Thứ Tư, 16 tháng 11, 2016

CHƯƠNG 3-4_CHUYỆN BÉ PHƯỢNG


    3.

 Bởi vì cái tính của con Dung như thế, nên khi thấy nó gọi đến tên mình, Phượng ngần ngại không muốn lại gần. Nhưng Phượng chưa kịp có ý định gì thì Dung đã xồ đến liến thoắng:

– Phượng, mày có thích đọc chuyện a-la-đanh và cây đèn thần không?

Phượng nói:

– Tao thích nhưng không đọc đâu. Mày lại ăn trộm ở đâu ra phải không?

– Mốc sì, tao chẳng thèm ăn trộm đâu hết, tao bắt được ở trong nhà để đồ.

Vừa nói nó vừa dúi cho Phượng một cuốn sách nhầu nát làm Phượng dẫy nẩy lên, lùi lại. Dung hét:

– Cho ngay vào bụng không lại chết đòn với các bà ấy bây giờ.

Phượng nói:

– Tao không xem. Tao không cần đâu. Mặc kệ mày.
Nhưng con Dung đã tốc ngay áo của Phượng lên, ấn ngay cuốn sách vào cạp quần rồi bỏ chạy. Phượng 
thất thanh gọi :

– Dung! Dung!…

Nhưng con bé đã biến mất sau những bồn hoa bên cạnh bể nước rồi.

Vào đến lớp học, Phượng phải tuột xuống gậm bàn để cho cuốn sách vào cặp. Con Bích ngồi bên cạnh tò mò hỏi:

– Quyển gì thế ?

– Aladin và cây đèn thần.

Con Bích thích quá, nhón người lên:

– Ở đâu ra thế? Chuyện ấy nghe chị Giang kể, hay phải biết !

Phượng cấu vào đùi nó làm nó sợ hãi ngồi ngay người lên. Cả hai bắt gặp cái nhìn sắc như dao của bà Juliette. Bà ta chỉ ngay cái thước về phía Phượng rồi nói:

– Phượng ! Ta đang giảng đến cái gì đấy ?

Phượng đứng dậy:

– Thưa ma soeur, ma soeur đang nói về cách dùng ba ngôi…

Bà Juliette hơi tức mình về sự thông minh của nó. Theo ý bà, đáng lẽ nó phải nhận hai thước kẻ về tội lơ đãng. Bây giờ bà quay cái thước về con Bích làm nó rúm lại. Miệng bà nhếch một nụ cười khoái chí. Bà có cảm giác như đã chộp đúng kẻ phạm tội, mà nó không chối cãi được. Bà nói:

– Bích hãy nhắc lại…

Con Bích rụt rè đứng dậy. Mặt nó xám như chàm đổ. Phượng nom thấy rõ thân hình nhỏ bé của nó run lên bần bật. Có tiếng bà Juliette quát:

– Nhắc đi.

Con Bích run lên:

– Thưa ma soeur, ba ngôi là Đức Chúa Cha, Đức Chúa Con, và Đức Chúa Thánh Thần…

Cả lớp phá lên cười, còn mặt bà Juliette thì đỏ lên rần rần. Bà ta vội đập cái thước lên mặt bàn rồi săm săm đi xuống. Cả lớp đổ dồn mắt về phía Bích. Nó bị xách tai kéo lên bảng như người ta xách cổ một con gà. Rồi bà Juliette lấy cái thước kẻ khều tay xinh xắn của nó bắt xòe ra đằng trước. Nó nghiến răng chờ. Nhưng lần này bà Juliette lại phát minh ra kiểu phạt mới. Bà ta nghiêm nghị nhìn những khuôn mặt chờ đợi của lũ trẻ trong lớp, một lát bà mới chỉ đứa thứ nhất ngồi ở đầu bàn:

– Nhắc lại cho nó nghe. Hồng!

Hồng đứng dậy:

-Thưa ma soeur, ba ngôi số ít là je, tu, il  như trong verbe Être thì là  je suis, tu es, il est. Còn số nhiều thì là  nous sommes, vous êtes, ils sont.

– Lên đánh cho nó một thước để làm gương.

Con Hồng rụt rè đón lấy cái thước ở tay bà rồi tiến lại phía con Bích. Bà Juliette nói:

– Đứa nào đánh không đau thì đứa đó phải chịu gấp đôi.

Con Hồng nghiến răng, quất xuống lòng bàn tay của con Bích một cách thực mạnh. Người con Bích lạng đi. Mặt nó đỏ rừ, nước mắt của nó ràn rụa. Bà Juliette nhìn Hồng một cách bằng lòng. Bà ta chỉ một đứa  tiếp theo:

– Nhắc lại cho nó nghe Tám !

Con Tám rụt rè đứng lên:

– Thưa ma soeur, je suis, tu es, il est, nous sommes, vous êtes, ils sont.

– Lên đánh cho nó một thước để làm gương.

Con Tám đánh rồi im lặng đi xuống. Trong lớp học bao phủ một bầu không khí nặng nề, ghê gớm. Nhưng giọng bà Juliette vẫn lạnh lùng.

– Nhắc lại cho nó nghe, Hảo !

Hảo đứng dậy:

– Thưa ma soeur, je suis, tu es, il est, nous sommes, vous êtes, ils sont.

– Lên đánh cho nó một thước để làm gương.

Con Bích chịu đựng đến lần thứ sáu thì òa lên khóc. Nó xòe hai bàn tay đỏ rừ ra trước mặt bà Juliette vừa mếu máo vừa xin. Lớp học đang im lặng bỗng trở nên nhốn nháo khiến bà Juliette phải đập cái thước lên bảng hét lớn:

Silence!.

Trật tự trở lại ngay khi ấy và bà ta nhìn con Bích bằng cặp mắt ghét bỏ. Một lát bà nói:

– Ra quỳ ở trước cửa và cho chịu nốt đến ngày mai !

Giờ tan học bọn trẻ khoái chí hét lên ở ngoài sân sỏi:

– Ba ngôi ! Ba ngôi trong verbe Être là Đức Chúa Cha, đức Chúa Con và đức Chúa Thánh Thần ! Ôi giê-su-ma lạy chúa tôi.

Trong khi ấy Phượng thương xót nắm lấy hai tay của con Bích thủ thỉ:

– Đáng lẽ tao không nên trả lời bà ấy như thế. Tao phải nói đang chia verbe être thì mới phải.
  

4

Thanh bước vội lên những bậc xi măng ở cửa salle số 4. Tiếng trẻ con oa oa khóc đập vào những tấm kính trong suốt khiến căn phòng trở nên ồn ào, đinh tai nhức óc. Nàng tiến qua những cái nôi bằng gỗ sơn cùng một màu xanh nhạt. Ở trong mỗi chiếc lại có những đứa bé nằm khoa chân múa tay trên những cái tã trắng. Có đứa đã biết lật xấp và đang bò lồm cồm. Có đứa đang níu lấy thành gỗ để thò tay sang với món đồ chơi ở chiếc nôi bên kia; có đứa nằm phơi cái bụng thật lớn che lấp cả cái ngực lép kẹp đang mệt nhọc thở từng nhịp mạnh và ngắn. Trước mặt tất cả chúng nó là những cái dây thòng xuống từ một chiếc xà ngang. Ở đầu mỗi chiếc dây có buộc bình sữa hoặc đã bú cạn, hoặc bỏ giở đang đu đưa trên đầu chúng nó. Một thằng bé thò tay lên với nhưng trượt đi trượt lại mấy lần khiến nó òa lên khóc. Một đứa nằm sát ở nôi bên cạnh đang chập chờn ngủ chợt choàng dậy cũng òa lên khóc theo.

Tất cả căn phòng rộng có chừng năm sáu chục chiếc nôi như thế, tạo thành một bầu không khi ồn ào nhộn nhịp suốt ngày.

Lúc đó, Hương đang thay lót cho một con bé ở cuối phỏng. Dáng điệu của nàng nhanh nhẹn và gọn gàng như một bà mẹ đã nhiều năm kinh nghiệm. Thanh tiến lại gần và nói nhỏ vào tai bạn :

– Quyển truyện chị cho em mượn đã mất rồi!

Hương giật bắn người lên, hốt hoảng:

– Thôi chết…

Thanh tiếp :


– Em để ở dưới gậm tủ trong căn phòng xép chứa đồ cũ. Vừa xuống tìm lại thì không thấy nữa.

Hương khổ sở nói:

– Phải tìm cho ra mới được không thì chết cả lũ. Chị đã hỏi hết mọi người chưa?

Thanh đáp:

– Tất cả bọn mình đều không ai biết hết.

– Cả lũ trẻ nữa chứ ?

Mặt Thanh vụt tươi lên. Nàng hấp tấp :

– Ừ nhỉ, còn lũ trẻ nữa mà em không nghĩ ra. Để em chạy đi hỏi.

Nàng không kịp từ giã bạn và tất tả đi ra. Một thằng bé nhìn theo nàng khóc thét lên, đòi bế. Thanh quay lại nhét vào mồm nó một cái núm vú bằng cao su. Nhưng tay nó đã túm được vạt áo của nàng rồi giữ chặt lấy. Thanh mỉm cười hiền hậu giơ hai tay bồng đứa bé lên. Nó nín bặt và nép đầu vào ngực nàng. Thanh với lấy một cái lúc lắc bằng nhựa đem lắc trước mặt nó. Đứa bé toét miệng ra cười.

Hưong nói:

– Thôi liệu mà đi đi, chị mà ẵm nó thì hết ngày.

Thanh nựng nịu :

– Em chịu khó ngồi xuống đây nhé. Chị đi một lát thôi.

Đứa bé không chịu, bấu cứng lấy người Thanh. Cử chỉ ấy làm Thanh bối rối. Nàng nhìn Hương cầu cứu. Hương thu gọn cái nôi trước mặt mình rồi bước lại. Đứa bé được chuyền qua tay Hương. Nó lại ôm lấy Hương như không muốn rời ra. Đối với tất cả bọn chúng nó thì ai bế cũng được, miễn là khỏi phải nằm hàng nửa ngày trong một cái nôi chật chội.

______________________________________________________________ 
Xem tiếp CHƯƠNG 5-8

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét