Chủ Nhật, 27 tháng 11, 2016

CHƯƠNG 31-32_CHUYỆN BÉ PHƯỢNG


31

Đến tối, bà phước Nhân cho gọi Thu và Quỳnh lên phòng giấy. Trong phòng có mặt bà Cécile và bà Juliette. Bà Nhân nói:

– Mẹ muốn nói chuyện với từng người một. Quỳnh hãy ra ngoài chờ mẹ.

Thu nắm vội lấy tay Quỳnh như muốn giữ lại. Nhưng dưới cặp mắt nghiêm nghị của bà Nhân, Quỳnh lẳng lặng bước ra. Bà Cécile kéo một cái ghế chỉ cho  Thu ngồi. Nàng thản nhiên nhìn mọi người chờ đợi. Bà Nhân nói:

-Các soeur rất phiền não về hành vi của con. Con có thấy rằng con phải có bổn phận xin lỗi soeur Hạnh trước mặt toàn thể mọi người hay không?

Thu đáp:

– Thưa Mẹ, Mẹ truyền thế nào con xin làm theo thế ấy.

Bà Nhân khó chịu:

– Mẹ không truyền gì cho con cả. Nhất là lại với con, kẻ vẫn thường tỏ ra mình là người khôn ngoan từng trải. Mẹ cho con tùy ý định đoạt về hành vi của mình. Mẹ không bó buộc.

Thu đáp:

– Thưa Mẹ, nếu vậy con xin lỗi soeur quản lý. Con hoàn toàn tự ý làm công việc ấy mà không vì ai bó buộc cả.

Mặt bà Nhân tươi lên một chút. Bà nói:

– Chúa đã dạy rằng một kẻ biết hạ mình là kẻ đáng khen ngợi. Nhất là khi con đã tỏ ra hỗn xược thái quá với các bề trên.

Thu hỏi:

– Nhưng thưa Mẹ…

Mặt bà Nhân sa sầm xuống. Bà quắc mắt lên nhìn vào mặt Thu:

– Đừng cãi gì nữa. Tất cả các soeur ở đây đều đồng ý như thế. Mẹ không ưa những người bướng bỉnh.

Thu cúi đầu:

– Thưa Mẹ vâng. Con xin hoàn toàn nhận lỗi.

– Buổi sáng ngày mai, Mẹ sẽ nhóm họp hội đồng kỷ luật. Con sẽ bị phạt nhẹ để làm gương sau khi tỏ lòng ăn năn trước mặt soeur Hạnh. Con sẽ được tha lỗi.

Thu hỏi:

– Thưa mẹ, chị Quỳnh cũng được ân huệ như thế chứ?

Bà Nhân đáp:

– Việc của con như thế là xong rồi. Mẹ không muốn con được dòm ngó đến công việc của người khác.

Thu định cãi lại thì bà Nhân đã đứng dậy:

– Cho phép con về phòng. Và hãy nhớ rằng đây là lần khoan hồng cuối cùng của Mẹ đối với những kẻ hỗn xược.

Thu nhếch mép cúi đầu chào rồi lui ra. Nàng định đứng lại nói với Quỳnh thì bà Juliette đã đi theo và nói:

– Đến lượt chị Quỳnh!

Quỳnh vội vã tiến vào. Nàng nhìn mọi người bằng cặp mắt khép nép. Bà Cécile chỉ vào một cái ghế và cho phép nàng ngồi. Bà Nhân nói:

– Quỳnh ạ, con vẫn biết rằng Mẹ không hề phàn nàn gì về tính nết của con đấy chứ.

Quỳnh đáp:

– Thưa Mẹ, con xin cám ơn Mẹ.

– Bởi vậy Mẹ cần phải nhắc với con rằng, hôm nay mẹ nói với con nhân danh kỷ luật, không phải bằng cảm tình riêng tư giữa con và Mẹ.

– Thưa Mẹ, con hiểu.

– Con còn nhớ Đan Thanh chứ.

– Dạ, con vẫn nhớ.

– Sự đem truyện vào đây đọc không khác gì việc lén lút thư từ với kẻ bên ngoài đâu.

Quỳnh cãi:

– Thưa mẹ, con chỉ thư từ với bạn đồng viện.

Bà Nhân ngắt lời:

– Vậy tại sao con không trình lên với các ma soeur. Các soeur không bao giờ ngăn cấm những việc làm quang minh chính đại cả. Nhưng lén lút là một điều xấu xa. Một ngày kia, nếu không khám phá kịp thời thì Mẹ còn phải xử bao nhiêu vụ thư từ nhảm nhí lén lút khác. Chừng đó, đầu óc của hàng trăm con người dưới trách nhiệm của Mẹ sẽ hư hỏng hết. Đó là kết quả tai hại đã do con khơi mào.

Quỳnh nức lên:

– Thưa mẹ…

Bà Nhân tiếp:

– Bởi vậy, đã để Đan Thanh tự xử thì Mẹ cũng cho phép con được làm như thế. Con hãy hiểu nỗi khó khăn của các soeur.

Bây giờ thì Quỳnh bật lên khóc, nhưng bà Nhân vẫn lạnh lùng:

– Bên Nhà Chung đang cần một người thêu giỏi. Nếu con muốn chỗ ấy, Mẹ sẽ viết thư giới thiệu.

Nói rồi Bà mở ngăn kéo lấy ra một lá thư đã dán kín đẩy về phía Quỳnh, Quỳnh càng khóc to hơn. Nàng nom thấy tất cả mọi tan vỡ bắt đầu từ cái phong bì ác nghiệt ấy, cũng như Đan Thanh đã cầm lấy nó một lần. Thấy Quỳnh không nhận, bà Nhân đứng dậy ấn vào lòng bàn tay run rẩy của nàng. Như vậy là mọi sự đã quyết định hoàn toàn, như một hòn đá ném đi, như một con dao hạ xuống. Hạ thủ bất hoàn !

Quỳnh bóp chặt tấm giấy trong tay và thẫn thờ đi ra cửa không cất một tiếng chào. Các bà phước cũng không nhìn nàng. Miệng các bà đang lẩm nhẩm như bận rộn cầu kinh.


32

Quỳnh không lên thẳng phòng mà rẽ vào nhà nguyện. Căn nhà lát bằng ván gỗ, mái lợp tôn cất ở mé trái vườn hoa. Ngọn đèn vàng vọt yếu ớt treo dưới mái hiên không đủ soi sáng hết cái sân đất lởm chởm cỏ dại. Nàng đứng dựa lưng vào cột gỗ và im lặng nhìn ra ngoài. Phía đằng xa là những dẫy nhà thắp đèn sáng. Các con đường sỏi nhỏ thẳng tắp chạy qua những bồn hoa. Phía đằng trước là một bể nước phun lớn. Tiếng nước róc rách chảy qua kẽ xi măng vọng lại cùng tiếng dế rên rỉ ngoài bờ tường. Quỳnh vẫn không tin rằng mình sẽ phải rời bỏ mãi mãi chốn ấy cùng các người thân yêu. Nàng cho rằng đó là sự đau đớn lớn lao mà nàng không vượt qua được. Bất giác, nàng lại khóc nức lên.

Một lát sau, nàng đẩy cánh cửa gỗ bước vào nhà nguyện. Trên nếp tường vôi lặng lẽ, bức tượng Chúa Giêsu thọ hình trên thánh giá hiện ra thấp thoáng trong ánh đèn từ bên ngoài rọi vào. Những hàng ghế gỗ ở dưới nằm im lìm trong bóng tối âm u. Quỳnh quì xuống bục gỗ, hai tay chắp lên ngực và để những hàng nước mắt chẩy ròng ròng trên má. Nàng suy nghĩ đến những người đã ra đi và những người còn ở lại. Rồi thốt nhiên nàng lẩm nhẩm đọc kinh cầu nguyện:

Lạy Chúa, xin Chúa sửa lại những gì lầm lẫn, xin Chúa thâu họp những gì tản mát và gìn giữ những gì còn nguyên vẹn. Xin Chúa ban sự hợp nhất của Chúa cho giáo dân Chúa để giáo dân Chúa loại trừ những mối chia rẽ khổ nhục, để những con chiên chân thật của Chúa được họp quần phụng sự lý tưởng Chúa một cách xứng đáng và toàn vẹn…”

Mười lăm phút sau, Quỳnh trở lên phòng. Mọi người đang túm lại bàn tán quanh chị Thu. Thấy Quỳnh vào, mọi người nhổm tất cả dậy. Thu hỏi trước:

– Thế nảo hả chị?

Quỳnh đặt lá thư giới thiệu lên mặt bàn. Mọi người xúm lại đọc. Hương la lên:

– Vô lý không thể tưởng tượng được. Không ai nỡ đuổi một người vì một tội chẳng quan trọng. Viết thư cho bạn gái không phải là một điều xấu.

Quỳnh nói:

– Không phải là đuổi. Tôi sẽ làm đơn tự ý xin ra.

Thu nói:

– Chúng em biết thừa cái lối làm đơn như thế lắm rồi. Lại một trường hợp Đan Thanh nữa xẩy ra.

Quỳnh nghẹn ngào:

– Xin hãy để cho một mình em đi. Đó là giải pháp để giữ gìn sự trong sạch cho mọi người.

Thu gằn giọng:

– Đó là giải pháp đầu độc tất cả mọi người. Các bà ấy sẽ lầm to khi nghĩ rằng chúng ta chỉ là những con lừa chịu để cho họ xỏ lỗ mũi. Em sẽ phản đối!

Hương đáp:

– Điều đó dĩ nhiên. Chúng ta sẽ đặt thành vấn đề tranh chấp với Ban giám đốc. Còn các chị nữa, các chị nghĩ sao?

Giang đáp:

– Em xin theo các chị. Em vẫn là một phần nhỏ trong sự hợp quần của chúng ta.

Mọi người đồng thanh hưởng ứng câu nói của nàng. Nhưng Quỳnh hốt hoảng:

– Em lậy các chị. Xin các chị cứ gạt em ra ngoài. Trường hợp của em là một trường hợp hoàn toàn riêng tư. Em làm, em phải chịu.

Thu nói:

– Tất cả chúng ta đã cùng làm. Bởi vì tất cả chúng ta đều vì lá thư của chị Đan Thanh mà hiểu biết được người ta đã lợi dụng mình. Em không đồng ý cái lối quân tử Tầu ấy của chị đâu.

Quỳnh không đáp, bỏ lại giường nằm mặt úp sấp xuống gối. Thu tiếp:

– Đây là dịp thử thách đầu tiên của chúng ta. Em xin hỏi lại các chị một lần nữa: chúng ta làm như vậy đúng hay sai? Xin hãy suy nghĩ kỹ trước khi trả lời.

Hương đáp:

– Em thấy là đúng.

Thu hỏi:

– Chị Giang?

– Đúng!

– Chị Thúy?

– Đúng!

– Chị Hồng!

– Đúng!

– Chị Huyền?

– Đúng!

– Chị Mỹ?

– Đúng!

Thu mỉm cười:

– Vậy là đa số chúng ta đều thấy đúng cả. Bây giờ em lại hỏi chúng ta phải làm những gì? Quyết định thái độ mà không biết làm gì thì chỉ có chết!

Hương đáp:

– Em đề nghị mình kéo tất cả lên xin cho chị Quỳnh ở lại.

Thu nói:

– Em nhắc chị rằng chị Quỳnh không bị đuổi. Chị ấy tự ý xin ra. Như vậy sự xin xỏ như thế không thành vấn đề.

Thúy chép miệng:

– Các bà ấy bao giờ cũng khôn hơn mình.

Thu đáp:

– Điều đó dĩ nhiên. Nhưng chúng mình làm theo ý muốn của sự ngay thẳng. Chúng mình không cần khôn ngoan hay mánh lới gì cả.

Hồng đáp:

– Em đề nghị chị Quỳnh không làm đơn gì hết cả. Như vậy các bà sẽ phải đuổi. Đuổi rồi ta sẽ xin.

Mỹ nói:

– Rồi nếu xin không được?

Hồng ấp úng:

– Xin không được ấy à… thì…

Hương phá lên cười:

– Thì thôi! Thế là yên chuyện.

Thu nghiêm mặt:

– Chị Hương lúc nào cũng đùa được. Em thì em đề nghị thế này. Thứ nhất: Chị Quỳnh vẫn làm đơn xin ra ngoài cho tự ái của các bà được ve vuốt. Thứ nhì: cả bọn lại làm đơn yêu cầu giữ chị ấy lại.

Hương gõ lên đầu bạn:

– Con bé thế mà ranh!

Thu tiếp:

– Thứ ba: nếu được chấp thuận em sẽ vui lòng ra trước hội đồng kỷ luật và xin lỗi bà Hạnh.

Giang hỏi:

– Nếu không được thì sao?

Thu trả lời:

– Thì… thì… chúng ta sẽ nhốt chị Quỳnh vào trong phòng và giữ làm con tin đến khi các bà ấy đổi ý kiến.

Cả bọn vỗ tay reo hò lấy làm thích thú.

Thu nói:

– Em không nói rỡn đâu. Nếu cần ta phải làm như vậy. Nhưng em hy vọng công việc sẽ được giải quyết ổn thỏa hơn.


_____________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG 33

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét