghe tôi kể tỉ mỉ các việc về lai lịch tôi.

Nghe xong họ liền có nhã ý mới tôi vào biệt thự bằng đồng để nghỉ ngơi.

Trước tấm lòng tốt của họ, tôi không dám từ chối nên theo họ vào trong nhà.

Bề ngoài tuy có vẻ kỳ dị nhưng bên trong ngôi biệt thự bằng đồng thật là rộng rãi, mát mẻ, trong có rất nhiều phòng trang hoàng mỹ thuật. Phòng khách cũng rộng nhưng có vẻ trống trải, với cách bày biện thô sơ. Một chiếc ghế trường kỷ bọc đệm xanh để giữa phòng, chung quanh có nhiều chiếc ghế mà tôi đếm tất cả mười chiếc, cũng lót nêm xanh xếp thành hình tròn.

Ông già đến ngồi trên chiếc ghế giữa phòng, còn mười chàng trai chột mắt thì ngồi chung quanh.

Tôi loay hoay mãi không biết ngồi nơi đâu, thì một chàng trai chỉ tấm nệm bên góc phòng nói rất thản nhiên:

- Ông bạn hãy ngồi tạm xuống chiếc đệm đó để dùng cơm với chúng tôi, nhưng xin có lời cho ông bạn rõ là đừng nên tò mò vào việc của chúng tôi.

Tôi cám ơn lời khuyên, vội bước lại ngồi nơi tấm nệm ở góc phòng. Ông già vào nhà trong bưng ra những phần ăn, tôi cũng nhận được một phần như họ.

Ăn xong, mỗi người được ông lão rót cho một chén rượu vang thơm ngát.

Chúng tôi vui vẻ ăn uống, nói chuyện đến khuya mới đi ngủ.

Trước khi đứng lên, một chàng thanh niên nói với ông lão tóc bạc:

- Thưa ông, đã đến giờ, xin cho tôi lo nhiệm vụ.

Ông già gật đầu rồi bước vào trong phòng bưng ra mười cái chậu sứ bằng nhau, mỗi cái có trùm bên trên một miếng vải đỏ và một cây nến đen phát cho mười chàng thanh niên rồi đến ngồi nơi ghế tràng kỷ để giữa phòng.

Mười chàng thanh niên đều thắp nến, rồi giở tấm vải lên. Tôi nhìn thấy trong chậu sứ đựng toàn phấn đen, than, bột và tro.

Họ trộn chung ba thứ lại với nhau, rồi hốt tro bôi vào mặt trông lem luốc và ghê gớm làm sao!

Bôi xong, họ tự đấm tay vào đầu, vào ngực, vào mặt rồi khóc than:

- Kết quả của sự nhàn cư, trụy lạc là đây.

Họ cứ làm thế mãi một giờ chưa dứt, cho đến lúc họ đã mệt lử, người ủ rũ, ông già mới rời ghế đi múc nước cho họ rửa mặt và mang quần áo đến cho họ thay.

Xong ông tắt đèn rồi cứ thế mỗi người nằm xuống ghế của họ ngủ, còn tôi cũng nằm xuống tấm nệm ở góc nhà.

Suốt đêm ấy tôi thắc mắc mãi không ngủ được. Sáng hôm sau, nhân lúc mọi người ra ngoài chơi mát, tôi đánh liều hỏi họ:

- Thưa quý ngài, điều lệ mà các ngài ra, tôi đã giữ được suốt đêm qua, nhưng vì thế mà tôi không sao ngủ được khi chưa giải được những sự thắc mắc. Xin các ngài thi ơn nói cho tôi biết, dù cho phải bị trừng phạt cách nào tôi cũng không từ.

Lời yêu cầu của tôi không được ai để ý đến, họ toàn nói với nhau suốt ngày những chuyện không đầu đuôi mà tôi không thể nào hiểu nổi.

Sau bữa ăn tối, cái trò hôm qua lại diễn ra với câu nói:

- Kết quả của sự nhàn cư, trụy lạc là đây.

Rồi cứ thế, mỗi đêm vẫn cứ tái diễn những trò bôi mặt với các diễn viên chột mắt kia.

Sau cùng, tôi không thể nào chịu nổi lúc họ diễn các trò bí mật cố định kia, nên một hôm tôi nói:

- Thưa quý ngài, tôi không thể nào chịu nổi cảnh sống lạ lùng thế. Nếu các ngài thấy tôi làm phiền các ngài thì xin cho tôi  được trở về nguyên quán.

Có lẽ hiểu nỗi khổ tâm của tôi nên một thanh niên ôn tồn nói:

- Ông bạn ơi! Nếu ông bạn hiểu chúng tôi vì quá thương ông bạn nên lâu nay không nói câu chuyện đó với ông bạn, đó chẳng qua là vì không muốn để ông bạn cũng lâm vào cảnh khổ như anh em chúng tôi. Nếu ông bạn cố tình quyết đòi nghe cho bằng được thì chứng tôi không dám chối từ.

Tôi nói:

- Thưa các ngài, tôi muốn được hiểu rõ việc làm của các ngài, và tôi xin cam chịu tất cả hậu quả.

Một thanh niên khác nhìn tôi nói:

- Một lần nữa, tôi khuyên ông bạn nên nghĩ lại cho thật chín chắn, đừng vì tánh tò mò mà phải chịu hậu quả như chúng tôi.

Tôi cương quyết nói:

- Thưa quý ngài, không gì làm tôi đổi ý được. Xin các ngài hãy kể cho tôi nghe. Tôi thề nếu có chuyện gì xảy ra sẽ không bao giờ làm phiền các ngài.

Một người khác xen vào nói:

- Nhưng điều cần nói trước nhất mong ông bạn nhớ rõ là khi đã bị mất một mắt mặt, thì chúng tôi cũng không tiếp nhận ông bạn đâu vì chúng tôi đã đủ số người rồi.

Tôi tha thiết nói:

- Dù tôi rất buồn khi phải xa các ngài nhưng tôi cũng xin chịu, nếu sự cần thiết bắt buộc.

Mấy chàng thanh niên chột mắt thấy không lay chuyển nổi lòng tôi, thì liền đi bắt một con trừu cắt cổ, lột da xong trao cho tôi, nói:

- Ông bạn hãy giữ tấm da trừu nầy. Khi nào ông bạn muốn, chúng tôi sẽ bọc ông bạn lại bằng tấm da rồi đem bỏ nơi vắng vẻ. Lúc nào có một con chim đại bàng đáp xuống cắp ông bạn đi lên mây xanh cũng chớ sợ sệt.

Khi nào nó buông ông bạn rơi xuống một đỉnh núi thì ông bạn cứ dùng dao cắt chỉ may chui ra, chim đại bàng sẽ sợ hãi bay đi. Ông bạn được tự do thì cứ đi lần đến nơi tòa lâu đài nguy nga lộng lẫy, vách bằng ngọc, mái bằng vàng, cứ tự tiện bước vào vì cánh cửa lâu đài đó bao giờ cũng mở rộng.

Nơi đó sẽ cho ông bạn rõ tại sao chúng tôi lại bị chột mất mắt mặt và mỗi đêm phải bôi lem mặt khóc than. Đó là những việc lạ lùng mà chúng tôi không tiện kể ở đây. Nhưng bây giờ cũng còn kịp, tôi khuyên ông bạn hãy bỏ ý định ngông cuồng ấy đi, vì nó sẽ làm cho ông bạn hối hận đến suốt đời.

Tôi chẳng những không lo sợ còn hối họ gói tôi cho mau vì tôi muốn thấy những sự mà họ nói cho biết tận mắt.

Gói xong tôi vào tấm da trừu, họ khiêng tôi đến bỏ nơi vắng vẻ rồi ra về. Một lúc sau, quả nhiên tôi được vừa ý muốn vì một con chim đại bàng cũng đã đáp xuống cắp lấy tôi đem bỏ trên một đỉnh núi cao.

Tôi chui ra khỏi tấm da và vội vã đi tìm tòa lâu đài bằng ngọc mái vàng.

Chỉ mất độ nửa ngày thì tôi đã tìm thấy ngôi nhà đó.

Đó là một lâu đài cổ kính nhưng rất lộng lẫy với không biết bao nhiêu là phòng, khó mà nhớ cho hết.

Cánh cửa không đóng, tôi bước qua một chiếc sân vuông và rộng, chung quanh sân có chín mươi cánh cửa bằng gỗ trầm, có treo những viên minh châu óng ánh.

Trước mặt tôi là một cánh cửa bằng vàng ăn thông lên các thang lầu bằng ngọc thạch, lố nhố khắp nơi không sao có thể nhìn hết.

Tôi rất ngạc nhiên khi vào đến giữa nhà, vì sự hiện diện của bốn mươi thiếu nữ ăn mặc sặc sỡ, nhan sắc đẹp như tiên nga.

Trước sắc đẹp của các nàng tiên yêu kiều, mắt tôi như bị hoa lên, không còn thấy ai đẹp hơn ai.

Một nàng chợt thấy tôi vội reo lên:

- A, chàng đã đến, rất may mắn cho chúng em.

Một nàng khác tiếp:

- Chúng em chờ mong từ lâu một hoàng tử như chàng. Phong độ của hiệp sĩ mới quý phái làm sao. Chúng em mong ước mãi một người như chàng.

Tôi còn đang bàng hoàng như say mộng thì các thiếu nữ ấy đã đến gần, ân cần mời tôi ngồi trên một chiếc ghế có nệm cao.

Tôi còn ngại ngùng từ chối sự chiều đãi ấy nhưng các nàng một mực nói:

- Thưa chàng, chỗ này chúng em để dành cho chàng. Bắt đầu từ giờ phút nầy, chúng em xin tôn chàng làm chúa tể ở đây và chúng em có phận sự phải phục tùng chiều đãi.

Tôi vừa ngồi xuống chiếc ghế lộng lẫy kia thì có một nàng bưng nước nóng ra rửa chân cho tôi. Các nàng khác, nàng thì lấy khăn lau, nàng thì đem áo quần đến thay cho tôi. Tất cả người tôi từ chân đến đầu đều được các nàng hầu hạ tươm tất bằng những thứ quý báu sang trọng.

Trưa hôm đó, chúng tôi dùng bữa tại đó với sự săn sóc thật trọng hậu, trong mâm có đủ rượu quý là các món ngon vật lạ.

Mọi cử chỉ của họ tuy không sắp đặt theo mệnh lệnh nào nhưng lại vô cùng thứ tự theo từng giờ phút.

Tôi ăn uống xong thì các nàng để cho tôi nghỉ trong một gian phòng rộng mát với những thứ trần thiết lạ mắt. Tôi được nằm trên một cái giường làm bằng ngà voi, bên trong bọc đệm lót sa tanh trắng thêu hoa. Tôi mệt với cuộc hành trình vừa qua nên thiếp đi. Cho đến chiều thì các nàng mời tôi dùng bữa tối.

Trước một cái bàn thật rộng có đủ cho mọi người ngồi chung quanh, một phòng ăn ánh sáng lờ mờ của những ngọn nến trắng bao bọc, chúng tôi vui vẻ dùng bữa ăn thịnh soạn. Những ly rượu quý do tay những nàng xinh đẹp như tiên nga dâng tận môi làm tôi càng hứng chí. Đến lúc ăn trái cây tráng miệng, có những bàn tay ngà ngọc gọt tỉa tỉ mỉ đưa lên tận miệng. Rồi các nàng đứng lên lấy nhạc khí treo trên vách, rồi thì kẻ đàn người hát, một số thì cùng nhau múa những vũ khúc ngoạn mục, uyển chuyển.

Tôi như bị chơi vơi theo tiếng nhạc, điệu đàn và những điệu múa, xiêm y bay phơi phới như những cảnh thần tiên trong giấc mộng.

Xong cuộc vui, các nàng đứng lên dẹp các thức ăn thừa và bàn ghế, dụng cụ, rồi kéo đến ngồi xúm xít dưới chân tôi. Một nàng nói:

- Thưa chàng, xin chàng kể cho chúng em nghe về cuộc hành trình của chàng, tại sao chàng đến được nơi đây?

Tôi tỉ mỉ kể lại câu chuyện mà là nguyên do khiến tôi có diễm phúc đến được nơi thần tiên nầy.

Các nàng cũng kể cho tôi nghe những câu chuyện vui. Cho đến lúc nửa đêm thì một nàng đến bên tôi nói:

- Thưa chàng, phòng ngủ của chàng chúng em đã sửa soạn xong, xin mời chàng đi nghỉ. Chàng hãy chọn một người để cùng chàng chung gối đêm nay.

Tôi nhìn nàng rồi nói:

- Thưa các tiên nương, tôi không dám vô lễ lựa chọn, vì tất cả các nàng xinh đẹp và dịu hiền như nhau.

Mọi người đều tỏ vẻ mến phục trước câu nói của tôi. Một lúc sau, một nàng nói:

- Chúng em rất cảm kích trước tấm lòng đại độ của chàng, nhưng xin chàng cứ tự nhiên đừng sợ. Chúng em không ganh tị với nhau vì tất cả đều được hầu hạ chàng một đêm, bắt đầu từ người đầu đến người cuối cùng, hết vòng này đến vòng khác.

Nghe lời nói đó, tôi liền đưa tay cho nàng vừa nói. Nàng tỏ vẻ âu yếm dắt tay tôi vào phòng. Các nàng khác xúm lại đưa chúng tôi đến cửa phòng rồi mới cáo từ trở về phòng riêng.

Sáng hôm sau, vừa thức giấc thì các nàng đã đến mời tôi đi tắm trong bồn nước thơm, rồi lấy áo khoác cho tôi thay.

Khi tôi đã tươm tất bước ra thì các nàng đã đến đông đủ, chúc tụng tôi rồi đưa tôi đến phòng ăn điểm tâm.

Cuộc sống thần tiên của tôi cứ tuần tự như thế. Toàn là những ăn, ngủ, vui đùa, cho đến hơn một năm. Cứ đêm đêm tôi lại được các nàng thay nhau hầu hạ.

Tôi thầm cảm ơn các thanh niên chột đã đem đến cho tôi những ngày hạnh phúc hoàn toàn.

Cho đến một buổi sáng kia, sau khi tôi tắm rửa sạch sẽ, các nàng liền tề tựu ở phòng ăn để chờ tôi.

Khi đến nơi, tôi ngạc nhiên thấy trên mắt nàng nào cũng đọng những giọt lệ ủ dột.

Chưa kịp hỏi, tôi càng khó hiểu hơn khi các nàng lần lượt đến ôm tôi hôn.

Nàng cuối cùng hôn tôi xong, nói:

- Chúng em xin tạm biệt chàng.

Tôi ngơ ngác nhìn các nàng có vẻ dò hỏi thì một nàng nói:

- Chúng em đã từng tiếp nhiều vương tôn công tử ở nhà này nhưng chưa có ai trang nhã như chàng nên khi xa chàng chúng em rất khổ sở.

Tôi hỏi:

- Nhưng tại sao lại thế?

Các nàng cùng nhìn tôi rồi khóc òa lên. Tôi buồn bã hỏi:

- Ít nhất các nàng cũng cho tôi biết vì lẽ gì mà có cuộc tạm biệt nầy chứ?

Một nàng nức nở nói:

- Thưa hoàng tử, chúng em tất cả đều là công chúa, con của các vị quốc vương. Sở dĩ có cuộc chung sống nầy là vì hoàn cảnh và ý kiến hợp nhau nên đồng ý kết hợp trong tòa lâu đài nầy.

Hằng năm, cứ đến mùa nầy, các em có nhiệm vụ phải làm trong bốn mươi hôm. Đây là một công tác nghiêm mật, không thể thố lộ cho ai biết cả.

Bắt đầu từ ngày hôm nay, chúng em phải xa chàng để đi thi hành công tác kia. Rồi sẽ trở lại đây trong bốn mươi ngày sau.

Trong tòa nhà nầy có cả thảy một trăm phòng bằng ngọc, chỉ có một cái bằng vàng. Em xin giao cho chàng xâu chìa khóa có đủ trăm chìa đây. Ngoại trừ cái bằng vàng, hoàng tử có thể mở chín mươi chín phòng bằng ngọc để ngắm nhìn những vật châu báu giải muộn. Em thành thật khuyên chàng đừng dùng đến chìa khóa vàng để mở căn phòng vàng, vì nếu chàng tò mò thì sẽ không còn gặp lại chúng em. Thật là điều đau khổ vô cùng cho chúng em nếu hoàng tử làm trái lời.

Nói xong, các nàng âu yếm từ giã tôi. Tôi cũng hôn từ giã mỗi nàng và hứa sẽ làm theo lời dặn.

Bắt đầu từ hôm sau, tôi cảm thấy buồn bã, trống trải làm sao trong tòa nhà to lớn nầy.

Từ hơn một năm nay, tôi quen sống trong sự có mặt và chiều chuộng của các nàng nên không hề bao giờ có chuyện buồn như thế.

_______________________________________________________________________ 
Còn tiếp
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét