CHƯƠNG XV
Ích vật ngửa ba con bài lên mặt đất, bàn tay đen đủi của nó quơ lấy nắm tiền:
– Chín “cơ” của nhà con đây.
Thằng bé ngồi trước mặt thò nhanh tay ra chặn lại. Mặt nó vênh lên,
miệng nó hoác ra, tay nó vật ngửa ba con bài mà từ nãy nó vẫn thu thu
trong bụng:
– Đây chỉ có mười “dô” thôi. Vơ cả làng!
Vừa nói nó vừa quơ lấy mấy đồng bạc. Ích hậm hực xem xét bài của nó rồi văng tục một câu:
– Mẹ kiếp! Đen đếch chê được!
Nói rồi nó khuỳnh hai tay ra, huých bọn trẻ con đang xúm xít ở đằng sau:
– Xê ra… đen bỏ bố đi mà cứ ám.
Bọn trẻ lùi ra rồi lại lấn lên. Hàng chục cái đầu xúm xít quanh một
khoảng đất trống. Những cánh tay lem luốc thò ra, thụt vào, khua chỗ nọ,
gạt chỗ kia, liến thoắng, om sòm. Một đứa lại thu lấy những con bài nhỏ
xíu, rồi trang thoăn thoắt trên tay. Ích moi ra ở cạp quần tờ giấy một
chục. Nó đổi lấy tiền lẻ rồi lại đặt vào cửa của mình. Đám bạc họp từ
sáng, mỗi lúc một đông, trẻ con đứng vòng trong vòng ngoài. Mặt mũi đứa
nào cũng hau háu, mắt trố ra, miệng liến láu, nói tục, chửi thề om sòm
cả một đầu ngách.
Ích thua dữ. Từ sáng nó đã nướng mất hơn hai chục rồi. Càng thua nó
càng ham gỡ đến quên cả giờ về. Mọi lần quen lệ, nó vẫn sang nhà Huệ vào
lúc gần trưa. Lúc ấy là lúc bình sữa do cụ Chín pha từ sáng sớm, thằng
Giăng đã bú hết. Nghe tiếng khóc vẳng qua vách gỗ là Ích tụt xuống
giường chạy sang. Khi thì thay tã hộ Huệ, khi thì đun cho nàng một ấm
nước sôi, hay khui ra một hộp sữa mới. Công việc chẳng nặng nhọc là bao
nhiêu, nhưng Huệ cũng trả công cho nó bằng mấy tờ giấy bạc. Trước nghe
lời bác Tốn dặn nó còn không lấy. Về sau túng tiền, cu cậu nhận bừa để
mang đi đánh bạc.
Hôm nay mải mê với đám bài cào, Ích quên mất giờ về. Thằng Giăng nằm
trong thùng sữa khóc lên ngằn ngặt. Có lúc bẵng đi từng hơi, rồi nó lại
gào lên đến nhức đầu buốt ruột. Mặt nó đỏ gay, cái mồm há rộng ra, cặp
môi xám lại, hai tay nó khua loạn xạ, dụi lên mắt, lên đầu. Huệ đang
chợp đi, chợt nghe tiếng khóc vội vàng gượng dậy. Nàng gạt cái mền sang
một bên, rồi quơ xuống gậm tìm đôi guốc mộc. Hai tay Huệ bám lấy thành
giường. Chân nàng run lẩy bẩy. Mắt Huệ mở to. Nàng nom thấy những vật
đen xám, chạy như đan cửi phía đằng trước. Khuôn cửa đầy ánh nắng mà Huệ
thấy như đang tối lại. Những nan gỗ cong lên, nhòe bóng với nhau. Tiếng
khóc của đứa bé như có cạnh sắc đâm vào đầu nàng buốt thon thót. Bất
giác Huệ nhắm mắt lại. Chung quanh nàng tối sầm đi. Huệ thấy màng tai
mình rung lên, âm vang như hồi ngân của một cái chuông lớn. Vừa đứng lên
được, Huệ lại phải ngồi xuống mép giường. Mồ hôi nàng vã ra sâm sấp
lưng áo. Một lát định thần trở lại, nàng tiến đến chiếc thùng gỗ, lôi
cái đùm lót ra ngoài. Thằng Giăng vẫn khóc ngằn ngặt ở bên trong. Nàng
ôm nó vào lòng nựng nịu. Đứa bé hực lên một tí rồi nín bặt. Huệ ôm nó đi
lại phía mặt bàn. Một tay Huệ đỡ lấy nó, một tay nàng dốc mãi cái hộp
sữa vào bình. Huệ kê mồm vào mép sắt, hai má phồng lên, thổi phù phù.
Dòng sữa vàng đục trào ra lỗ thủng, chảy lăn tăn một chút rồi teo lại.
Cái mệt mỏi lúc nãy lại bắt đầu làm hai chân Huệ run bắn. Nàng đặt thằng
Giăng lên mặt chõng rồi đứng tựa vào thành cửa thở hồng hộc. Một lát
nàng lại bàn lấy hộp sữa mới mang xuống bếp. Nàng nhớ đến con dao phay
mà bà cụ Chín vẫn gác trên nóc trạn. Huệ ngửa mặt lên nhìn. Mắt nàng bắt
đầu hoa. Hai bàn tay khẳng khiu run lên. Môi nàng mím lại. Nàng phải
nắm chặt lấy cái núm gỗ ở thành chạn mới khỏi khuỵu xuống. Rồi Huệ nom
thấy cái thúng gác ở trên mái bếp, hình như nó đang loe to ra, nặng nề
như muốn đổ xuống đầu. Lớp mồ hóng trên nóc bếp bây giờ cũng rung rinh
rồi xoay tròn, nghiêng ngả như đang chịu đựng một cơn bão lốc. Trước mắt
nàng, vách lá bắt đầu chuyển động, xô đẩy. Rồi bốn bề bỗng dưng đổi
sang sắc tím. Trên cao liên tiếp như có những khối lớn nặng nề rơi xuống
đầu Huệ. Nàng hét lên, buông hộp sữa ra khỏi bàn tay và ngã vật xuống.
Mơ hồ, Huệ nghe thấy tiếng thằng Giăng khóc rất xa ở bên tai, trong đầu
Huệ chứa cả một thế giới quay cuồng. Huyết trào ra, đỏ thắm làm ướt cả
mặt nền tráng xi măng…
*
Bây giờ thì bác Tốn không giấu lòng yêu Huệ của mình đối với mọi
người nữa. Bác ôm thằng Giăng ngồi khóc ở trên đầu giường Huệ. Huệ mặc
áo đỏ, quần trắng, nằm ngay ngắn trên chiếc chiếu hoa. Hai tay nàng duỗi
thằng. Khuôn mặt bình thản như một người say sưa trong giấc ngủ. Nước
da Huệ xám ngoét, cặp mắt sâu trũng xuống, mái tóc cứng khô, xác xơ rũ
xuống đầy trán và má. Bác nghĩ đến hình ảnh của Huệ ngày nào mặc áo đỏ,
đánh môi hồng đi trong ngõ tối. Mùi phấn thơm thoang thoảng trong gió
mát buổi chiều. Tiếng hát của bác bây giờ đầy dư âm cay đắng như cái
chết của nàng:
Cô Huệ ơi…
Nếu cô lấy tôi thì…
Bây giờ thì Huệ không còn nữa để nói với bác những lời chanh chua
kiêu kỳ. Huệ đã đi về một thế giới khác, êm ả và nhàn hạ hơn cuộc đời
khốn khổ của nàng. Bác nghẹn ngào nắm lấy bàn tay lạnh cứng của Huệ. Bàn
tay mà ngày xưa bác vẫn thường ước ao ấp ủ trong những đêm thao thức.
Ngày trước bác còn mơ tới những buổi chiều êm ả có gió mát lùa trong lùm
cây, có sự yên tĩnh bao quanh trên đầu thềm, hai người ngồi thủ thỉ nói
chuyện tương lai. Huệ là nguồn sống soi sáng cho sự mù lòa của bác.
Nhưng tất cả chỉ là chuyện mơ ước viển vông. Huệ đã xa bác trong cuộc
sống hằng ngày và bây giờ sẽ còn xa bác mãi mãi. Nàng nằm đây mà không
nói, con nàng đây mà nàng không cười. Nó ngọ ngoạy như một con mèo con
trong vòng tay của bác Tốn. Bây giờ thế là hết. Nàng đã đi không một lời
để lại. Khuôn mặt úp sấp xuống mặt sàn, bàn tay còn với lưng chừng cánh
chạn, đôi guốc văng ra xa, hộp sữa bò nằm nghiêng ở dưới cuối vại nước.
Nàng chết đau đớn như cuộc đời đau đớn của nàng. Không một lời an ủi,
không một cử chỉ vuốt ve, không cả tình thương của đám người sống xô bồ
hỗn loạn trong xóm Cỏ này. Bất giác bác bật lên tiếng khóc. Những giọt
nước mắt chảy chan hòa trên mặt Huệ. Trong đời Huệ, nàng chưa được ai
đến với nàng mà khóc nhiều như thế…
________________________________________________________________
Còn tiếp
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét