Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2016

CHƯƠNG 13-14_CHUYỆN BÉ PHƯỢNG


13

Sáng hôm sau, Cúc nghe Phượng, khoanh tay tiến lại trước mặt bà Nhân. Lúc ấy có đông đủ các bà ở trong phòng giấy. Nó nói dõng dạc :

– Thưa mẹ, con xin lỗi mẹ.

Bà Nhân nhìn nó chăm chú giây lâu và nói :

– Lần này tuy tha cho, nhưng cũng phải phạt nhẹ để làm gương. Có soeur nào cho nó việc làm không ?

Bà Félicité nói :

– Vậy con xin để cho nó ra đằng sau chuyển nước tưới vườn. Hôm nay cô Giang ốm.

Mấy bà cùng tán thành. Bà Félicité nói với nó :

– Bây giờ con đi theo ta. Sẽ có cái sô nhỏ đủ sức con mang được.

Cúc lầm lũi đi ra. Nó theo bà ta đi qua những dẫy nhà quét vôi xám. Hai người dừng lại ở cạnh một bể nước lớn trông ra một cái vườn hoa đủ mầu. Phía bên kia là một cánh cửa sắt mở ra đường phố. Nắng sớm trải nhẹ trên những lùm cây. Thấp thoáng trên dãy hàng hiên có những bóng áo trắng của các bà phước đi lại. Bà Félicité trao cho Cúc một tấm vải choàng và một cái thùng nhỏ. Nó vặn nước ở bể vào đầy rồi xách qua những luống hoa. Cúc có vẻ thú vị với công việc ấy. Vừa làm nó vừa nhởn nhơ giữa những bông hồng tía, bông cúc vàng và những cánh huệ trắng muốt.

Lúc nắng lên cao thì hai người đã tưới xong già nửa khu vườn. Bà Félicité ra hiệu cho nó nghỉ tay rồi bà khoan thai bước về phía nhà bếp. Cúc ngồi một mình ở thành bể nước. Nó lơ láo nhìn ra chung quanh. Khung cảnh rộng rãi và tĩnh mịch làm nó nhớ đến con Phượng. Nó đứng dậy và tiến lại một căn nhà gần đấy. Đó là một cái kho chứa những đồ đạc làm vườn. Cúc thấy mặt đất ngổn ngang nhưng chậu sành, bình sứ và những sọt tre đựng đất trồng hoa. Hồi này vào dịp tết, chắc các bà soeur chuẩn bị mang hoa ra cho các chị lớn đem bán ngoài chợ tết. Cúc thấy tiếc những bông hoa đẹp. Nó chợt có ý nghĩ đi xới một khóm hồng đem trồng giấu ở cuối sân đằng trước. Nó và Phượng sẽ chơi chung với nhau. Nghĩ thế Cúc hăm hở đi men vào sát tường. Nó xoải tay vào tận trong với lấy cái cuốc. Nhưng cái cuốc nặng quá, xớ rớ thế nào mà bị văng ra khỏi bàn tay bé nhỏ của nó.  Một tiếng động chát chúa vang lên và hai cái chậu sành gần đó bị vỡ tan ra thành từng mảnh. Có tiếng bà Hòa quát lên ở phía hàng hiên nhìn xuống :

– Cái gì thế ? Con Cúc đâu rồi ?

Cúc sợ hãi vùng lên chạy. Nó băng qua những luống hoa. Cúc nghĩ đến Phượng nhưng nó không ngoái cổ lại. Trước mặt nó là thành phố quen thuộc ồn ào. Nó nghe tiếng các chị lớn xôn xao và một bà hét lên lanh lảnh :

– Con ăn cắp ! Con ăn cắp !

Tai cúc như ù lên. Nó vội lách mình qua cánh cửa sắt.

Ở đằng sau mọi người đổ xô lại đứng lố nhố. Một lát bà Hạnh len vào. Giọng bà gay gắt :

– Đồ khốn ! Biết ngay mà ! Hãy kiểm điểm lại xem có mất gì không ?

Một chị đáp :

– Thưa ma soeur mất một cái tạp-dề dùng để mặc khi tưới hoa.  (tablier – tấm vải choàng ở phía trước ngực mỗi khi làm việc)


14

Trong buổi học, hễ bao giờ cứ có ba đứa không thuộc bài là bà Juliette lại có dịp nhắc tới kỳ công của con Quý. Bà nói :

– Không một đứa nào học được lấy đức tính của Quý cả. Nó bằng tuổi tất cả mà chịu khó hơn tất cả.

Ròi bà quay lại phía con bé được khen ngợi :

– Hãy kể cho tất cả nghe cuộc hành trình của dân Do Thái.

Quý hớn hở đứng dậy. Nó nhìn mọi người bằng cặp mắt kiêu hãnh. Rồi nó dõng dạc :

– Thưa ma soeur,  dân I-sơ-ra-ên đi từ Rê-phi-Dim tới dừng trại ở đồng bằng Si-na-i. Kế đó đi từ đồng vắng Si-na-i tới đóng trại tại Kip-rốt-ha-tha-va. Lại đi từ Kip-rốt- ha-tha-va tới đóng trại tại Hát-sê-rốt. Đoạn đi từ Hát-sê-rốt tới đóng trại tại Rit-ma. Đi từ Rit-ma…

Bà Juliette giơ tay ra hiệu cho nó ngừng lại và sung sướng nói :

– Đó! Các con hãy nhớ rằng không có việc gì khó mà người ta không làm nổi được cả. Chỉ có chỉ có sự lười biếng mới làm cho ta trở nên dốt nát và sợ hãi sự học mà thôi.

Nói rồi bà gõ lên bàn ba tiếng cho phép tất cả đứng dậy. Con Dung làm dấu thật nhanh rồi toan chạy ra ngoài. Nhưng cặp mắt sắc như dao của bà chiếu vào mắt nó làm nó rúm người lại. Bà Juliette lại đảo mắt một lượt xem cả bọn có táy máy nghiêng ngửa gì không ? Một lát bà mới giơ tay làm dấu cho cả bọn làm theo. Sau đó bà bước lại gần bàn thu dọn sách vở. Bọn trẻ mới ùa ra khỏi lớp như bầy ong vỡ tổ.

Con Hằng nói :

– Tao cuộc với chúng mày rằng là con Quý đọc sai. Kỳ trước nó nói đi từ Hát- sê-rốt đến đóng trại tại Rít-ma.

Con Dung nhảy cỡn lên :

– Phải rồi, nó là một con vẹt. Chúng mình ra hỏi nó xem đồng bằng Si-nai ở về chỗ nào chắc nó tịt mít như pháo tịt ngòi.

Nói rồi nó co tay con Hằng lại phía con Quý. Nhưng con Hằng rụt lại :

– Tao chả dám đụng vào nó đâu. Nó là cục cưng của bà Juliette. Nếu mày không thuộc kinh và bổn hơn nó thì đừng có trêu vào mà chết.

Con Dung hét lên :

– Nhưng nó không thuộc bản cửu chương số 9. Nói đến toán thì nó dốt như một con bò tót.

Con Hằng nói :

– Bà Juliette không cần toán. Bà Cécile và các bà khác cũng đều hết thẩy không cần toán. Rồi mày sẽ biết, tới kỳ phát bằng danh dự lần này nó lại đứng thứ nhất cho mà coi.

Quả nhiên đến ngày thứ Bẩy cuối tháng, như lời Hằng nói, con Quý lại được tuyên dương trong buổi hội họp trên giảng đường.

Bà Juliette hân hoan nói với các bà phước :

– Thưa mẹ bề trên, lớp con phụ trách kỳ này Quý lại đứng đầu. Nó là đứa trẻ ngoan đạo và chăm chỉ. Xin mẹ bề trên khuyến khích nó để làm gương.

Con Quý đứng dậy. Bà Nhân vui vẻ :

– Thật là đáng khen lắm. Mẹ rất hoan hỉ trao bằng khen này cho con.

Bà Juliette nói xen vào :

– Thưa mẹ, Quý rất chịu khó. Nó có thể học thuộc lòng tất cả những gì nó muốn học. Chắc mẹ muốn nó kể cuộc hành trình của dân Do Thái ?

Bà Nhân gật đầu :

– Ta rất muốn nghe con ạ.

Bà Juliette ra lệnh cho Quý bằng một cái nhìn, Quý liền đọc :

– Ngày rằm tháng Giêng tức là ngày sau lễ Vượt qua, dân Y-sơ-ra-ên ra đi từ Ram-se đến đóng trại tại Su-cốt. Rồi đi từ Su-cốt đến E-tam ở cuối đồng vắng. Kế đó đi từ E-tam vòng về Phi-ha-ri-rốt và đóng trại tại Mara. Đoạn đi từ Mara đến Ê-lim, nơi có mười hai con suối và bảy chục cây chà là…

Bà Nhân buột miệng :

– Tốt lắm ! Giỏi lắm !

Bà Félicité quay sang nói với bà Juliette

– Thật là đáng khen. Nhưng các bài vở trong lớp nó đều đáng khen cả như thế chứ?

Bà Félicité sa sầm ngay nét mặt xuống, và đáp :

– Thưa soeur, nó là học trò của tôi, tôi biết nó hơn cả.

– Như vậy hãy tuyên dương nó bằng thành tích khác để có sự ganh đua của tất cả hơn là chỉ nói đến tài năng của từng người.

Bà Juliette sửng sốt :

– Thưa ma soeur nói sao ? Soeur cho rằng học thuộc lòng kinh bổn là điều xấu lắm hay sao mà hội đồng không thể khen nó được ?

Bà Félicité dịu dàng :

– Tôi không nói thế. Nhưng tôi xin đặt lại vấn đề trọng tâm của giáo dục. Chúng ta đặt ra giải thưởng hàng tháng là để cho tất cả mọi người cùng ganh đua. Và ta chỉ nên chấm những sự ganh đua ấy về các môn học cần thiết cho sự mở mang trí tuệ của chúng nó mà thôi.

Bà Juliette càng tỏ vẻ ngạc nhiên hơn nữa :

– Lậy chúa, tôi không hiểu soeur nói gì cả. Sự đọc và sự học hỏi các sách về đạo không phải là cần thiết sao chứ ?

Bà Félicité định cãi lại thì bà Nhân đã đưa mắt lên nhìn. Lúc ấy con Quý cũng vừa đọc xong và ngồi xuống với vẻ mặt kiêu hãnh. Bà Juliette vội vàng đứng dậy nhìn nó nói:

– Quý ! Soeur muốn con hãy tỏ cho mọi người thấy rằng mình xứng đáng được đứng đầu trong bảng danh dự. Con có thể đọc cho mọi người nghe bảng cửu chương số 9 chứ .

Con Quý vụt tái mét mặt, rụt rè đứng lên. Nó ấp úng :

– Thưa ma soeur…

Bà Juliette lạnh lùng :

– Hãy đọc to lên cho tất cả mọi người cùng nghe.

Quý ngấp ngứ :

– Thưa ma soeur 9 lần 1 là 9 , 9 làn 2 là 18…9 lần 3 là…

Con Dung nhắc :

– Hai mươi sáu !

Quý vội nói :

– 9 lần 3 là 26...

Tất cả mọi người cùng ồ lên một lượt. Mặt bà Juliette xám như chàm đổ. Nhiều bà phước khác xôn xao. Ở phía các chị lớn, chị Thu khúc khích cười. Bà Félicité vội vàng đứng lên nói :

– Không hề gì cả, không hề gì cả ! Ai cũng công nhận là bé Quý chăm chỉ và giỏi nhất. Giữa đám đông sự luống cuống là không thể nào tránh khỏi, nhất là ở cái tuổi như Quý. Xin mẹ bề trên cho gọi những lớp tiếp theo.

Buổi phát phiếu danh dự tiếp tục trong bầu không khí nặng nề và buồn tẻ. Lúc bế mạc bà Juliette đứng dậy với tất cả vẻ bạc nhược. Bà bước qua mặt bà Félicité mà không nhìn. Nhưng bà Félicité đã giữ lại :

– Thưa ma soeur tôi rất lấy làm tiếc…

Bà Juliette không đáp, giật áo đi thẳng ra ngoài.

Ngay chiều hôm ấy, bà làm đơn xin đổi sang phòng hài nhi ở salle số 4.

___________________________________________________________ 
Xem tiếp CHƯƠNG 15-16

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét