- Hai hôm nay khanh có gặp
phò mã không?
Thừa tướng tâu:
- Tâu bệ hạ, hạ thần vẫn gặp
phò mã hàng ngày. Nhưng từ đêm tân hôn tới nay, hạ thần thấy phò mã không được
vui trong lòng.
Vua gạn hỏi:
- Khanh có biết tại sao
không?
Quan thừa tướng cúi đầu đáp:
- Tâu bệ hạ, hạ thần cũng
không hiểu rõ vì cớ gì. Nhưng hạ thần chắc rằng không phải phò mã không vui vì
chuyện nhân duyên. Vì con hạ thần được bệ hạ thương mà cho hưởng đặc ân đó thì
lẽ nào lại buồn như vậy.
Vua liền kể câu chuyện mà
công chúa nói lúc sáng cho thừa tướng nghe.
Quan thừa tướng nghe xong
vội vã xin nhà vua lui gót về dinh, rồi gọi con ra hỏi:
Phò mã thưa:
- Thưa thân phụ, câu chuyện
mà công chúa kể rất đúng. Hơn thế nữa là khi nàng ngủ bên cạnh anh chàng lạ mặt
kia thì con phải đứng ở một góc bếp rất khổ sở. Hắn làm phép khiến tay chân con
rũ liệt không cử động được. Thật là chưa bao giờ con phải chịu cực hình như
vậy.
Quan thừa tướng nghe con nói
xong thì suy nghĩ lao lung.
Phò mã buồn rầu thưa với
cha:
- Thưa thân phụ, ngôi phò mã
là cao quí lắm nhưng con không dám mơ tưởng nữa. Xin cha thương con mà tâu với
hoàng thượng cho con được sống yên ổn, không bị phiền lụy như những đêm trước.
Quan thừa tướng thương con
vô cùng. Ông không muốn cho con phải khổ nên vội vào triều yết kiến vua.
Đức vua hỏi:
- Khanh đã nghe phò mã nói
những gì?
Quan thừa tướng quì xuống
tâu cho nhà vua rõ tất cả những chuyện mà phò mã thuật lại. Rồi ông ta xin vua
bãi bỏ cuộc hôn nhân. Ông nói:
- Tâu bệ hạ, công chúa là
bậc thiên kim tiểu thơ, nay vì cuộc nhân duyên này mà khổ như vậy. Xin bệ hạ
cho phép con trai hạ thần trả lại chức phò mã để công chúa khỏi mang họa.
Nhà vua cũng vì thương con
nên chấp thuận ngay lời xin của quan thừa tướng.
Thế là nhà vua truyền cho
dân chúng ngừng các cuộc vui trình diễn ngoài phố.
Không ai hiểu được là có
chuyện gì xẩy ra bất ngờ. Họ đều xì xào bàn tán, người nọ hỏi người kia với nỗi
hoang mang trong lòng.
Nhưng đối với A-La-Đanh thì
chàng không ngạc nhiên về chuyện đó. Chàng nằm khểnh ở nhà, nhìn những đám mây
ngoài khung cửa sổ, nhìn cánh chim bay, nhìn cây cối, rồi chàng mỉm cười nói
với mẹ:
- Hiện nay con lão thừa
tướng đã xin bãi việc hôn nhân với công chúa rồi. Chắc thế nào nhà vua cũng gả
công chúa cho con. Vậy mẹ hãy sửa soạn vào triều tâu vua xin cưới công chúa cho
con.
Mẹ A-La-Đanh lắc đầu nói:
- Đức vua đã gả công chúa
cho con thừa tướng tức là ngài không bằng lòng con. Vậy nếu mẹ tới xin cầu hôn
thì cũng vô ích mà có khi ngài lại nổi giận bắt tội mẹ con ta nữa.
A-La-Đanh nói:
- Không đâu, mẹ ạ. Công chúa nay đã trở thành người không có chồng. Hơn nữa, mẹ cứ tới nhắc lại lời hứa cũ của nhà vua xem ngài nói sao?
- Không đâu, mẹ ạ. Công chúa nay đã trở thành người không có chồng. Hơn nữa, mẹ cứ tới nhắc lại lời hứa cũ của nhà vua xem ngài nói sao?
- Nếu vậy thì chúng ta đợi
đúng ba tháng hãy vào yết kiến vua như lời ngài đã hứa.
A-La-Đanh thấy mẹ nói có lý
đành ngồi nhà chờ đợi cho đủ kỳ hạn ba tháng.
Qua thời gian đó…
A-La-Đanh một bữa kia nói
với mẹ:
- Hôm nay là đúng ba tháng
qua rồi, mẹ hãy vào triều xin yết kiến vua đi.
Mẹ A-La-Đanh không thể từ
chối công việc đó, dù bà nghĩ rằng rất nguy hiểm. Thôi thì bà cũng đành nhắm
mắt chiều đứa con duy nhất mà bà yêu thương. Bà thay đổi quần áo cho sạch sẽ
rồi ra đi.
Mẹ A-La-Đanh vào tới cung
thì lúc đó đang buổi chầu. Nhà vua đang cùng văn võ bá quan họp bàn việc nước.
Mẹ A-La-Đanh sụp lạy dưới bệ
rồng. Nhà vua thấy vậy thì chợt nhớ ra lời hứa cũ, bèn nghĩ bụng:
- “Ta có ý hẹn ba tháng để
cho qua câu chuyện. Không ngờ mụ ta lại đến nữa, thật là rầy rà…”
Rồi ngài quay sang hỏi quan
thừa tướng:
- Ba tháng trước trẫm có hứa
với bà lão này về việc cầu hôn với công chúa. Vậy nay phải làm sao?
Quan thừa tướng tâu lên:
- Xin bệ hạ nhận lời cầu
hôn, nhưng bắt mụ ta phải dâng đủ những lễ vật hiếm có nhất trên đời thì mụ ta
tất phải thất vọng mà thôi ngay chuyện điên rồ đó.
Vua gật đầu khen phải rồi
quay lại phán bảo mẹ A-La-Đanh:
- Ta dòng dõi đế vương nên
luôn luôn giữ lời đã hứa. Ta chấp thuận lời cầu hôn của con trai bà với công
chúa con ta. Nhưng sính lễ bà phải có đủ bốn mươi mâm chất đầy châu báu quí và
do bốn mươi tên mọi da đen đội. Theo sau mỗi mâm phải có một lực sĩ khôi ngô để
dâng sính lễ. Tất cả đều phải ăn mặc quốc phục đại lễ.
Mẹ A-La-Đanh cúi đầu lạy tạ
nhà vua rồi lui gót.
Ra tới đường, bà nghĩ thầm:
- “Cưới con vua thật là
phiền! Sính lễ toàn những thứ hiếm có thì lấy đâu ra bây giờ. Thật là xấu hổ
cho con ta!”
Vừa thấy bà về tới cửa,
A-La-Đanh đã chạy ra săn đón, hỏi mẹ:
- Công việc ra sao hả mẹ?
Mẹ A-La-Đanh thở dài nói:
- Con ơi! Thôi đừng mơ chuyện
cầu hôn với công chúa nữa. Nhà mình nghèo làm sao mà động tới con vua được. Mẹ
vào chầu vua, ngài bằng lòng nhưng đòi đủ sính lễ mới được.
- Thế là việc đáng mừng chớ
sao mẹ lại buồn mà than thở như vậy?
- Nhưng sính lễ nhà vua đòi
làm sao mẹ con ta lo được. Mà bắt phải bốn mươi mâm đầy châu báu do bốn mươi
tên da đen mặc quốc phục đại lễ đội, theo sau mỗi mâm phải có một tên da đen
lực sĩ khôi ngô.
A-La-Đanh vui vẻ nói:
- Những đồ sính lễ đó đâu có
khó khăn gì. Xin mẹ đừng lo gì hết. Mọi việc mẹ cứ để con lo. Bây giờ mẹ hãy đi
chợ mua thức ăn làm cơm kẻo con đói lắm rồi.
Mẹ A-La-Đanh thấy con nói
chắc chắn như vậy thì cũng tạm yên lòng, thu xếp đi chợ.
Còn một mình ở nhà,
A-La-Đanh vào buồng lấy cây đèn thần ra, xát vào. Tức thì thần đèn hiện ra đợi
lệnh.
A-La-Đanh nói:
- Hiện nay nhà vua đã chấp
thuận lời cầu hôn của tôi rồi. Vậy xin thần hãy giúp tôi việc này.
Rồi A-La-Đanh kể hết những
lễ vật mà nhà vua đòi hỏi cho thần đèn nghe.
Chỉ nháy mắt sau, thần đèn
đã hiện ra với bốn mươi tên mọi da đen và lực sĩ, cùng bốn mươi mâm vàng ở trên
xếp đầy ắp kim cương, ngọc thạch quí giá. Ngoài ra, mỗi mâm lại phủ một cái lá
mỏng bằng nhung xanh có hoa vàng rất đẹp.
Tất cả đoàn mọi da đen và
lực sĩ mang lễ vật kéo vào căn nhà của A-La-Đanh chật ních.
Mẹ A-La-Đanh đi chợ về, thấy
nhà đầy những người thì ngạc nhiên quá, gọi con ra hỏi:
- Khách nào tới đây mà đông
thế con?
A-La-Đanh đáp:
- Đây là đám người đội bốn
mươi mâm lễ vật theo đúng sự đòi hỏi của nhà vua. Vậy đã đủ cả rồi, xin mẹ dẫn
họ vào ra mắt vua cho kịp buổi chầu.
Mẹ A-La-Đanh không kịp hỏi
thêm thì A-La-Đanh đã hối đoàn người ra đi.
Đoàn người nối đuôi nhau đi
dài suốt dãy phố. Cứ mỗi tên da đen đội mâm lễ vật lại có một lực sĩ mặt mũi
khôi ngô theo sau. Quần áo họ bận theo kiểu quốc phục, làm bằng gấm thượng
hạng, đầu mang chiếc cào có đính kim cương óng ánh, lưng thắt đai vàng đính
hạt ngọc. Tất cả mọi vẻ mặt đều nghiêm nghị khiến dân chúng hiếu kỳ đứng hai
bên đường chỉ trỏ bàn tán không ngớt.
Đến trước cửa hoàng cung,
đám lính gác cổng trông thấy đoàn người dâng lễ vật đông đảo như vậy thì tưởng
là một vị quốc vương nào tới chơi, vội sụp lạy kính cẩn.
Một người thấy vậy vội bảo
bọn lính:
- Các bạn ơi! Chúng tôi chỉ
là gia nhân mang lễ vật, còn chủ tôi chưa tới.
Bọn lính nhìn nhau dò hỏi.
Quái lạ! Gia nhân của ai mà
ăn mặc sang như vậy? Những bộ quần áo kia đắt tiền và hiếm có trên đời này lại
để cho lũ gia nhân mặc thì chắc vị chủ nhân phải giàu có lắm lắm.
Rồi bọn lính vội chạy vào
tâu vua. Nhà vua được tin bèn ra lệnh cho vào.
Chao ơi! Những bộ quần áo
của những tên mọi da đen đã làm lu mờ cả vàng bạc, mũ mãng của các quan trong
triều.
Bọn gia nhân của A-La-Đanh
tiến vào tới cung điện rồi vây thành một vòng bán nguyệt trước ngai vàng của
nhà vua.
Rồi bốn mươi mâm vàng được đặt
xuống trang trọng, những chiếc lá nhung xanh phủ phía trên được mở ra để lộ
châu ngọc quí giá. Rồi bốn mươi lời chúc tụng cùng nổi lên vang rân.
Sau đó, mẹ A-La-Đanh mới
bước ra, quì tâu trước ngai vàng.
- Muôn tâu thánh thượng, kẻ
tiện tì này có chút ít vật mọn xin dâng lên thánh thượng để làm sính lễ cầu hôn
cho con trai. Xin thánh thượng thương tình mà thu nạp cho.
Lời nói của mẹ A-La-Đanh dù
có vụng về hay khéo léo cũng không làm nhà vua để ý. Ngài đang chăm chú nhìn
những chiếc mâm vàng đầy ắp kim cương và ngọc thạch sáng chói. Rồi ngài nhìn
tới những bộ quần áo của đám gia nhân mà cũng còn sang trọng hơn các văn võ bá
quan trong triều, khiến ngài ngạc nhiên và sửng sốt.
Còn quan thừa tướng có mặt
lúc đó cũng ngạc nhiên không kém. Ông ta suy nghĩ mãi không hiểu tại sao bà lão
kia lại có nhiều sính lễ quí giá như vậy.
Bỗng vua cất tiếng phán bảo
quan thừa tướng:
- Những bảo vật kia xứng
đáng lắm. Nhưng không hiểu người có bảo vật ra sao? Liệu có xứng đáng kết hôn
với công chúa không?
Quan thừa tướng biết rõ ý
vua đã bằng lòng lắm nên cũng phải lựa lời tâu lên:
- Tâu bệ hạ, những lễ vật
kia hiếm có nhất trên đời này, khó ai mà bì kịp. Còn giá trị của công chúa thì
cũng khó ai mà dám sánh ngang. Xin bệ hạ định liệu.
Rồi các quan đồng một lượt
tán thành lời nói của quan thừa tướng.
Nhà vua thấy ai nấy đều vui
vẻ thì ngài cũng hài lòng.
Nhà vua nghĩ:
- “Kẻ mà có những đồ sính lễ
như thế kia, lại theo đúng như lời phán của vua tức là người anh hùng trong
thiên hạ, ta nỡ nào lại từ chối.”
Rồi vua quay ra, phán bảo mẹ
A-La-Đanh:
- Bà hãy về bảo con bà là ta
bằng lòng lễ thành hôn giữa con trai bà và con gái ta. Vậy ta chờ con trai bà
tới yết kiến.
Mẹ A-La-Đanh vội quì lạy tạ
ơn rồi lui gót. Sau đó, nhà vua truyền bãi chầu.
Rồi nhà vua sai quân hầu bưng
bốn mươi mâm sính vật vào nội cung cho công chúa xem.
Hai cha con cùng đứng ngó
sững những mâm sính vật, lòng say mê vô cùng. Vì trên cõi đời này, lần đầu tiên
nhà vua có được những thứ báu vật quí hiếm nhất trần gian.
Còn mẹ A-La-Đanh khi ra khỏi
cung vua thì vội vã chạy về nhà.
Bà gọi A-La-Đanh thật lớn:
- Con ơi! Con đã đạt được
ước nguyện rồi. Mẹ cũng không ngờ ý nghĩ liều lĩnh của con lại thành sự thật.
Hiện nhà vua và các quan trong triều đang chờ con tới yết kiến để cử hành hôn
lễ đó. Con hãy mau sửa soạn đi.
A-La-Đanh sung sướng chẩy
nước mắt… Không ngờ con lão thợ may Mạch
Nha xưa kia là một thằng bé
nghịch ngợm, lười học, đến khi trưởng thành lại kết hôn với công chúa.
Chàng nhẩy vào phòng, ôm cây
đèn ngợi khen rồi xát nhẹ tay. Tức thì thần lại hiện ra.
A-La-Đanh bảo:
- Thần hãy tắm gội và thay quần áo đẹp cho ta vào yết kiến vua.
A-La-Đanh bỗng thấy mình
đang đứng trong một phòng tắm lát toàn bằng đá ngũ sắc.
Thần đèn dùng chiếc gáo bạc
dội cho A-La-Đanh một gáo nước ngào ngạt hương thơm. Rồi chàng trai bỗng cảm
thấy mình khỏe khoắn trong người, da thịt hồng hào, vẻ mặt trở nên tươi tắn.
Tắm xong, thần mặc cho A-La-Đanh
một bộ quần áo lộng lẫy và sang trọng mà các bậc vương tôn, công tử ít ai có.
A-La-Đanh bảo:
- Hãy cho tôi một con ngựa đẹp
nhất trên đời. Lựa cho tôi bốn mươi chàng trai khỏe mạnh, sáu nữ tỳ xinh tươi để
hầu mẹ tôi. Chọn thêm cho mẹ tôi sáu bộ triều phục của hoàng hậu. Sau hết, mang
cho tôi mười túi tiền, mỗi túi đựng một ngàn đồng vàng. Thần hãy làm ngay đi.
Chỉ một phút sau, thần đã mang
lại một con thần mã, yên cương dát vàng,
bốn mươi chàng trai khỏe mạnh, mười túi nặng những đồng tiền vàng, và sáu con tỳ
nữ, mỗi con đội trên đầu một bộ quần áo gói trong tấm mạng mỏng.
_______________________________________________________________________
Còn tiếp