Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2016

CHƯƠNG 9-10_CHUYỆN BÉ PHƯỢNG


9.

Mỗi buổi sáng chủ nhật, bọn trẻ mồ côi được dẫn ra vườn hoa ngoài phố một lượt. Bọn chúng nó phải xếp thành một hàng dài. Ba Juliette đi trước dẫn đầu, đám trẻ lũ lượt theo sau. Hai bên hàng ngũ, các chị lớn như chị Quỳnh, chị Giang, chị Thúy luôn luôn đi lên hoặc đi xuống giữ gìn trật tự. Bọn con Dung bao giờ cũng om sòm nhất. Mặc dầu cả bọn được xếp hàng hai cho bớt nói chuyện, nhưng Dung bao giờ cũng thu hút được sự chú ý của mấy dẫy hàng trên cũng như mấy dẫy hàng dưới. Nó làm như chuyện gì nó cũng tỏ, sự gì nó cũng hay. Nó có thể giảng giải cho tất cả nghe những điều gì mà bọn chúng nó thắc mắc khi gặp ngoài phố. Nhưng tất nhiên, phần lớn những điều nó nói đều do nó bịa một cách láo khoét cả.

Thường thường bọn trẻ được dẫn đến một vườn hoa rộng trong thành phố, có khi tới một xưởng thủ công nghề làm đồ gỗ, thổi chai, làm khuy, gò xoong chảo, cũng có khi chúng nó được nô đùa trong sở bách thú giữa những thảm cỏ rộng và bóng mát của vườn cây.

Bọn trẻ được chia thành nhiều lớp nhỏ. Có lớp chạy nhảy dưới sự trông nom của các chị lớn, có lớp đi theo bà phước nghe giảng giải cách sống tập đoàn của loài voi, hay cách săn mồi của một con báo. Trong lúc ấy Thu Thu và Alice tha thẩn trên con đường đất nhỏ, đuổi theo những con bướm sặc sỡ chập chờn trên các cụm hoa, hoặc chúng nó lại bó gối ngồi với nhau trên rễ một cây lớn để thủ thỉ chuyện ngày xưa.

Nhưng rồi có một ngày chủ nhật Thu Thu được các bà phước gọi lên văn phòng trong khi bọn trẻ tiến ra ngoài cổng. Alice ngẩn ngơ nhìn gót chân xinh xắn của bạn lúc rời hàng ngũ đi theo lối lát xi măng tiến lên thềm đá.Thỉnh thoảng Thu Thu lại quay lại vẫy Alice và mỉm cười. Nó không biết cuộc đời của nó đang tới một khúc quanh lớn. Một bà sang trọng tới xin Thu Thu về làm con nuôi. Bà ấy đón Thu Thu bằng một chiếc xe lộng lẫy.Và bà ấy cúng vào quỹ cô nhi một món tiền xứng đáng. Như thế, Thu Thu không có lý do gì từ chối lệnh truyền của các bà phước.

Nhưng kẻ ở lại mới chính là nạn nhân của những vụ như vậy. Tội nghiệp cho Alice. Nó không biết rằng cái giây phút Thu Thu tuột khỏi tay nó để ra khỏi hàng ngũ là giây phút cuối cùng nó được gần gũi Thu Thu. Nó tin tưởng sau chuyến đi chơi miễn cưỡng ấy trở về nó lại được Thu Thu bênh vực trong những chuyện hà hiếp nhỏ mọn của lũ trẻ, và nhất là lại được Thu Thu kể cho nghe những câu chuyện cổ tích.

Trong suốt buổi sáng hôm ấy, mặt Alice buồn thỉu buồn thiu. Nụ cười hồn nhiên hàng ngày biến mất trên vành môi dầy tụp của nó. Giữa những tiếng cười vui vẻ, Alice thấy mình trở nên hoàn toàn cô độc. Nó không thích cho ai lại gần ngay cả các chị lớn tỏ lòng thương hại nó bằng cách đề nghị dẫn nó đi quanh vườn hoa và kể chuyện, nó cũng từ chối. Bà Felicité nói với nó :

– Hãy đứng lên đi nào, Alice !

Con bé không nghe lời làm mặt bà ấy nhăn lại :

– Alice, ta bảo đứng dậy !

Alice miễn cưỡng đứng lên, khuôn mặt của nó vẫn nhìn cắm xuống đất. Bà Felicité đẩy nó ra giữa bãi cỏ rồi nói to :

– Tất cả cùng chơi trò cò bay, chim bay !

Bọn trẻ đang reo hò truyền nhau quả bóng vội vàng dừng lại. Chúng nó nhìn hết cả về phía Alice. Con Dung hét :

– Ê ! Mọi đen ! Hôm nay không bám đít ai được nữa phải không ?

Bà Hạnh trừng mắt lên nhìn khiến nó vội che tay lên mồm. Nhưng bà Felicité đã tiến lại gần, cốc lên đầu con bé một cái nên thân khiến cả người nó rúm lại. Nó nói liến thoắng :

– Giê-su ma, thưa  ma sœur. Con hứa. Con chừa.

Nói xong Dung vừa hậm hực nhìn Alice vừa đưa tay lên xoa đầu. Bà Felicité dịu dàng nói :

– Cho Alice vào giữa, Alice được nói trước. Còn tất cả quây thành vòng tròn.

Nhưng chỉ có bọn trẻ làm theo lời bà. Còn Alice bắt đầu rươm rướm nước mắt. Bà Filicité phải tiến lại gần nắm lấy tay nó :

– Nào, vui lên chứ Alice. Không có Thu Thu thì đã làm sao nào ?

Bà Hạnh nói :

– Hãy quên nó đi! Nó không trở lại nữa đâu. Hôm nay có người xin nó ra rồi.

Con Alice òa lên khóc rồi vùng chạy. Bà Hạnh hét lên :

– Đứng lại ! Alice ! Alice ! Đồ dơ dáy cứng đầu.

Nhưng con bé đã băng người qua những thảm cỏ và tiến ra phía những con đường nhựa lớn. Tất cả mọi người cùng nghe thấy tiếng đụng dữ dội và tiếng phanh xe chát chúa. Mặt bà Felicité xám ngắt như chàm đổ. Còn bà phước Hạnh thì ôm hai tay lên mặt của mình rên rỉ :

– Giê su... Giê su ma… lậy chúa tôi...


10.

Đến chiều, bà Felicité với hai con mắt sưng mọng tiến vào phòng nói với một vẻ mệt nhọc:

– Các con có ai tình nguyện muốn đi vào thăm Alice không ?

Cả bọn nhìn về phía Dung như chờ con bé, chưa trả lời. Nhưng Phượng nói ngay :

– Thưa ma sœur con xin đi.

Bé Hà nói tiếp :

– Thưa ma sœur, con nữa.

Con Hằng định giơ tay thì bị Dung cấu nó một cái thì thào :

– Đồ mọi đen ấy thì mày bám đít nó để làm gì ?

Con Hằng vội rụt lại. Bà Felicité nhìn quanh một lượt rồi nói với Hà, Phượng :

– Hai con hãy sửa soạn áo ấm rồi lên bàn giấy. Đêm nay các con ngủ lại với Alice.

Phượng nhẩy ngay lại phía tủ của mình. Nó moi ra được một cái áo dạ cũ, trong khi Hà tìm được một cái áo len mầu xanh. Chúng nó yên lặng đi qua những cái giường sắt trước các cặp mắt hối tiếc của lũ trẻ. Hằng giận dỗi :

– Tại mày… Dung ạ. Đáng lẽ tao cũng được đi.

Nhưng con Dung đã nằm úp nghiêng mặt xuống gối. Sự thực nó cũng tiếc rẻ như thế. Được ra khỏi viện cả ngày lẫn đêm, đứa nào mà không thích ?

***

Alice nằm thiêm thiếp ở trên giường. Đầu và chân tay nó bị băng che gần kín mít. Phượng chỉ nom thấy có hai lỗ mũi phập phồng và hai vành môi sưng húp lên. Dưới ánh đèn vàng úa, nom nó như một con quỷ mới chui ở mồ lên. Chị Quỳnh ngồi đọc kinh ở phía chân giường. Hai bên má của chị thỉnh thoảng lại có một giọt nước mắt lăn tăn chảy xuống. Bàn tay búp măng của chị thỉnh thoảng lại vỗ nhẹ lên người Alice mỗi khi nó rên rỉ, cựa mình. Bà Felicité ngồi thu mình trong một góc tối. Cặp mắt của bà nhìn không chớp vào bức tường hẹp chắn ngay trước mặt. Miệng bà lầm rầm cầu kinh. Có lúc bà ngẩn người ra rất lâu, cỗ tràng hạt hờ hững chực rơi khỏi bàn tay, và bà nói một mình :

– Đáng lẽ tôi không được nhắc tới Thu Thu trước mặt nó. Lạy Chúa xin Ngài tha thứ cho kẻ có tội…

Bỗng nhiên Alice cựa mình. Hai cánh tay trắng toát của nó quờ quạng về đằng trước. Cặp môi của nó mấp máy một cách cố gắng. Nó gọi phều phào :

– Chị Thu Thu… chị Thu Thu đâu rồi ?

Chị Quỳnh bấm Phượng. Phượng vội để tay lên má Alice và nói :

– Thu Thu đây.Thu Thu vẫn đang ngồi ở cạnh Alice.

Alice mỉm cười. Nhưng vành môi của nó bị méo đi nom như mếu. Nó lần tay một lát và nắm được bàn tay Phượng. Nó nói :

– Thế mà bà Hạnh bảo Thu Thu đi rồi. Em định chạy về tìm chị. Thế rồi em bị…

Nghỉ một lát nó tiếp tục nói :

– Nhưng cần gì. Miễn là chị không đi. Chị ngồi ở đâu đây ?

Phượng mếu máo :

– Ở đây… ngay trước mặt Alice

Bàn tay Alice lại cố gượng nhác lên. Nó xoa nhè nhẹ lên cánh tay của Phượng rồi nói :

– Em hết buồn rồi. Em hứa với chị em không chạy như thế nữa đâu. Hôm nào gặp các ma sœur, chị xin tha lỗi cho em. Em hứa… Em chừa…

– Được rồi, đừng lo Alice ạ. Các sœur sẽ tha thứ cho Alice. Các sœur yêu Alice vô cùng.

– Chị nói thật không ?

– Thật chứ, ai mà ghét Alic cho được.

Alice khẽ nhếch một nụ cười :

– Không phải thế đâu. Em biết. Em không được giống như các chị. Em xấu !

Phượng bịt tay lên môi Alice :

– Đừng có nói nhảm. Rồi Alice sẽ thấy rằng không ai ghét Alice cả. Bây giờ chúng ta kể chuyện cho nhau nghe nhé.

Alice khẽ nhích đầu ra hiệu bằng lòng. Nó tiếp :

– Chị kể chuyện Hằng Nga đi, chị Thu Thu.

Phượng vừa lau nước mắt, vừa kể :

– Ngày xưa có một ông vua hiếm con chỉ sinh được một nàng công chúa xinh thật là xinh…

Alice vụt bật lên khóc. Lời kể không giống như nó đã  từng nghe. Nó nhớ đến những lời bắt đầu câu chuyện mà Thu Thu vẫn kể và nó đã thuộc lòng.

Tiếng khóc của nó làm Phượng im bặt. Phượng không kể thêm được tiếng nào nữa. Rồi nó cũng bật lên khóc. Nước mắt của nó thấm ướt cả lần băng trắng trên mình Alice. Chợt Alice nín thinh và sờ tay lên má Phượng. Một lát nó nói :

– Em không khóc nữa rồi. Chị kể nốt cho em nghe đi. Chị là chị gì nhỉ ?

Phượng lau nước mắt rồi nói :

– Phượng !

Alice mỉm cười và Phượng bắt đầu kể lại. Giọng của Phượng cũng êm ái và dí dỏm. Nhưng nó cũng không làm cho mặt Alice được tươi hơn. Ngay cả đến đoạn Hoàng tử lạc vào rừng đánh thức công chúa, Alice cũng không còn thấy sung sướng nữa. Nó đã bắt đầu giấc ngủ. Giấc ngủ mà Hằng Nga không bao giờ tỉnh dậy. Bởi vì không có một hoàng tử nào trở lại đánh thức Alice trong ngôi mộ trắng xóa của nó ngoài nghĩa địa.

___________________________________________________________________ 
Xem tiếp CHƯƠNG 11-12

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét