CHƯƠNG XVI
Một ngày đầu mùa mưa, Năm Trà đột nhiên trở về. Hắn xuống xe ở đầu
xóm Cỏ và tất tả đi vào. Nom hắn phong trần và vất vả. Bụi đất bám đầy
người, quần áo tả tơi, bạc phếch vì nắng mưa. Vai hắn đeo một cái túi
nhỏ, tay hắn ôm một bọc đầy hoa quả. Hắn gõ giầy đinh cồm cộp trên mặt
đường nứt nẻ. Hắn cười nói oang oang từ đầu ngõ:
– Còn nhớ tui không? Trà đây! Năm Trà đây mà! Trời ơi! lâu quá đi nghe bà con.
Mọi người đổ ra xem. Không một ai dám trả lời hắn mà chỉ giương mắt
lên nhìn. Hắn ngạc nhiên ngó mọi người, rồi như linh cảm điều gì, hắn co
giò chạy thẳng vào trong ngõ.
Hai mẹ con gặp nhau ở đầu hè. Hắn bồng bà cụ lên tay, nức nở:
– Má ơi! Má ơi… Con về đây.
Rồi bỗng hắn nắm lấy hai vai áo bà cụ đẩy ra nhìn. Khuôn mặt tiều tụy
và quần áo khốn khổ của người đàn bà làm hắn la lên hốt hoảng:
– Trời đất ơi! Sao má đến nỗi này? Vợ con đâu má?
Nói rồi hắn buông bà cụ ra, mở cửa bổ vào trong nhà. Khung cảnh tan
hoang, tiêu điều làm hắn chết lặng đi. Hắn đứng rất lâu ở cạnh vách,
nhìn từng cái mắc áo trống trơn, đến mặt giường, mặt tủ, đến bộ bàn ghế
nằm chỏng trơ mỗi nơi một chiếc. Một lát, hắn chạy ra ngoài, hai con mắt
ngầu đỏ. Hắn nom thấy bà cụ lùi lũi đi như không hề biết sự có mặt của
hắn sau bao nhiêu ngày xa cách. Hắn chạy bổ lại, túm lấy áo mụ:
– Má!… Má!… Má đi đâu vậy?
Mụ điên lườm gã, giọng tức tối:
– Buông tao ra! Đồ chó đẻ!…
Mắt hắn trợn lên, hắn nắm lấy hai vai mụ già lắc mạnh:
– Năm đây mà má… Năm Trà đây!…
Mụ già phá lên cười:
– Năm đấy hả? Mày là Năm đấy hả?
Hắn gật lấy gật để. Lập tức mụ giằng ra, cúi xuống đất quơ lấy mấy hòn gạch ném túi bụi vào người gã đàn ông. Vừa ném mụ vừa la:
– Xéo đi đâu thì xéo đi. Con tao nó về nó bắn chết cha tụi bay.
Năm Trà bưng mặt òa lên khóc. Hắn bỏ bà cụ chạy bổ vào nhà Phó Ngữ. Ở
đấy vợ chồng Hai Hào kể cho hắn nghe tất cả chuyện của gia đình hắn từ
ngày vợ hắn bỏ nhà ra đi. Bây giờ thì hắn không còn nói gì nữa. Mặt hắn
đanh lại. Môi hắn bậm chặt, ở tròng con mắt hắn người ta thấy gợn lên
những tia sáng dữ tợn, căm hờn. Rồi hắn bỏ đi lầm lũi trong ngõ hẻm. Đầu
hắn cúi xuống, hai tay hắn đút vào túi quần, hắn nện đôi giầy đinh
xuống mặt đất như muốn giẫm nát những viên gạch lổn nhổn. Mụ điên chẳng
buồn nhìn theo. Mụ quay trở lại, xắn quần đến bẹn, ngồi gặm những quả
xoài do Năm Trà ném rơi lăn lóc trên mặt đất. Vừa ăn, mụ vừa lục cái túi
của hắn. Mụ lôi ra được mấy bộ quần áo ka-ki. Mụ đứng dậy, bận thử vào
mình. Cái quần rộng lùng nhùng, mụ kéo lên tới ngực. Cái áo dài tay che
lấp cả bàn tay đen đủi của mụ. Mụ ngồi xuống bực gạch, cẩn thận xắn lên
từng nếp một. Rồi mụ đứng ra giữa lối đi, ngắm vuốt một mình, và khoe
khoang với tất cả mọi người chung quanh. Bây giờ thì không còn ai dám
nói gì đến mụ. Người ta sốt ruột về những cử chỉ lì lợm của gã con trai.
Quả nhiên đến quá trưa hắn trở về. Mặt hắn đỏ nhừ và hơi thở sặc sụa
men rượu. Bên nách hắn còn ôm thêm hai chai nữa. Hắn đi lảo đảo. Mặt hắn
ngửa lên trời, môi hắn mím sít lại, cặp lông mày đen và rậm díu vào
nhau. Mắt hắn quắc lên dữ dội. Đến cửa nhà, hắn dừng lại, trân tráo nhìn
bà cụ, rồi bất thần hắn túm lấy hai vai bà cụ lắc lấy lắc để. Mồm hắn
la lên:
– Cay nghiệt! Làm sao bà đem cho con tôi đi!
Mụ nhìn hắn sợ hãi. Hai tay mụ gỡ bàn tay nắm cứng của hắn. Chân mụ
lết ra đằng sau, cặp mắt của mụ nhìn hắn như van lơn, mồm mụ há hốc đầy
dãi rớt. Một lát mụ vùng lên chạy. Vừa chạy mụ vừa la:
– Chó đẻ mày đánh tao, chó đẻ mày đánh tao. Thằng Năm về nó bắn chết cha mày!
Năm Trà co chân chạy theo. Hắn hớt hải:
– Má ơi… Con đây… Năm đây…
Hắn túm được mụ ở đầu rãnh. Mụ chắp tay lên đầu vái hắn lia lịa:
– Tui lậy ông… tui lậy ông…
Năm Trà ôm lấy mẹ khóc lên rưng rức. Nước mắt của hắn ướt đẫm cả
chiếc áo có cầu vai. Rồi hắn dìu bà cụ đi, miệng không ngớt nói:
– Má ơi! Năm đây! Năm Trà đây!
Mắt mụ điên sáng lên mừng rỡ.. Mụ quay phắt sang túm lấy ngực áo của
hắn. Mụ ngắm nghía Năm Trà từ đầu đến chân, tay mụ sờ lên khuôn mặt đẫm
nước mắt của hắn. Một lát mụ run rẩy:
– Năm! Phải Năm không?
Hắn ôm chầm lấy mu :
– Con đây!…
Hai mẹ con cùng òa lên khóc. Hắn dẫn bà cụ đi vào trong nhà. Lúc khép
cánh cửa lại hắn không quên ném cho những người hàng xóm tò mò một cái
nhìn hằn học. Nhưng chỉ một lát sau, mụ điên đã chạy ra, chân mụ nhảy
cuống cuồng, mồm mụ la lên:
– Quân chó đẻ!… Quân chó đẻ!… Con tao nó về nó bắn chết cha mày!
Nói rồi mụ chạy tuốt ra ngõ. Tay mụ ôm khư khư một quả xoài ngoạm dở.
Năm Trà đứng sững ở cánh cửa nhìn theo. Sự uất ức khổ sở đưa đầy lên cổ
hắn. Hai tay hắn đấm vào nhau. Rồi hắn quơ lấy chai rượu, đập mạnh cái
cổ chai xuống nền xi măng. Tiếng thủy tinh vỡ tan tành vang lên sắc và
gọn. Hắn ngửa mặt lên, đổ ồng ộc vào mồm. Rượu đổ tràn xuống cổ và ngực
áo. Môi hắn rách toác ra, một dòng máu rỉ xuống bên mép. Tu hết chai này
hắn đập đến chai khác, tới khi hắn ném cái vỏ cuối cùng xuống mặt đất
thì hắn bắt đầu ngất ngư. Hắn chồm lại bên cánh tủ, lấy hết sức đẩy
mạnh. Cái tủ nghiêng đi rồi đổ xuống ầm ầm. Mồm hắn la lên:
– Hai đâu?
– Ba đâu?
– Út đâu?
– Ối trời đất ơi là trời!
Kéo xong cái tủ, hắn quay sang đạp đổ cái giường, hai tay hắn múa
vung lên những chiếc chân ghế. Hắn đập nát từng thứ đến gẫy tan tành.
Hàng xóm đổ xô lại. Hắn mở tung cửa ra, nhăm nhăm cầm mỗi tay một khúc
gỗ. Mọi người sợ hãi xô nhau chạy. Hắn chửi theo:
– Chết cha hết tụi bay đi! Chết cha hết tụi bay đi!
Vừa la hắn vừa thuận chân đá lăn lông lốc những mảnh gỗ ngổn ngang
trên mặt đất. Hai mắt hắn đỏ ngầu. Bàn tay nhem nhuốc của hắn rách xoạc
ra, rơm rớm máu. Hắn trở vào trong nhà đứng dựa lưng vào vách thở hổn
hển. Mồ hôi vã ra thấm ướt cả lưng và ngực áo. Hắn thèm có một con dao
sắc bén để đâm chém những kẻ mà hắn mang lòng thù hận. Chợt hắn đứng
thẳng dậy, chân hắn đạp nghiêng cái mặt bàn chắn lối vào bếp. Hắn nằm bò
xuống trên mặt đất, đầu chui dưới gậm chạn đầy muỗi và màng nhện. Loay
hoay một lát hắn lôi ra được một chai dầu. Mắt hắn sáng lên một cách dữ
tợn. Tay hắn run run mở nút rồi đưa cái chai lên mũi ngửi. Mùi dầu hôi
xông lên làm hắn hả dạ. Môi hắn mím lại, hắn ngước mắt nhìn lên mái nhà
thấp. Nghĩ đến bể lửa ngùn ngụt khói lan tràn khắp mọi nơi trong xóm Cỏ,
mắt hắn sáng lên. Hắn hắt chai dầu vào những mảng lá khô cong. Sau cùng
hắn xòe diêm châm lửa đốt. Đốm lửa trên que diêm đảo lên một vòng rồi
lem lém cháy. Trong chốc lát, dưới mắt hắn, mái lá đỏ rực và nóng rát.
Cổ họng hắn se lại, nước bọt quyện vào nhau, đùn ở trong hàm, hắn liếm
môi rồi trệu trạo nuốt. Một tay hắn quăng chai dầu vào góc bếp, một tay
hắn rút khăn ra lau trán và cổ. Mắt hắn bắt đầu hoa lên vì lửa đỏ. Ngọn
lửa trên mái bây giờ như một vết dầu loang, liếm lem lép trên nóc bếp.
Khói tỏa mù mịt khắp chỗ hắn đứng. Hắn thấy như cơn giận của mình cũng
đang tỏa ra từ chỗ ấy.
Làn khói bốc từ khoảng trời xanh nhỏ hẹp ngoài sân rồi cuộn lên cao.
Gió thổi táp vào khiến ngọn lửa càng bùng lên dữ dội, nhô hẳn ra ngoài
những ánh lửa quằn quại thứ nhất.
Phía đằng trước vụt có tiếng hét:
– Cháy nhà! Cháy nhà!…
Tiếng kêu kinh hoàng như xé bên màng tai. Khắp xóm Cỏ chợt nháo lên
một cách phi thường. Mọi người đổ xô ra cửa. Tiếng chân chạy, tiếng trẻ
con khóc, tiếng la thất thanh truyền nhanh như một luồng điện giật:
– Năm Trà đốt nhà! Năm Trà đốt nhà!
– Cháy! Cháy!
Ngọn lửa mỗi lúc một bốc lên cao. Khói và tàn than ngùn ngụt cuộn lên
che mờ cả lối đi trong ngõ hẹp. Gió buổi chiều thổi táp lại, xoáy trong
đống lửa khơi lên hàng trăm ngàn những đốm đỏ sáng rực bay tứ tung. Tre
nứa khô giòn bắt lửa như những ngọn đuốc, nổ toác ra, kêu lốp bốp. Ở
khắp mọi nhà người ta bắt đầu quăng ra đường mọi thứ đồ đạc. Lối đi bất
chợt nghẽn lại, sóng người xô đẩy ngã sấp lên nhau, tiếng cãi vã chửi
rủa, xen lẫn với tiếng khóc la thảm thiết gây nên một khung cảnh hỗn độn
kinh hoàng chưa từng có.
Ở cửa nhà bác Nhan, mọi người cũng đang dồn cứng lại. Bác Nhan gái
mặt cắt không còn hột máu, một tay xốc cái Hơn bên nách, một tay nhét
vội những mớ quần áo vào tay nải. Bác Nhan trai cuống cuồng chạy lên
chạy xuống. Vật nào bác cũng muốn vơ, mà vật nào cũng chẳng có cách gì
mang đi được. Hai tay bác lay thử cái giường ọp ẹp. Mặt ván nhúc nhích
một tí rồi lại nằm ì trên mễ gỗ. Mồ hôi bác vã ra, hơi thở phì phò đùn
dốc ra ở mũi. Bác bỏ cái giường ra vần chiếc bàn thờ. Mấy cái chân nến
đảo lên rồi đổ nghiêng ngả. Cái bát hương nghiêng đi, lăn xuống mặt phản
vỡ tan tành. Có tiếng bác gái rít lên:
– Ăn hại!… Đồ ăn hại!… Trời đất ơi, chồng với con!
Bác Nhan trai tức mình đứng phắt đậy, trừng mắt nhìn vợ:
– Ăn hại cái gì?… Đừng có lắm chuyện! Sốt tiết lắm nữa!
Tiếng hai vợ chồng chợt chìm đi vì tiếng la ồn ào:
– Cháy sang nhà Tốn rồi!… Cháy sang nhà Tốn rồi!…
Hai vợ chồng hốt hoảng chạy ra ngó bên ngoài. Phía trước mặt là một
biển lửa đỏ rực mù mịt tàn than. Những mái lá đang sụm xuống, đổ nghiêng
đi, rui kèo bửa ra rơi lả tả.
Ngọn lửa càng ngày càng mạnh, mỗi lần gió thổi tốc đến, những mảnh
than hồng sáng chói lại bốc lên, văng ra bốn phía bắt vào lá khô ở mái
bên cạnh, cháy lem lém. Ngoài đường cái, tiếng còi xe cấp cứu chợt rú
lên thê thảm. Sóng người trên lối đi lại một phen bị dồn ép. Bây giờ thì
không còn ai lo lắng đến đồ đạc nhà mình nữa. Tiếng con gọi mẹ, vợ gọi
chồng, tiếng người xéo giẫm lên nhau kêu gào khóc lóc gây hỗn loạn cả
một góc trời.
Tới lúc này, Hai Hào mới nghe tin và chạy bổ về. Gã quăng xe ở ngoài
đường cái. Mặt gã tái mét, gã vừa len qua những đống đồ đạc ngổn ngang
trên mặt đất, vừa la hốt hoảng:
– Mình ơi!… Chèng đéc ơi!…
Gã lao vào đám đông. Cụm người nêm cứng lại. Ngực gã vướng phải một
người đàn bà hai tay còn nắm khư khư lấy miệng túi áo. Mụ ta tru tréo:
– Coi chừng tao… quân ăn cướp…
Cánh tay mụ chợt bị hất mạnh. Một cuộn tiền rơi ra vung vãi, mấy cúc áo của mụ xổ tung, vạt áo xoạc ra từng mảnh. Mụ la lớn:
– Ối làng nước ơi!… Nó cướp của tôi!
Lớp người lại xô đến. Lần này thì người ta vít mụ xuống, hàng mấy
chục bàn tay thi nhau khoắng lấy những đồng bạc rơi lả tả trên mặt
đường. Tiếng kêu của mụ bị át đi. Người mụ chúi về đằng trước, bộ ngực
vướng phải những bắp thịt cuồn cuộn của Hai Hào, khiến hắn dẫy nẩy như
người phải bỏng:
– Ý chèng đéc ơi! Xê tôi ra…
Tiếng của gã cũng bị át đi. Những người đằng trước xô gã lại, những
người đằng sau đẩy gã lên. Người đàn bà tóc xổ tung gần ngất đi trong
cánh tay của gã. Gã càng thêm cuống quít:
– Ý chèng đéc ơi! Xê tôi ra…
Gã cố gắng dìu mụ lại gần một đống gỗ. Khuôn mặt mụ nhợt nhạt, cặp mắt đờ hẳn đi, miệng mụ không ngớt kêu lải nhải:
– Tiền hàng của tôi! Tiền hàng của tôi! Ối giời ơi là giời!
Hai Hào đặt vội mụ ngồi trên một cái chõng xiêu vẹo, đoạn gã trèo lên
nhìn vào trong ngõ. Căn nhà của vợ chồng gã lửa đã bén xuống cánh cửa
và đang ngùn ngụt lan xuống hàng rào. Ở đằng xa, những vách gỗ của dẫy
nhà xóm trong đang xiêu đi và bắt đầu sụp xuống. Than hồng lả tả rụng
văng ngập cả lối đi và cống rãnh. Gã chợt nom thấy vợ mình đang ngoi ra
từ mấy cái chạn gỗ đổ lổng chổng. Một tay Đào dắt Phó Ngữ, một tay nàng
cố níu theo cái tay nải bị đám đông vít lại, trôi ngược về phía sau. Hai
Hào sung sướng nhẩy chồm lên, gã vỗ đùi đen đét:
– Ý! Mình ơi! Chèng đéc ơi!…
Gã nhẩy bổ ngay xuống đất và cố sức len vào. Trong đám đông hỗn loạn,
mơ hồ gã nom thấy đủ mặt mọi người quen thuộc. Tất cả chen nhau giạt ra
xa để tránh những cái rui nhà đổ văng xuống. Lửa nóng dữ dội làm ai nấy
đổ mồ hôi, mặt lem luốc đầy tàn than và rát như phải bỏng. Người ta xúm
lại kéo đổ những túp lá còn lại. Tre nứa quằn quại cháy, vách đất bửa
ra, chum vại thi nhau nứt toác rồi vỡ tan tành gây nên những tiếng nổ
chát chúa.
Một lát sau, Hai Hào đón được bàn tay của vợ. Gã sung sướng bế nàng lên hai cánh tay. Miệng gã không ngớt la:
– May thiệt là may. Tôi ngỡ mình chôn luôn trong đó rồi chớ!
Đào lả đi trên vai gã, nàng nói ấm ức:
– Bố tôi không say thì còn chạy được bao nhiêu là đồ.
Hai Hào quay lại nhìn. Gã thấy mặt Phó Ngữ đỏ lừ vì men rượu. Đầu lão ngất ngư, mắt lão lim dim, lão túm lấy Hai Hào kè nhè:
– Thôi hỏng! Tao quên mất cái áo sa đen trăm mấy bạc!… Hai… Hai Hào quay lại đi!
Hai Hào tức mình đun lão một cái. Lão ngã ngồi trên đống vữa vụn. Gã
đặt Đào xuống, ôm bổng chiếc tay nải lên vai. Vừa len chân lấy chỗ ra,
gã vừa càu nhàu:
– Quay! Quay cái nỗ đít! Tôi hãi bỏ bố tôi đi.
Căn nhà cuối cùng đang bị kéo xuống gây nên tiếng đổ gẫy răng rắc và
sau cùng sập xuống nghe đánh rầm như trời long đất lở. Mọi người ùa ra.
Một luồng gió thổi mạnh làm làn than bay vung lên, có những đốm lửa cháy
đỏ quay cuồng trong không khí. Toàn xóm Cỏ bây giờ chỉ còn là một khung
cảnh hoang tàn đang ngùn ngụt cháy. Khói cuộn lên che kín cả một vùng
mây. Cả một khoảng trời đỏ rực lên và đầy khói nóng.
Phía ngoài xa, hàng ngàn người chen nhau đứng chật ních trên đường
cái và trong các quán chợ. Đồ đạc, quần áo, nồi niêu vớt vát được, người
ta quẳng ngổn ngang khắp mọi chỗ. Từ mạn trên phố, đoàn xe cứu thương
và cứu hỏa không ngớt đổ đến, tiếng còi rít lên từng hồi nghe vừa khẩn
cấp vừa thê thảm. Càng về chiều, trời càng nổi gió, ngọn lửa càng cháy
mạnh. Mãi đến lúc tối mịt, đám cháy mới hạ dần. Lửa đỏ soi bóng đám
người khốn khổ lố nhố trên mặt đường. Trong khoảng tối mờ mịt, lúc này
người ta mới đi tìm nhau. Vợ gọi chồng, con gọi mẹ, tiếng than khóc, hỗn
độn không kém lúc ngọn lửa mới bắt đầu bốc lên.
Lão Hói cũng xuất hiện ở đám người ấy. Lão vẫn say khướt như mọi
ngày. Ống chân rún rẩy trên đôi giầy ba-ta rách. Cái túi lúc lắc trên
vai. Khuôn mặt lão thấp thoáng trong ánh lửa đỏ. Hai tay lão múa lên,
giọng lão kè nhè:
– Có ông trời mà…. Có ông trời thiệt mà!…
Rồi lão nằm lăn ra bờ cỏ, lục túi lấy chai rượu, ngửa cổ tu từng hơi
ừng ực. Hơi men đưa lên nóng bừng bừng. Lão cất giọng ngâm ư ử:
Ngọc xuất thiên cung thủ quả châu.
Hoàng thiên thương mến quả địa cầu.
Giáng tạo thay đời không tranh đấu.
Thế giới thanh bình khói thuế sâu.
Có trời! Có ông trời thiệt mà!…
Trước mắt lão, khung cảnh hỗn loạn và vui tươi như một ngày mở hội.
Những bóng người chạy thấp thoáng trong ánh hồng rực lên của tàn than.
Nền trời cao vút long lanh mấy vì sao. Gió buổi chiều lùa xuống mát
rượi. Bên dưới, xóm Cỏ với những nếp nhà xiêu vẹo, mọc chen nhau san sát
đã trở thành bình địa. Khói âm ỉ bốc lên từ những thạp gạo và đồ đạc
cháy giở. Các lối đi bị lấp kín. Tất cả chỉ còn là một khoảng trống, hầm
hập hơi nóng, đưa lên mùi khét lẹt.
_______________________________________________________________
Còn 1 kỳ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét