22
Hôm sau, vào buổi chiều, chị Giang được gọi lên văn phòng. Các bà
phước đều có vẻ mặt và dáng ngồi nghiêm trọng. Điều ấy khiến Giang tuy
đã đoán trước được việc gì sẽ xẩy ra, mà lòng nàng vẫn lo sợ rối loạn cả
lên. Bản tính của Giang vốn nhút nhát và phản ứng rất chậm. Nàng có thể
làm theo ý muốn của tất cả mọi người trong khi mình chưa suy nghĩ gì
cả. Đến lúc công việc đã xong xuôi có người nói đến tai rằng nàng vừa
làm một chuyện thật là tai hại, lúc đó Giang mới vụt nhận ra và nổi cơn
giận dữ với chính mình. Nhưng cái tính nết ấy đối với các bà phước thì
lại rất thích hợp. Các bà cho Giang là người ngoan đạo nhất, dễ bảo nhất
và các bà đặt hết tin tưởng vào tương lai của nàng. Bà Nhân nói:
-Ta thấy nó đầy đủ đức tính để trở nên một dì phước. Xin các soeur chú ý đến cho.
Bà Madeleine phụ trách việc giáo huấn các chị lớn, thường khoe:
– Ồ! Không ai thuộc kinh, bổn và hiểu giáo lý bằng cô Giang. Trong Viện này ít có người chịu học thêm những gì ngoài bổn phận phải học hàng ngày.
Bà ta thật đã không nói quá lời. Bởi vì nếu Giang kém tất cả mọi người về sự sắc sảo, khôn ngoan và tính hài hước thì nàng lại hơn tất cả về trí nhớ những lời phán xét của Đức Chúa trong sách lễ và kinh bổn. Chính những lời phán xét ấy sau khi đã được lọc qua trí hiểu biết của nàng, nhiều hay ít tùy theo lời khó hay dễ, nàng đã dùng thay cho sự suy nghĩ của mình. Bởi vậy, mỗi khi phát biểu một ý kiến gì, Giang bao giờ cũng bắt đầu bằng câu:
– Chúa đã phán rằng…
– Chúa đã phán rằng…
Theo ý chị Thu ở cùng phòng thì đó là kết quả của một sự u mê, mụ mị. Thu vẫn thường nói:
– Nếu gặp một trường hợp mà Chúa chưa phán, thì chắc chị Giang sẽ không có ý kiến gì cả.
Tất nhiên, kẻ thốt ra những lời ấy sẽ chẳng ngoan đạo tí nào. Một lần chị Thu đột ngột hỏi chị Giang ở giữa đám đông đủ cả mọi người:
– Chị Giang ơi, chị công nhận Đức Chúa là toàn năng đấy chứ?
Giang đáp:
– Phải ! Đức Chúa là đấng toàn vẹn, toàn năng.Trên trời, dưới đất, trong hỏa ngục, ai nấy đều quỳ gối khi nghe tên Chúa Giê-su. Kẻ nào tin ở Ngài thì linh hồn như con chim phá rách được lưới của người thợ săn và được giải phóng.
Thu tiếp:
– Vậy sao trên trái đất này đường lối của kẻ ác còn được thịnh vượng, người gian trá được yên ổn, miệng họ ở gần Ngài sao lòng họ xa cách Ngài, nhiều xứ bị sầu thảm, cỏ ngoài đồng bị khô héo, nhà cửa người lương thiện bị tan nát, cảnh đó bao giờ mới chấm dứt?
Chị Giang ngẫm nghĩ rồi đáp:
– Tôi cũng được đọc chuyện này trong sách thánh Lu-ca. Khi ấy, Chúa Giê-su dạy các môn đệ ngụ ngôn này: Có nhà phú hộ thuê một viên quản lý. Viên này bị nhiều người tố cáo là gian lận và bất trung. Bởi thế nhà phú hộ bèn gọi anh ta đến mà bảo rằng: “ Tôi nghe người ta đồn đại về ông nhiều lần, ông phải tính sổ lại và từ chức đi”. Viên quản lý tự nghĩ: “ Ta sẽ làm gì được nữa vì ta không biết cầy bừa, không biết dệt vải. Vậy ta phải làm thế nào cho có kẻ tiếp đón ta khi ta mất quyền”. Nghĩ rồi, viên quản lý cho gọi từng con nợ của chủ đến và hỏi: “ Bác nợ chủ tôi bao nhiêu?” Người ấy đáp: “ Một trăm thùng dầu”. Anh ta nói: “Đây, cầm lấy biên lai vay nợ, tôi chỉ ghi 50 thùng thôi và hãy nhớ đến tôi”. Đoạn lại hỏi người khác: “ Anh nợ bao nhiêu?” Người ấy đáp: “ Hai trăm thùng lúa”. Anh ta liền bảo: “Đây, tôi chỉ ghi có một trăm thùng thôi và hãy nhớ đến tôi”. Quả nhiên về sau anh được tiếp đón và cung phụng lúc mất việc.
Chị Thu gật đầu:
– Câu chuyện của chị thật hợp với ý tôi hỏi. Đó là đường lối của kẻ ác được thịnh vượng, kẻ gian trá được yên ổn và miệng kẻ tội lỗi ở gần Chúa mà lòng họ xa Chúa. Chị hãy giảng tiếp đi. Tại sao vậy?
Chị Giang đáp:
– Chúa kể xong rồi khuyên mọi người “ Hãy đừng làm theo viên quản lý đi tìm sự an lạc trong vật chất mà để mất sự an lạc trong tâm hồn. Nhiều người đã bỏ tiết nghĩa để mua lấy của cải phi nghĩa. Nhưng ta khuyên các con hãy từ bỏ của cải mà mua lấy tiết nghĩa. Như thế, các con sẽ được rước vào chốn thiên đàng đời đời”.
Thu chịu là Giang giảng hay nhưng nàng vẫn ấm ức. Cái nhìn của Thu là cái nhìn gần sát với thực tế xô xát đớn đau vẫn thường xẩy ra hàng ngày. Còn cái nhìn của Giang không ở trước mặt, không ở chung quanh. Nàng tin tưởng ở một nơi an toàn đời đời sau khi cuộc sống này chấm dứt. Như thế, cả hai người chỉ gặp nhau ở một mức vừa phải nào đó. Đào sâu hơn nữa, họ sẽ như hai kẻ đối thoại mà không hiểu ngôn ngữ của nhau. Bởi thế, sau mỗi lần tranh luận sôi nổi, chị Quỳnh vẫn thường dàn hòa cả hai bên:
– Nói chuyện tôn giáo thì trước hết cả hai phải cùng có đức tin nơi Chúa. Đức tin ấy là ngôn ngữ để thông cảm được nhau. Một trong hai người không có đức tin thì không bao giờ đồng ý với nhau cả.
Thu và Giang cùng cho là phải…Họ sẽ tìm câu chuyện khác để hàn huyên cho khỏi mất hòa khí.
Khi vào phòng giấy, bà Nhân chỉ cho Giang ngồi xuống một chiếc ghế. Bà nói:
– Các con vẫn ngoan cả đấy chứ?
– Thưa mẹ, vâng.
– Còn những đứa bé?
– Thưa mẹ, con thấy vẫn bình thường.
– Không phải thế đâu con ạ. Mẹ biết rằng thời gian này có nhiều khó khăn. Chúng nó hay thay đổi tâm tính bất thường. Con có nhận thấy thế không?
Giang ấp úng:
– Thưa mẹ, có lẽ thế… có thể như thế.
– Vậy con thấy những gì. Hãy kể cho mẹ biết, hãy giúp các soeur dìu dắt chúng nó.
Giang càng ấp úng hơn. Thật ra nàng không biết trả lời thế nào cả. Thấy dáng điệu lúng túng và ngập ngừng của nàng, bà Hạnh dịu dàng nói:
– Cứ tự nhiên mà phát biểu ý kiến. Ta cần những nhận xét của con, vì con là người sống gần hết thảy mọi người. Con được nghe thấy hết thẩy, trông thấy hết thẩy.
Giang nói:
– Xin ma soeur hãy đặt từng câu hỏi. Con xin trả lời.
Bà Hạnh nói:
– Trong các chị lớn, có ai bất mãn điều gì không ?
Giang đáp:
– Thưa ma soeur không !
– Được lắm. Ta tin rằng con không bao giờ nói dối. Câu chuyện bà Félicité rời khỏi viện vẫn được bàn tán đấy chứ ?
– Thưa ma soeur một đôi khi.
– Bàn tán thế nào?
– Thưa ma soeur… có nhiều người tiếc.
– Tại sao?
– Thưa ma soeur, nhiều người muốn được thay đổi không khí sinh hoạt ở đây.
– Tốt lắm, ta vẫn tin là con ngay thẳng và ta vẫn hài lòng về điều ấy. Tuy vậy, họ vẫn phải có lý do gì chớ ?
– Thưa ma soeur vâng. Tất cả đều thấy theo đuổi giáo lý mà không thu thập được điều gì tốt đẹp cả. Nhiều người không có đức tin.
Bà Hạnh quay lại nhìn về phía bà Nhân. Bà Nhân gật gù, hí hoáy chép. Một lát bà Hạnh nói:
– Thật đó là một hiểm họa lớn lao cho những kẻ đang đi lầm đường. Con cũng tin rằng họ đi lầm đường chứ?
– Thưa ma soeur, con không nghĩ gì về điều ấy cả. Mỗi người phán đoán công việc bằng một lối khác, theo ý của mình..
– Đúng! Nhưng theo sự phán đoán của con, con thấy thế nào?
– Thưa ma soeur con thông cảm những nỗi khó khăn của các chị ấy trên đường tìm đạo. Các chị có những sở thích và ước vọng gần gũi. Chính những sự ấy đã xâu xé niềm tin của mọi người.
– Mẹ bề trên và các soeur sẽ tìm cách lái họ về con đường cao cả của Chúa đã vạch ra. Công việc thật là khó khăn nhưng không là muộn. Ta cám ơn con nhiều lắm.
Giang ấp úng:
– Thưa ma soeur, con mong mỏi tất cả cùng tìm thấy nguồn vui trong ánh sáng của Chúa mà quên đi những nỗi nhọc nhằn, thiếu thốn.
– Điều đó dĩ nhiên. Vì chỉ có niềm tin nơi Chúa mới là giải thoát được hết thẩy. Nhưng Giang ạ, ma soeur chỉ phàn nàn con có một điểm.
Giang cúi đầu không đáp. Bà tiếp:
– Sao hôm Phượng nó về, con không báo cáo gì cho các soeur hay cả.
– Thưa ma soeur, tất cả mọi người đều xin giấu cho Phượng.
– Thật là lầm lẫn lớn. Các chị ấy định nuôi dưỡng sự hỗn độn vô kỷ luật ở đây hay sao?
– Thưa ma soeur, trường hợp của Phượng thật là khó giải thích. Nó bị bắt quả tang đi ăn xin, nhưng lòng nó không muốn. Chính con Cúc đã lôi kéo nó vào đường tội lỗi.
– Nhưng nó không cắt nghĩa được sự nó bỏ nhà người ta để mà trốn đi. Hôm qua má bé Chi hốt hoảng tìm đến đây. Bà ấy nói rằng gia đình họ tiếp đón rất nồng hậu.
– Thưa ma soeur, nhưng bé Chi chết từ lâu rồi.
– Hừ ! Đó lại càng là cái cớ để cho nó được thêm chiều chuộng chứ sao. Hãy nói với bé Phượng rằng công việc của nó làm đã thấu tới tai các soeur. Và các soeur rất khổ tâm phải giải thích với Cha quản lý bên nhà thờ. Con cũng hiểu rằng dù sự việc xẩy ra thế nào thì cũng là một vết nhơ cho tất cả chúng ta chứ?
Giang ấp úng:
– Thưa ma soeur vâng. Con hiểu.
– Vậy bé Phượng sẽ bị cấm chỉ ra ngoài trong vòng ba tháng, kể cả những buổi phải đi đồng ca bên nhà thờ. Tâm hồn nó như một tờ giấy trắng. Hãy gìn giữ cho nó khỏi bị những kẻ phá hoại, lôi kéo vào con đường tội lỗi. Từ nay trở đi, đối với mọi người, mẹ bề trên đã trù liệu một biện pháp mới.
Bà Nhân tháo mắt kính xuống lau, rồi chậm rãi:
– Mẹ đã nhìn thấy sự suy sụp tinh thần trong tất cả mọi người. Đó là do có nhiều kẻ đã nêu những gương xấu. Mẹ muốn từ nay chính các con tự giác ngộ lấy các con. Các soeur chỉ đứng ở ngoài dìu dắt. Như thế kết quả sẽ tốt đẹp hơn là họ thấy họ bị trực tiếp điều khiển. Soeur Cécile hãy đọc cho chị Giang nghe chương trình từ tuần tới.
Bà Cécile mở một tờ giấy ra đọc:
– Thưa mẹ bề trên, đây là lịch giảng huấn do các chị lớn phụ trách lấy vào mỗi buổi sáng chủ nhật. Tất nhiên, giờ đi ra ngoài sẽ tạm hủy bỏ hay sửa đổi cách khác:
1) Tuần thứ nhất, tức sáng ngày mai chị Giang nói về đề tài “Đức tin nơi Chúa”.
2) Tuần lễ thứ hai: Chị Quỳnh nói về đề tài: “ Nhiệm vụ của các con chiên trước mặt Chúa”
3) Tuần lễ thứ ba, chị Thúy nói về đề tài: “ Con đường tội lỗi và con đường giải thoát”.
4) Tuần lễ thứ tư: Soeur Madeleine tổng kết và hướng dẫn mọi người để sáng danh Chúa và tìm hiểu mục đích các con chiên phải theo đuổi cho được toàn mình.
Bà Nhân nói:
– Vậy con hãy tham khảo sách báo ở thư viện để thuyết lý lần đầu. Mẹ hy vọng ở con rất nhiều. Hãy cố gắng tạo cho mình thành một gương sáng.
Giang cúi chào rồi bước ra.
23
Về đến cửa phòng, mọi người đã chờ đợi Giang ở bàn học. Bé Phượng
cũng có mặt ở đấy. Nó buồn bã ngồi ngả đầu lên vai chị Quỳnh. Trước đấy,
nó vẫn thường nói:
– Thế nào em cũng bị đuổi. Em sẽ đi tìm chị Đan Thanh.
Chị Quỳnh ôm nó vào lòng an ủi:
– Không bao giờ mẹ bề trên quyết định như thế cả. Mà các chị cũng không chịu để như thế. Các chị sẽ xin hộ cho em đến tận cùng.
Lúc Giang vào, Thu hỏi:
– Thế nào? Chị Giang. Chị không mang hung tin về đấy chứ?
Giang ngồi xuống ghế, mệt mỏi:
– Em đã bị chất vấn nhiều câu khó trả lời. Em tự hỏi không biết mình đã phản bội các chị hay chưa?
Hương chồm dậy, nhẩy một bước từ giường sắt lên mặt bàn:
– Có cái gì mà to chuyện đến thế hả chị Giang?
Giang đáp:
– Thật đấy. Các bà hỏi thăm về tình hình các chị, về sự suy nghĩ hằng ngày, về đức tin nơi Chúa và hậu quả sự ra đi của bà Félicité.
Thu kêu lên:
– C’est une sorte d’antenne. ( Đấy là một loại moi tin, chỉ điểm)
Giang run rẩy:
– Em biết ngay rằng các chị sẽ nghĩ như thế. Đáng lẽ em phải từ chối không trả lời tất cả.
Hương hỏi:
– Vậy chị đã trả lời ra sao?
Giang đáp:
– Em nói thật rằng các chị đã mất niềm tin, đã không tìm thấy những điều bổ ích trong những giờ học sách Thánh và Kinh bổn, và các chị muốn thay đổi nếp sống theo chương trình của bà Félicité.
Hương la lên:
– Thôi thế là chị giết tụi em rồi.
Thu cãi:
– Trái lại, em hoan hô chị Giang đấy. Ít nhất chị cũng cho các bà ấy biết một phần nào sự thực. Còn hơn là câm như hến cả nút.
Hương lắc đầu:
– Rồi các chị sẽ thấy rằng các bà sẽ có biện pháp đối với những kẻ cứng đầu, cứng cổ. Tất cả mọi người sẽ mệt mỏi vô cùng mà em thì em đầu hàng trước.
Giang nói:
– Quả nhiên như vậy. Các buổi đi chơi trong tuần tới sẽ ngưng lại. Chúng mình sẽ phải lần lượt thuyết trình về một đề tài cho sẵn.
Mắt Thu mở tròn lên:
– Sao? Chị bảo rằng tất cả sẽ phải giảng đạo cho nhau nghe? Em sẽ phải giảng đạo cho người khác nghe. Ôi ! Giêsuma-Lậy Chúa tôi!
Giang gật đầu:
– Đúng như thế. Ngày mai em phải nói kỳ thứ nhất, rồi đến chị Quỳnh, chị Thúy.
Thúy đang ngồi dựa lưng vào tường, tay ôm cái gối trên ngực, chợt giật bắn người lên:
– Hở ? Em à ? Em thật à ? Chị có nghe lầm không đấy ?
Giang đáp:
– Em không lầm đâu. Chị sẽ nói về “Con đường giải thoát và con đường tội lỗi”. Tài liệu tự tìm lấy trong Kinh Thánh và Sách Lễ toàn thư.
Mặt Thúy đờ ra ngơ ngác. Mọi người có cảm giác như nàng vừa rơi xuống một miền xa lạ sau một giấc ngủ dài. Miệng nàng lắp bắp:
– Con đường tội lỗi… con đường giải thoát. Giải thoát cái gì đây hở chị ?
Thu mỉm cười:
– Nói xấu bà Hạnh, bà Nhân là tội lỗi. Mong các bà ấy rút lui đi cho là giải thoát. Đó là bí quyết để giải đề bài.
Mọi người rích lên cười. Hương phàn nàn:
– Thật là chị vẽ rắn thêm chân. Nếu các bà ấy hỏi, chị cứ nói toẹt là tụi này ngoan tất, chăm tất và tin tất. Thế có phải là dễ chịu biết bao nhiêu không. Em thì em báo trước, em không có gì để nói cả.
Thu mỉm cười:
– Có khó gì cái sự nói ấy. Chị cứ coi như là phải làm một bài luận. Một bài luận dễ vì được cóp nhặt lung tung. Sau đó chỉ việc mang lên đọc như một con vẹt, mặc dầu chính mình là tác giả mà mình không hiểu gì cả, không áp dụng gì cả.
Nói rồi Thu vớ lấy quyển vở trên bàn giơ lên cao trịnh trọng đọc:
– “Thưa mẹ, thưa các soeur bề trên, thưa các chị bề ngang, thưa các em nhỏ bề dưới, hôm nay…
Hương phát thật đau lên vai bạn rồi nói:
– Thôi im đi, đừng có giở trò mà chết cả lũ. Vách ở đây có tai…
Mọi người chợt ngơ ngác trong khi ấy mặt chị Giang vụt đỏ bừng lên. Chị ta nhìn về phía Hương bằng con mắt oán hận. Nhưng Hương vẫn thản nhiên tiếp:
– Em nói thật đấy. Chỉ nội ngày mai, các bà sẽ có một bản báo cáo đầy đủ về câu chuyện của bọn mình hôm nay...
Giang kêu lên:
– Không bao giờ…, Không bao giờ tôi làm thế cả.
Hương lạnh lùng đáp:
– Vâng, chị Giang ạ. Chúng em đã biết rõ cả rồi…
Giang vụt òa lên khóc, và hai tay ôm lấy mặt chạy ra cửa phòng. Cánh cửa đóng xập lại kêu lên chát chúa. Mọi người ngơ ngác và lao xao. Quỳnh nhìn Hương trách móc:
– Chị thật là độc miệng. Em tin rằng chị ấy không có ý tưởng xấu xa như thế đâu.
Hương nhún vai:
– Em không tin ai hết thẩy. Em vẫn lấy sự nghi ngờ mọi người chung quanh làm châm ngôn xử sự. Đó là điều cần thiết và hợp lý, chị ạ.
_______________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG 24-28
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét