Vừa nói xong, thiếu vương đã
trông thấy một con thuyền bằng gỗ lương sơn đỏ, cột buồm mầu long não, cánh
buồm bằng vải sa tanh mầu xanh từ từ tiến vào bờ chỗ thiếu vương và Bách Đạt
đang đứng. Trong thuyền chỉ có một tay chèo, mà kẻ cầm mái chèo chính là một
quái vật đầu voi mình ngựa.
Trước hiện tượng quái đản
ấy, thiếu vương Ba Đình Mạnh cố giữ vẻ bình thản để khỏi phải kinh dị.
Lúc con thuyền cặp bến, con
vật đưa đò đến chỗ họ, dùng vòi quấn vào hai người, đưa xuống thuyền rồi xuôi
mái sang sông.
Bách Đạt đưa mắt nhìn thiếu
vương, trong lòng lo lắng. Tuy vậy, thiếu vương vẫn giữ đúng lời hứa không thốt
ra lời nào.
Thuyền ghé bến. Con quái vật
lại dùng vòi đưa hai người lên bờ rồi biến mất.
Bách Đạt nói với thiếu vương:
- Tâu hoàng thượng, bây giờ
chúng ta có thể nói chuyện với nhau được rồi. Nơi đây là hòn đảo của vị vương
thần. Trong đất liền không có một thắng cảnh nào đẹp như vậy. Bệ hạ hãy xem,
bốn bề cây cỏ tốt tươi, hương thơm ngào ngạt. Những nơi trần tục không sao sánh
kịp.
Thiếu vương Ba Đình Mạnh đưa
mắt nhìn một hồi. Trước mặt hai người là một tòa lâu đài xây toàn bằng ngọc
bích, xung quanh có hào sâu, thung lũng, cứ một khoảng cách lại có một cây cổ
thụ lá cành rườm rà. Cửa lâu đài bằng vàng khối nối liền với một chiếc cầu bằng
vẩy cá, dài hơn sáu trượng. Nơi đầu cầu lố nhố những vị thần to tướng, tay cầm
giáo mác sáng lòa, đứng canh cửa.
Bách Đạt nói:
- Tâu bệ hạ, chúng ta đành
chịu không thể đi được nữa. Những vị thần sẽ không để chúng ta được lại gần họ.
- Vậy bây giờ khanh nghĩ
sao?
- Tâu bệ hạ, tôi đã nghĩ ra
một cách.
Rồi, Bách Đạt rút trong lưng
ra một cái túi, trong đựng bốn mảnh vải bằng vàng. Ông ta lấy ra một mảnh cột
ngang lưng, một mảnh cột trên cổ, rồi đưa cho thiếu vương hai vuông bảo làm y
như vậy.
Tiếp theo đó, ông lấy hai
chiếc chiếu có mang sẵn trong người, trải ra bên mé đường và nói:
- Xin bệ hạ hãy ngồi. Tôi sẽ
đốt hương cầu vị vương thần đến. Điều này rất quan trọng. Nếu vương thần bằng
lòng cho chúng ta lấy pho tượng thì vương thần sẽ đến đây với vẻ hiền lành.
Trái lại, nếu vương thần hiện đến trong hình thù quái gở, thì chúng ta khó
tránh nổi tai nạn.
Thiếu vương Ba Đình Mạnh nét
mặt vẫn bình tĩnh, không chút lo âu, nhìn Bách Đạt nói:
- Khanh có cần cho ta biết
việc tiếp đón vương thần phải như thế nào không?
Tâu bệ hạ, nếu vương thần
đến, bệ hạ đứng dậy chào hỏi, nhưng không được bước ra khỏi chiếu. Và bệ hạ sẽ
nói với vương thần như thế này:
- “Thưa vị chúa tể Thiên
Thần. Xin hãy phù trợ cho tôi cũng như ngài đã phù hộ phụ vương tôi vậy”.
Nói xong, Bách Đạt đốt một
thẻ trầm, khấn vái lâm râm. Tức thì một tiếng sấm nổ vang, bốn bề gió thổi ầm
ầm, không gian cơ hồ như long trời lở đất.
Thiếu vương Ba Đình Mạnh
lòng lo sợ nghĩ bụng vương thần sẽ đến với lòng phẫn uất nên đưa mắt nhìn Bách
Đạt.
Bách Đạt điềm nhiên nói:
- Tâu bệ hạ, xin cứ an tâm,
không có gì đáng ngại cả.
Thực vậy, Bách Đạt nói dứt
lời, vương thần hiện đến, nét mặt vui tươi, kêu thiếu vương nói:
- Hỡi vị thiên tử đáng mến
kia ơi! Vương phụ của ngài đã ủy thác cho chúng ta gìn giữ pho tượng thứ chín
và gởi gấm ngài cho ta phù trợ. Ta hứa sẽ hết lòng giúp đỡ ngài. Chính ta là kẻ
đã giả hình ông già, mấy lần báo mộng cốt giúp cho ngài đến đây để trả lại pho
tượng quí giá đó… Tuy nhiên, trước khi trao trả bức tượng quí giá kia lại cho
ngài, xin ngài hãy vui vẻ giúp ta một việc.
Thiếu vương Ba Đình Mạnh cúi
đầu cảm tạ, và hỏi:
- Thưa vương thần, xin ngài
chỉ dạy, kẻ hèn mọn này bao giờ cũng tận tâm.
Vương thần nói:
- Ngài hãy tìm và dẫn đến
đây cho ta một cô gái mười sáu tuổi, sắc đẹp tuyệt vời. Nhưng cần nhất là phải
còn trinh tiết từ thể chất đến tinh thần. Về thể chất, chưa có một bàn tay tình
nhân nào mó đến. Về tâm hồn, cô gái đó chưa hề mơ tưởng đến một hình bóng nào.
Thiếu vương còn đang phân
vân, vương thần tiếp:
- Ngài cho đó là những điều
kiện khó khăn hay sao? Ta thiết tưởng những điều kiện đó tuy khó nhưng cũng
không bằng điều kiện sau đây:
Suốt trong thời gian ngài
tìm được cô gái ấy dẫn đến đây, ngài phải thề với ta là không động đến trinh
tiết của nàng và không được để tâm hồn nàng vương vấn nhớ ngài.
Ba Đình Mạnh nói:
- Nhưng thưa ngài, điều mà tôi
lo ngại là làm sao mà biết được có gái đó còn trinh bạch?
- Không khó gì. Ta sẽ đưa
cho ngài một tấm gương thần. Khi cô gái nào còn trinh tiết, tấm gương đó sẽ
trong sáng. Ngược lại, hễ cô gái nào không còn trinh trắng, tấm gương đó sẽ mờ
đi, và ngài sẽ thấy trong tấm gương đó lẩn quẩn một bóng hình.
Ba Đình Mạnh vui vẻ nhận tấm
gương rồi cúi lạy bái từ.
Nhà vua cùng lão Bách Đạt
dắt nhau xuống sông. Chiếc thuyền của quái vật đầu voi mình ngựa đã chực sẵn ở
đấy.
Quái vật lại đưa hai người
sang sông như trước. Sang khỏi sông, Bách Đạt và nhà vua lại gặp lại đoàn quân
của mình, bèn vội vã lên ngựa trở về Ai Cập.
Khi đến nơi, nhà vua nói với
Bách Đạt:
- Chúng ta hãy đến Bá Đa
ngay để tìm người con gái đem dâng vương thần để lấy pho tượng kẻo ta sốt ruột
lắm.
Bách Đạt nói:
- Tâu bệ hạ, chúng ta hiện
đang ở trong kinh thành Ai cập, một kinh thành tráng lệ mỹ miều, liệu không tìm
ra được một nàng trinh nữ hay sao?
Nhà vua như chợt tỉnh:
- Ờ nhỉ, nhưng không biết
chúng ta sẽ tìm bằng cách nào? Khanh thử nghĩ xem?
Bách Đạt nghĩ một lúc rồi
nói:
- Tâu bệ hạ, tôi có quen một
mụ đàn bà chuyên làm mối lái. Nếu bà ta chịu giúp đỡ thì chúng ta sẽ có kết quả
nhanh chóng hơn, vì bà ta có rất nhiều gái đẹp.
Nói rồi, Bách Đạt thân chinh
đến nhà bà lão thương lượng.
Bà lão ưng thuận, dẫn đến
không biết bao nhiêu là gái đẹp, người nào người nấy đẹp cực kỳ, tuổi độ mười
lăm mười sáu.
Vua Ba Đình Mạnh mang gương
thần ra chiếu từng người.
Đáng buồn thay! Bóng người
nào trong gương cũng mờ dần.
Trải qua hai ngày làm công
việc mệt nhọc đó, nhà vua tỏ ra thất vọng ra mặt. Ngài than với Bách Đạt:
- Trời ơi, cả một kinh thành
sang trọng thế này mà không tìm ra một nàng trinh nữ hay sao? Có lẽ tấm gương
kia không linh nghiệm chăng? Lý đâu những cô gái đào tơ mơn mởn thế kia mà lại
mất trinh tiết quá sớm như vậy?
Bách Đạt an ủi:
- Tâu bệ hạ, bề ngoài không thể
nào minh chứng cho ta rõ được sự trong trắng bên trong. Vậy thần xin bệ hạ hãy
cố gắng đến Bá Đa thử thách một lần nữa xem sao?
Nhà vua ưng thuận. Hai người
lại sửa soạn lên đường. Khi đến kinh đô Bá Đa, Bách Đạt thuê một biệt thự rất
sang ở đầu phố, mở một nhà hàng rất tân kỳ để đãi các quý khách. Dân trong kinh
thành được tự do lui tới.
Sự giầu sang ấy làm cho anh
chàng Bảo Minh, một kẻ ở trong thành phố ghen ghét.
Bảo Minh vốn dĩ là một người
kiêu căng, hay ganh ghét, nhất là những người giầu có, mà anh ta thì nghèo nàn.
Nhân một buổi, Bảo Minh đi
lễ ở nhà thờ nghe dân chúng bàn tán đến sự giầu sang đức độ của vua Ba Đình
Mạnh, anh ta giận lắm bèn nói:
- Các bạn ạ, một người lạ tự
nhiên đến ở trong địa phận chúng ta mà lại mang tiền đi vung vãi, biết đâu họ
chẳng là những quân trộm cướp, bề ngoài tỏ vẻ nhân đức. Vậy chúng ta phải đề
phòng. Các bạn hãy cùng tôi đi tố cáo, kẻo một ngày kia nhà vua hay, lúc đó chúng
ta càng bị tội nặng hơn thì sao?
Dân chúng nghe xong kinh hãi
nói:
- Vậy chúng tôi muốn anh
thay mặt chúng tôi đi tố cáo với nhà vua.
Bảo Minh thích chí. Sáng hôm
sau định bàn tính câu chuyện này với quan tổng trấn kỹ càng hơn.
Nhưng, ý định của chàng ta chưa
thực hiện thì đã lọt vào tai Bách Đạt.
Bách Đạt nghĩ bụng:
“Những người như Bảo Minh
cần phải hối lộ để dùng vào việc sau này”.
Rồi Bách Đạt bèn gởi năm
ngàn đồng tiền vàng vào một chiếc khăn, lại cho thêm một kiện hàng gồm đầy đủ
gấm vóc lụa là sang trọng đến biếu Bảo Minh.
Bảo Minh ngạc nhiên hỏi:
- Nhưng thưa ngài, ngài biếu
tôi với mục đích gì?
Bách Đạt đặt gói vàng vào
tay Bảo Minh rồi mới ôn tồn nói:
- Thưa ngài, tôi đến đây thể
theo lời quốc vương Ba Đình Mạnh, vì ngài nghe tiếng ngài từ lâu nên muốn làm
quen. Trước khi hội đàm, quốc vương tôi sai mang chút vật mọn này đến biếu
ngài.
Đã được tiền, lại được nịnh
bợ, Bảo Minh vui mừng cúi đầu đáp lễ rồi nói:
- Thưa ngài, được quốc vương
Ba Đình Mạnh chiếu cố, thì còn vinh dự nào bằng. Lý ra tôi phải đến yết kiến
quốc vương trước mới phải đạo, vậy xin ngài hãy về nói với quốc vương là kẻ hèn
hạ này ngày mai sẽ đến phục mệnh.
Bách Đạt từ giã ra về. Sáng
hôm sau, Bảo Minh đến nhà thờ rất sớm rồi nói với dân chúng trong vùng:
- Các bạn ơi, chúng ta không
nên gây với người ngoài. Hơn nữa, vị khách chúng ta đang bàn tán đó chẳng phải
ai xa lạ, chính là vị quốc vương đức độ. Chúng ta hãy cẩn thận, tố cáo vô lý,
chúng ta sẽ không tránh khỏi tôi khi quân.
Chiếu đến, Bảo Minh ăn mặc
tươm tất thẳng đến biệt thự ra mắt nhà vua.
Chàng ta được nhà vua tiếp
đón rát niềm nở.
- Tâu bệ hạ, chẳng hay ngài
ngự giá tới đây có lâu không?
Nhà vua đáp:
- Trẫm còn ở đây cho đến khi
tìm được một nàng trinh nữ mười lăm, có nhan sắc tuyệt trần mà tâm hồn chưa bợn
tình yêu.
Bảo Minh cười:
- Tâu hoàng thượng, điều đó
quả là hiếm. Một nàng trinh nữ mười lăm không mơ tưởng đến tình yêu! Nhưng tôi
cũng có thể dâng một người con gái để quốc vương coi mắt.
Nhà vua hỏi:
- Nàng đó là ai?
- Tâu hoàng thượng, nàng đó
là con một vị đại thần, hiện đang ở một vùng xa xôi, không từng tiếp xúc với
một người nào. Nàng được giáo dục đầy đủ. Còn về sắc đẹp, tôi dám quả quyết là
không ai bì sánh nổi.
Nhà vua nói:
- Nhưng khanh phải cho trẫm
biết mặt nàng thì mới chắc được chứ.
Bảo Minh thưa:
- Điều đó không mấy khó khăn
đối với một vị quân vương như ngài. Tôi biết thế nào quan đại thần cũng nể vì,
và để ngài hội ngộ mỹ nhân một lần. Vậy xin quốc vương hãy cùng tôi đến đó.
Thiếu vương Ba Đình Mạnh bèn
theo Bảo Minh.
Sau khi nghe Bảo Minh nói rõ
mục đích, quan đại thần bằng lòng cho mỹ nhân hội diện.
Khi nàng vừa mở tấm voan che
mặt, vị thiếu vương cảm thấy bàng hoàng cả người! Thật thế, một trang quốc sắc
thiên hương, tưởng chừng như trên thế gian không ai sánh kịp.
Cao quý hơn, khi nhà vua đem
chiếc gương thần ra chiếu thì thấy trong suốt, chứng tỏ nàng còn trinh tiết từ
thể chất lẫn tinh thần, điều mà trong thế gian rất hiếm có.
Thiếu vương Ba Đình Mạnh xao
xuyến cả tâm hồn, tỏ ý xin vị đại thần cho phép được lấy nàng làm vợ.
Quan đại thần ưng thuận, cho
mời pháp quan đến lập hôn thú và tổ chức lễ cưới thật long trọng.
Qua mấy ngày tiệc tùng,
thiếu vương Ba Đình mạnh đưa mỹ nhân về biệt thự.
Bách Đạt lúc nào cũng hầu
cận đức vua và nhắc nhở:
- Tâu bệ hạ, nếu muốn lấy
pho tượng quý kia, xin bệ hạ gãy giữ lời hứa với vương thần.
Lòng thiếu vương lúc bấy giờ
ngây ngất trước sắc đẹp của mỹ nhân. Nhưng rồi ngài cũng phải nén lòng trong
những đêm tân hôn.
Còn gì đau khổ cho bằng khi
ngồi vào một bàn tiệc đầy cao lương mỹ vị, trong khi bụng đói cồn cào mà đành
phải nén lòng gác bỏ. Thật đáng thương cho nhà vua Ba Đình Mạnh! Ngài đang ở
trong địa vị người thực khách ấy. Do đó, ngày đêm nhà vua buồn bã khôn nguôi.
Bách Đạt hiểu ý tâu:
- Tâu bệ hạ, chúng ta không
nên nấn ná ở Bá Đa lâu ngày e không lợi. Hãy về Ai Cập cho sớm đúng theo lời
vương thần.
Thiếu vương ngậm ngùi nói:
- Khanh ạ, nếu không vì
quyền phép của vương thần, chắc ta không thể làm được việc này. Lòng ta thấy
yêu nàng say đắm. Ta ước ao làm sao đem được nàng về Bách Đại Gia để chung sống
với nàng.
Bách Đạt thở dài:
- Bệ hạ hãy làm sao thắng
nổi lòng mình. Thần sợ nếu trái lời hứa e không thoát khỏi tai nạn.
Nhà vua đành âm thầm nuối
tiếc nghe theo. Bách Đạt vội vàng sắm sửa hành lý rồi từ giã kinh thành để trở
về Ai Cập.
Đến nơi, Bách Đạt lại hối
thúc nhà vua lên đường để cống hiến mỹ nhân cho vương thần.
Từ ngày rời khỏi Bá Đa cho
tới nay, thiếu vương không còn đủ can đảm để gặp mỹ nhân. Nhà vua cố lánh mặt
để khỏi gặp phải cảnh ngộ đau đớn.
Không thấy mặt nhà vua, mỹ
nhân hỏi:
- Chúng ta đến đâu rồi, từ
đây đến kinh đô Bách Đại Gia còn bao nhiêu?
Bách Đạt đáp:
- Thưa tiểu thư, bây giờ tôi
không còn lý do để giấu tiểu thư. Quốc vương không cưới nàng làm vợ, mà cưới
nàng để cống hiến vương thần. Vì chỉ có nàng mới có đủ điều kiện với vương
thần.
Mỹ nhân nghe xong lặng người
đi. Nàng ngồi yên một lúc rồi bật khóc nức nở.
- Hỡi ơi! Trời đất như nổi
cơn giông tố và đang vùi dập một đóa phù dung mơn mởn dưới làn mưa bão cay
nghiệt.
Nàng khóc thê thảm, gọi tên
đức vua đầy oán hờn:
- Trời ơi, tôi làm gì nên
tội mà ngài nỡ đang tay bắt tôi cống hiến cho vương thần, không chút từ tâm.
Mặc dù nhà vua có đau lòng
cách mấy cũng không biết làm sao. Người đẹp có đổ ra nước mắt gấp mấy cũng vô
ích, ván đã đóng thuyền còn làm sao quay trở lại.
Mọi người bàn định xong đem nàng
dâng vương thần ngày.
Vương thần ngắm nhìn mỹ nữ
coi bộ mãn nguyện. Ngài nói với vua Ba Đình Mạnh:
- Ta hài lòng khi biết ngài
là vị thiên tử còn trẻ mà đã có đủ sức thắng nhục dục, bảo tồn lời hứa và danh
dự. Bây giờ ngài hãy trở về Bách Đại Gia. Ta sẽ sai thần linh đem pho tượng thứ
chín về Thái Miếu.
Nhà vua cùng Bách Đạt trở về
kinh thành Ai Cập. Dọc đường, ngài không nói năng gì, mặc dù sắp đạt được
nguyện vọng, lòng luôn mơ tưởng đến hình bóng giai nhân. Một người con gái hoàn
toàn trong sạch như vậy mà ngài nỡ đang tâm cống hiến cho vương thần, làm hại
cả một đời trinh nữ. Đau đớn thay!
Rồi nhà vua đâm ra hối hận.
Ngài không còn mơ ước gì pho tượng thứ chín kia nữa.
Về đến Bách Đại Gia, thiếu
vương đem câu chuyện trình bày với mẫu hậu.
Hoàng thái hậu nói:
- Vương thần nói đúng, con
không nên làm sai lời hứa. Vậy chúng ta hãy đến Thái Miếu xem pho tượng quý
kia.
Hai mẹ con không nói gì,
cùng nhau đến nhà Thái Miếu, rồi hồi hộp bước xuống hầm.
Chao ôi! Pho tượng thứ chín
không bằng ngọc thạch mà bằng xương bằng thịt.
Nhà vua nhận ra đúng là nàng
mỹ nữ mà mình đã đem dâng hiến cho thần linh.
Mỹ nữ nhìn nhà vua, mỉm
cười:
- Tâu bệ hạ, có lẽ bệ hạ
ngạc nhiên khi thấy thần thiếp ở đây. Bệ hạ ôi, thiếp chính là pho tượng thứ
chín, một pho tượng khác hẳn những pho tượng kia, biết yêu quí bệ hạ, biết
phụng thờ bệ hạ, trong khi các pho tượng khác dù quí đến đâu cũng không làm bệ
hạ hài lòng về điểm đó.
Thiếu vương Ba Đình Mạnh mừng
rỡ vô hạn, liền gọi:
- Ái khanh ơi! Lòng ta có
thượng đế chứng giám. Dù các pho tượng kia có quý gấp mấy cũng không bằng ái
khanh. Lý do ta phải mang cống hiến ái khanh cũng chỉ vì ta coi trọng lời hứa
và danh dự.
Thiếu vương vừa nói xong,
bỗng một tiếng sấm nổ vang trời, rồi vương thần hiện đến, nói với hoàng thái
hậu:
- Từ đây tôi đã thấu rõ lòng
can đảm của thiếu vương. Vậy tôi sẽ xin phù trợ ngài. Giữ lời hứa, tôi đã đem
pho tượng thứ chín đến cho ngài.
Nói xong, vương thần quay
nhìn thiếu vương Ba Đình Mạnh mỉm cười:
- Ngài hãy vui vẻ tiếp nhận
đặc ân ấy cho đến khi chết. Vì nàng sẽ là người vợ hiền mang lại hạnh phúc cho
ngài suốt đời.
Nói rồi, vương thần biến
mất.
Nỗi mừng vui không sao tả
nổi, nhà vua truyền mở tiệc khắp mọi nơi, và cử hành hôn lễ thật trọng đại.
Cũng từ ngày đó, mỹ nhân trở
thành hoàng hậu xứ Bách Đại Gia, và chung sống với vua trong niềm hạnh phúc
trọn đời.
Mỹ Thanh Loan kể đến đây,
trời vẫn chưa sáng. Vua Sa Hy A nghe xong ngơ ngẩn bàng hoàng. Ngài nhìn khuôn
mặt diễm kiều dưới ánh hoa đăng như tiên nữ đang lả lướt trong thiên thai.
Nhà vua nghĩ thầm:
“Không lẽ người con gái ngồi trước mặt ta lại
có sức quyến rũ ta đến trọn đời hay sao?”
Có lẽ, vì Mỹ Thanh Loan đã
làm thay đổi nội tâm ông vua sầu vọng ấy qua những men tình ngây ngất nhất, cho
nên nhà vua vẫn còn muốn để nàng sống để quên đi cái buồn vạn cổ.
Trong lúc vua đang thả hồn
vào cõi mộng, thì Mỹ Thanh Liên nói với chị:
- Chuyện
chị kể làm em say mê quá!
Mỹ Thanh Loan cười buồn nhìn
nhà vua:
- Nếu bệ hạ cho phép chị kể
tiếp những câu chuyện sau đây, thì em sẽ thấy còn say sưa hơn.
Nhà vua cầm tay nàng cười:
- Ái khanh cứ kể tiếp đi, ta
cho phép.
Mỹ Thanh Loan lại bắt đầu
vào chuyện:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét