CHƯƠNG XIII
Những đầu kỳ lương, bao giờ Jean cũng tìm đến Huệ. Hắn khuân về cho
nàng đủ thứ đồ ăn, thức uống cầu kỳ, hoặc cam, táo, sữa, bơ hoặc phó
mát. Huệ quen lệ thường, dọn dẹp cửa nhà đón hắn như đón một người chồng
thực thụ. Hai người đu lấy nhau và hôn rất lâu ở ngay giữa nhà. Jean
hay nhè vào mồm Huệ một cái kẹo tây ngậm giở, mùi bạc hà thơm sực nức.
Huệ mút một lần rồi thổi bay ra ngoài cửa sổ. Trẻ con đứng rình qua khe
cửa tò mò xem từ bao giờ, xô nhau lại cướp. Tiếng chen lấn xô đẩy nhau
loạn xạ ở ngay trước nhà Huệ. Sự ầm ĩ ấy khiến Huệ hay nổi giận. Nàng
dọa dẫm đủ cách mà không bao giờ chúng chịu rời đi cả. Về sau nàng phải
hối lộ bọn ranh bằng thuốc lá. Những điếu thuốc lá vừa hôi vừa khét được
chúng nó rất chuộng. Chuộng hơn cả kẹo tây nữa. Mấy đứa xúm lại tranh
nhau cầm rồi kéo nhau đi tìm lửa. Vị thuốc chẳng ngon lành gì mà chúng
cũng hăm hở chui rúc vào một vách lá râm mát, đứa nọ chuyền đứa kia thi
nhau thở khói đằng mũi, và ho sặc sụa.
Mỗi khi được yên thân, Huệ hay nằm gọn ở trong lòng Jean, dùng con dao bổ cam hay cắt táo. Thỉnh thoảng nàng lại rít lên:
– Nhột!… Khí gió đùng lăn lắm nữa, đứt bố nó tay người ta ra bây giờ.
Nói rồi Huệ buông dao phát đôm đốp lên cái lưng đầy lông tơ của hắn.
Jean đã không tha lại còn cù thêm cho Huệ mấy cái nữa. Huệ rú lên cười,
câu chửi của nàng vỡ ra không thành tiếng. Tóc Huệ xổ tung, tay chân Huệ
bị ghì cứng lại, nàng vừa thở vừa la:
– Tiên nhân nhà mày… sao mà háu thế!
Một lát, Jean bẽn lẽn ngồi thu ở một góc. Huệ bỏ hắn đi vào phía
trong. Căn nhà im lặng đến độ nghe thấy cả tiếng cọt kẹt ở chỗ Jean
ngồi. Lát sau hắn sửa áo quần tề chỉnh rồi ra ngồi ở phía bàn giữa. Huệ
châm thuốc lá cho hắn. Hắn nhìn Huệ với cặp mắt biết ơn sâu xa. Huệ mỉm
cười sửa soạn bánh và đồ hộp. Hai người ăn uống rất hạnh phúc. Huệ nói
chuyện văng tê, chửi tục luôn mồm. Gã nghe không hiểu, nhưng gã thấy Huệ
có duyên vô cùng. Chai rượu, hắn nốc hết ly này đến ly khác cho đến khi
say mềm thì nằm vật xuống phản ngáy pho pho. Huệ móc ví lấy tiền của
hắn đem đi trang trải mấy món nợ nần. Đến chiều, nàng đánh phấn, bôi môi
cặp tay với hắn đi lên phố. Jean không tiếc Huệ thức gì. Hắn mua tặng
Huệ đồng hồ, nhẫn, vòng, áo dài hay phấn sáp. Sự dễ dãi của hắn càng
khiến Huệ thấy mình tha hồ tự do thao túng. Một người bạn đã nói với
Huệ:
– Tội gì, chúng nó chán mình ngay. Cho nên lúc nó còn thương thì “cấu” được cái gì là lời cái ấy.
Huệ đã cấu của Jean rất nhiều, và đổi lại nàng đã dành cho hắn những
phút được chiều chuộng, nâng niu. Gã thấy mình chứa chan hạnh phúc.
Hai người thường đi chơi suốt một ngày Chủ Nhật. Hoặc ăn kem ở hiệu
có máy lạnh, hoặc xem chớp bóng ngồi ở trên tầng lầu, hay đi dạo trên
những đường phố lớn hai bên có nhà cao ngất ngưởng, có tủ kính đèn thắp
sáng choang. Có hôm Jean dẫn Huệ ra bờ sông, hai người ôm nhau ngồi
trong bóng tối. Huệ quên thân phận của mình là một cô gái làm điếm. Nàng
ngoan ngoãn ngả đầu vào ngực Jean, ngắm không chán khuôn mặt mơ màng
của gã đăm đăm nhìn ra ngoài sóng nước. Không khí về đêm thoải mái và
mát rượi. Tiếng nước róc rách vỗ vào mạn bờ, tiếng gió thổi xao xác
trong vườn cây khiến Huệ thấy lòng mình yên tĩnh và trong sạch. Lâu lâu
Jean lại hôn Huệ một lần. Nàng ôm lấy hắn nũng nịu. Nàng gọi tên gã
trong khi gã hát rất nhỏ. Tiếng hát của Jean nghe buồn như ru bên tai
Huệ. Khói thuốc từ miệng gã tỏa ra bay nhẹ nhàng trong gió mát. Huệ nhắm
nghiền mắt lại và muốn ngủ thật lâu ở ngay chỗ ấy.
Đến khi hai người trở về thường thường là đêm đã thật khuya. Huệ và
Jean chia tay nhau ở đầu xóm Cỏ. Những đàn chó chạy rong ngoài đường xô
nhau ra sủa loạn xạ. Mùi rác tanh nồng thoang thoảng bay qua. Huệ đứng
vẫy Jean cho đến khi bóng dáng cao lớn của gã khuất sau dẫy phố. Nàng
trật đôi giầy ra xách trên tay. Hơi đất ẩm đưa từ gan bàn chân lên người
gây cho Huệ cảm giác mát mẻ, khoan khoái. Nàng quay tròn cái dây ví đầm
trong tay kia rồi dò dẫm đi vào ngõ tối.
Tiếng đàn của bác Tốn chưa dứt trong túp lá lụp xụp. Một đôi lần
thằng Ích trốn nhà ra ngủ chung với bác. Hai bác cháu đùa với nhau rinh
rích cả đêm, lúc nóng quá thì kéo nhau ra tắm giếng chán rồi lại trở về
hút thuốc lá và nói dóc trên bực cửa.
Một buổi tối trở về Huệ bắt gặp đôi mắt sáng dữ dội của dượng Tám
nhìn mình ở hàng rào. Dượng bẻ một nan tre ném về phía Huệ rồi lơi lả:
– Làm người ta chờ mãi. Đi không?
Huệ ngất ngư cái đầu:
– Để đến mai. Đang mệt lử ra rồi đây.
Mắt dượng Tám quắc lên khiến Huệ cũng cảm thấy rờn rợn đến nỗi phải cúi xuống. Dượng nói, hai hàm răng sít lại:
– Hôm nay “rích” đây. Để mai lại chui vào sòng hết mất.
Nàng uể oải:
– Vậy thì đi…
Hai người lầm lũi đi về phía nhà Huệ. Nàng nhẹ nhàng mở cửa và đánh
diêm châm ngọn đèn trên mặt bàn nước. Bà cụ Chín đã ngủ từ lâu và mắt
Huệ cũng như muốn díp lại. Nàng kín đáo thay quần áo trong khi dượng Tám
ngồi im lặng hút thuốc trên giường. Một lát Huệ đến nằm vươn vai ở bên
cạnh dượng và ngáp thật dài:
– Buồn ngủ thấy bà đi. Đi quá rạc cả cẳng.
Dượng Tám không đáp vẫn nằm im rít từng hơi thuốc lá. Mặt dượng dúm
lại, đôi mắt xếch ngược lên, hai bờ môi dầy trễ xuống. Huệ nắm lấy tay
dượng thì thào:
– Lẹ đi!
Dượng uể oải đứng dậy, ném điếu thuốc cháy giở vào góc phòng rồi tiến
lại bàn nước vặn thụt cái bấc đèn xuống thấp. Ánh sáng đảo lên rồi teo
lại. Căn phòng bây giờ chỉ còn một thứ ánh sáng xanh lét. Khuôn mặt dữ
tợn của dượng chìm mờ trong bóng tối. Có tiếng chó sủa vu vơ ở đằng xa.
Huệ ngủ thiếp đi trong những tiếng động mơ hồ ấy.
Lúc dượng Tám nhỏm dậy thì bốn bề vắng lặng và yên tĩnh. Trong căn
phòng mờ mờ tối chỉ có cái bóng của dượng thấp thoáng đi lại và tiếng
guốc rón rén trên nền đất ẩm. Dượng nâng khẽ cánh cửa gỗ và lẻn nhanh ra
ngoài như một con cáo mò đi ăn đêm…
*
Sáng hôm sau, xóm Cỏ loạn lên vì tiếng chửi của Huệ. Trẻ con hàng xóm bu đen lại. Giọng Huệ san sát như xé vải:
– Tổ cha năm đời mười đời thằng mặt sắt, bà đã bán trôn nuôi miệng mà
còn húc đầu vào ăn không lấy có của bà. Giời đánh thánh vật thằng Tám
ra…
Cửa nhà thằng Ích mở tung, cái Ngoan ngồi thu hình trên bực cửa. Nó
thản nhiên nghe Huệ chửi như không có chuyện gì dính dấp đến nó. Cặp mắt
đen lay láy của nó chăm chú nhìn xem từng cử chỉ của Huệ. Huệ mặc một
cái quần đen bạc phếch, cái áo may-ô nhuộm đỏ chẳng có nịt vú ở bên
trong. Nàng vung hai tay lên vỗ vào đùi, rồi xỉa xói vào nhà dượng Tám,
cứ réo tên dượng mà chửi. Một người hỏi:
– Chuyện gì thế cô Huệ?
Huệ vừa thở vừa đáp:
– Thằng Tám chứ ai, tiên nhân cha nhà nó.
– Làm sao?
– Tối hôm qua nó ở nhà tôi về…
– Nó vào nhà cô làm gì?
– Khí gió đùng lăn nhà bác lắm nữa. Làm gì thì kệ bố người ta…
– Thôi biết rồi, sao nữa?
– Động mồ động mả nhà nó, đây có tí vàng nào nó vét sạch cả. Ối giời
ơi Tám ơi là Tám, mày thò mặt ra đây thì bà vạc ra, sư cha quân đầu trộm
đuôi cướp.
Nói rồi Huệ lại tức tối xông lên thềm đất. Cái Ngoan vội vã ngăn lại. Nó nói:
– Dượng tôi chưa về…
Huệ du mạnh nó ra rồi bước hẳn vào trong. Nàng bắt gặp bộ mặt nhợt
nhạt của u Tám. U mệt mỏi ngồi dựa lưng vào vách gỗ. Mái tóc quấn vội
trên đỉnh đầu nom xù lên rã rượi. Huệ định cất mồm tác xác thì u Tám
bưng mặt khóc. Hai chân u đập xuống mặt giường, đầu u va rất mạnh vào
vách gỗ. U bật lên kêu thảm thiết:
– Giời ơi giời, chồng con ơi là chồng con…
Rồi u ngã vật xuống trước cặp mắt ngơ ngác của Huệ. Nàng lùi lại một
bước, quay đầu nhìn cái Ngoan. Ngoan đang ngồi nghe thấy tiếng ngã vội
hốt hoảng chồm dậy. Nó đẩy thật mạnh cho Huệ chúi xuống rồi chen vào.
Mọi người thấy tiếng nó lu loa:
– Ối u ơi là u, u làm sao thế này…
Người xem ở bên ngoài len vào, chen lấn xô đẩy. U Tám vẫn nằm thiêm
thiếp trên mặt đất. Hai mắt u nhắm nghiền. Những giọt nước mắt chưa khô
trên đôi má xanh xao nhợt nhạt. Miệng u mím chặt, hai hàm răng u nghiến
ken két, một dòng nước dãi chảy qua môi, lăn xuống cổ. Hai bàn tay u nắm
chặt vào nhau, run lẩy bẩy. Người ta xúm lại, kẻ xoa dầu, người gọi tên
u Tám. Căn buồng nhỏ hẹp của nhà thằng Ích chật cứng những người.
Huệ hậm hực loanh quanh một lúc rồi bỏ ra ngoài. Nàng bắt gặp thằng
Ích đang chạy bổ từ phía nhà bác Tốn lại. Nàng túm lấy nó, quát lên:
– Dượng mày đâu?
Thằng Ích lắc đầu:
– Tôi đâu có biết, hôm qua tôi ngủ đằng bác Tốn.
– Mọi khi dượng mày đi đâu mày có biết không?
Ích không đáp vì nó đã vội giằng tay Huệ ra để len vào trong nhà.
Nghĩ tiếc của, Huệ uất lên. Nàng lại cất tiếng chửi. Nàng lại kể cho mọi
người nghe về cái việc làm ma bùn của dượng Tám.
*
Từ hôm ấy, dượng Tám đi biệt không về. U Tám nằm liệt trên giường đã
mấy hôm. Sự uất ức và tủi nhục làm u dở cười dở khóc. U gọi tên mọi
người và nói lảm nhảm những chuyện không đâu. Khuôn mặt u già sọm đi,
nước da xám ngắt. Cặp mắt u lờ đờ mất hết vẻ tinh khôn. Cái Ngoan phải
bỏ cả công việc để túc trực bên cạnh u. Trong căn buồng mờ mờ tối, nó
ngồi bó gối như một con chó nhỏ, im lặng nghe tiếng thở mệt nhọc của u,
tiếng nắng nứt rạn trên mái lá và tiếng cãi cọ vọng lại từ đằng xa. Mỗi
buổi trưa, bác Nhan gái lại chịu khó bưng sang cho u một liễn cháo. Hai
bác cháu van hết lời u Tám mới nhấm nháp mấy thìa rồi hất xuống đất. Lâu
lâu u lại bưng mặt khóc. Cái Ngoan cũng tu lên khóc theo. Bác Nhan gái
lùi vào một góc đưa cái vạt áo lên hỉ mũi. Cảnh đó không mấy ngày là
không diễn ra, khiến bọn trẻ trong xóm Cỏ hay xán lại, cậy vách ra nhòm.
Có đứa vừa nện tay thình thịch lên vách gỗ, vừa la lớn:
– Ê! Ăn cắp!… Ăn cắp!…
Rồi cả bọn túa nhau bỏ chạy. Một lát chúng lại xúm vào. Thằng Ích rất
bận bịu về cái lũ nhãi ranh ấy. Nó khuân đủ thứ gạch về để ở đầu hè,
mang chặn cái thùng xăng ở ngoài cổng, rồi nó rình rập bọn trẻ đông đúc
cứ chực lấn vào. Bây giờ cuộc chơi của chúng nó đã biến thành thế trận.
Chúng nó ném nhau dữ dội. Tiếng gỗ đá đập vào cửa nhà thằng Ích thình
thịch. Bác Nhan gái ở nhà bên trông sang, dậm chân kêu trời về sự quái
ác ấy. Tay bác quơ lấy cái đòn gánh nước, quần bác xắn lên, bác chạy ra
lối ngõ vụt lia lịa vào bọn trẻ, mồm la không ngớt:
– Tiên nhân chúng mày, xéo đằng nào thì xéo. Người ta ốm phải cho người ta nằm nghỉ chứ.
Bọn trẻ ùa đi, một lát lại mon men tới gần. Chúng nó chỉ bỏ cuộc khi nào thấy chán cái trò chơi mất dậy ấy.
Cho đến một buổi sáng mọi người vụt nghe cái Ngoan la làng ở đầu ngõ.
Ngoan nom thấy u Tám thắt cổ trên xà nhà. U chết từ đêm nên mình mẩy u
đã sưng vù lên và tím ngăn ngắt. Mọi người đổ xô vào. Không ai còn nhận
ra được u Tám nữa. Mặt u trương to lên, cặp mắt trợn ngược, cái lưỡi nám
đen lại và thè dài thõng xuống cằm. Mái tóc của u cứng khô rũ rã rượi
xuống ngang lưng. Dưới chân u một đống nước tiểu hòa lẫn dãi rớt chảy
loang ra thấm ướt cả nền đất ẩm. Người ta bồng u đặt nằm ngay ngắn ở
trên chõng. Cái Ngoan lăn xả vào khóc thảm thiết. Hai bàn tay nó cấu lấy
thân thể lạnh cứng của u. Nó gọi tên u trong tiếng khóc ngằn ngặt. Mọi
người giữ lấy nó, nhưng nó vùng ra, khỏe lạ lùng. Thằng Ích lúc ấy mặt
còn đầy vẻ ngái ngủ, ngồi xệp xuống đầu chõng, vừa khóc nó vừa gọi u như
ngày nào u đã ngất ở chỗ ấy. Bác Tốn cũng vội vã tìm sang. Bác đứng im
lặng ở một góc. Hai môi bác mím lại. Có sự gì uất ức đưa nghẹn lên cổ
bác. Những giọt nước mắt nóng và mặn cứ ròng ròng chẩy xuống hai gò má.
Bác đã khóc u Tám như khóc một người thân yêu, mặc dầu lúc còn sống, ít
khi u nói với bác một câu chuyện nhà.
Người ta một mặt đi trình báo, một mặt tính toán chuyện lo liệu cho
u. U chết đi để lại trên phản một cái bọc nhỏ cuộn bằng chiếc khăn vuông
đen, ở trong ấy, u để dành được bốn trăm bạc, một cái gương nhỏ và một
cái áo dài bằng nhiễu đen mà từ ngày về xóm Cỏ, chưa lần nào thấy u mặc.
Cuộc đời của u như thế là hết. U đã rũ cho mình nỗi cực nhọc, đã tìm
được sự thanh thản mà từ bao nhiêu năm u hằng ao ước. Lúc còn sống u
không làm gì được cho con cái thì cái chết của u cũng cởi mở cho chúng
được tự do đi tìm lấy sự sống mới mẻ của mình. Còn ai mà không ghê tởm
căn nhà tối tăm khốn khổ đầy nước mắt ấy. Mọi người thương u là thương
cái chết đau đớn mà u chọn, thương sự tủi hổ mà u phải chịu đựng trong
những ngày u rầu rĩ với cơn bệnh.
Từ sáng đến chiều, người ta ra vào nhà thằng Ích rần rần. Bác Nhan
gái thay mặt thằng Ích nhận từng năm, mười đồng của từng người góp với
nó để làm ma cho u Tám. Huệ cũng đến với dáng điệu ngượng ngập. Nàng mở
cái khăn che mặt của u Tám để nhìn u rất lâu. Nàng giấu mọi người sự cảm
động của mình. Rồi nàng gọi thằng Ích ra dúi vào tay nó hai tờ giấy một
trăm. Đấy là vốn liếng cuối cùng của Huệ.
Sáng hôm sau, đám ma của u Tám bắt đầu khởi hành. Chiếc quan tài mộc
thô sơ đặt trên cỗ xe hai ngựa, loại xe vẫn tải rau và bắp cải từ ngoại ô
lên chợ. Ngồi trên, cả thảy có sáu người. Mẹ con cái Hơn, anh em thằng
Ích, bác Tốn và một người phu mộ. Theo sau xe còn lác đác mấy người,
nhưng được một quãng xa thì họ quay về để chiếc xe bon bon chạy. Nếu
không có tiếng khóc của cái Ngoan và những thoi vàng giấy mà bác Nhan
gái rắc rải rác trên mặt đường thì không ai biết rằng đấy là một đám
táng. Mọi người buồn bã nhìn nhau. Bác Tốn hai tay nắm chặt lấy thành
xe, đầu cúi xuống, mặt bác ngó nghiêng, thoạt trông tưởng như là bác
cười nửa miệng. Bác suy ngẫm rất nhiều đến cuộc sống vất vả của những
người như u Tám. Những đêm nằm thủ thỉ với thằng Ích, Ích hay kể cho bác
nghe về ý nghĩ của nó. Nó vẫn ước ao:
– Ngày sau cháu lớn cháu sẽ đi làm.
Bác Tốn nói:
– Nhà ông thì làm được cái đếch gì!
Ích cãi:
– Việc gì chả được. Miễn là đến sở đến siếc đàng hoàng, cuối tháng lĩnh lương. Khoái không chê được.
– Nhà ông tính làm được mấy ghim?
Ích ngập ngừng:
– Độ hai ghim.
– Hai ghim thì chả bõ dính răng. Tao thì tao khoái bốn ghim. Bốn ghim mới tha hồ tiêu.
Ích suýt soa như sự mong ước ấy là quá đáng:
– Thôi hai ghim đủ rồi. U cháu, cháu với cái Ngoan thì ăn hết mấy.
– Dễ mày không để dành tiền lấy vợ à?
– Thôi đốt bác đi. Vợ làm đếch gì. Cháu chỉ mong cho u cháu sướng hơn
bây giờ là cháu khoái mê cu tơi ra rồi.Tưởng tượng cuối tháng mang về
đưa hẳn cho u cháu một tập giấy bạc mới toanh, úi dà thích phải biết!
Bác Tốn lùa tay vào bụng thằng Ích bóp một cái:
– Cái thằng tầm ngầm mà hiếu thảo gớm nhỉ.
Ích la oẳng lên. Hai bác cháu vật nhau trên nệm rơm. Bây giờ, mộng
của thằng Ích vẫn chưa thành sự thật thì u Tám đã chết, mà ngay đến cả
cái ý định tốt đẹp ấy của đứa con trai, u cũng không được biết. Ích chưa
hề nói với u nó một lời nào về chuyện ấy cả.
Chiếc xe yên lặng đi qua những con đường đầy nắng và bụi. Rổ vàng
giấy trên tay bác Nhan gái đã vơi đi quá nửa. Tàn nhang dính đen cả bát
cơm đơm đầy trên nắp áo quan của u Tám. Mấy nén hương cháy đỏ hồng lên
trong gió lộng. Chiếc xe đi qua những thửa ruộng xẫm đen, những gốc rạ
cháy giở đang nằm ngả nghiêng dưới ánh nắng chói chan. Nghĩ đến sự cô
đơn từ nay của u Tám ở chốn này, mọi người bây giờ mới bật ra tiếng
khóc. Bác Nhan gái hỉ mũi xuống sàn xe luôn tay. Cái Hơn đang thiu thiu
ngủ bị tuột vú ra khỏi mồm cũng vụt òa lên. Ích mặt chan hòa nước mắt
nhìn mọi người. Bác Tốn đưa tay ra sờ soạng lên đầu nó. Bác có cảm tưởng
như từ nay đời nó sẽ gắn liền với mình.
Người ta chôn u Tám tại một khu đất hẻo lánh. Phía bên kia là một con
lạch nhỏ có những lớp lau sậy um tùm. Đằng xa từng làn khói xanh lơ bốc
lên từ những thửa ruộng đang làm mầu. Nắng im lìm tỏa rộng, dãi lên mặt
nước như một tấm gương sáng lòa. Khung cảnh yên tĩnh và vắng vẻ giống
như lúc còn sống u Tám hằng ao ước.
Bác Tốn nhờ thằng Ích dẫn mình lại gần miệng huyệt. Mùi đất thơm và
ẩm thoang thoảng đưa lên mũi. Bác nhặt từng viên nhỏ ném xuống. Tiếng
đất chạm vào thớ gỗ kêu thình thịch. Cái Ngoan và thằng Ích vụt òa lên
khóc to hơn. Vào lúc mặt trời đứng bóng, mọi người lặng lẽ xách đồ lên
xe. Chiếc xe song mã uể oải lăn bánh trên đường đầy đá dăm lổn nhổn. Anh
em thằng Ích ngồi rũ bên cạnh nhau khóc sụt sịt. Trong gió lộng, chiếc
xe tung bụi mờ mịt, nom xa như một chuyến xe đò từ dưới tỉnh trở về…
________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG XIV
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét