- Đời còn dài, ta còn nhiều
thời gian sống với nàng, còn cơ hội cứu quốc, cứu cha. Thật tình nếu ta bỏ dịp
này thì khó lòng gặp được dịp khác. Hơn nữa, tuy xa xôi vạn dặm, lòng ta có bao
giờ đổi dời.
Thật vậy, mặc dầu xa Tuyết
Nga, tình yêu của chàng đối với nàng chẳng suy giảm tí nào.
Nhưng chàng có ngờ đâu quốc
vương Bá-Đa lưu chàng lại là để có thì giờ lập kế mà mê hoặc chàng, khiến chàng
dù có vợ cũng vì xa cách mà quên đi và xiêu lòng ưng thuận lấy công chúa Minh
Hà.
Mới đầu, trước diện mạo tuấn
tú, tài năng siêu việt của hoàng tử, nhà vua đã quí mến. Rồi công chúa khi gặp
người trai hào hoa đó cũng thương yêu hết lòng. Và đó mới chính là nguyên nhân
khiến nhà vua quyết tâm chinh phục hoàng tử. Ngài không muốn con gái phải đau
khổ vì thất tình.
Một hôm, nhà vua gọi một
viên quan hầu đến hỏi ý kiến:
- Ý ta muốn gả công chúa cho
hoàng tử Huy Anh nên lưu chàng lại đây. Thế mà từ bấy lâu nay hoàng tử vẫn
không tỏ vẻ lưu luyến, xiêu lòng. Vậy theo khanh, phải làm sao?
Viên quan hầu tâu:
- Tâu hoàng thượng, hạ thần
trộm nghĩ hoàng tử dù sao cũng còn trẻ tuổi, tâm hồn chưa đến độ sắt đá thì chỉ
một mưu nhỏ cũng thành công.
Nhà vua mừng rỡ hỏi:
- Mưu ấy ra sao?
Viên quan hầu ghé sát tai
nhà vua nói nhỏ những gì chẳng biết, nhưng nghe xong, nhà vua gật đầu mỉm cười
ra vẻ đắc ý lắm.
Tối hôm ấy, nhà vua truyền
quân hầu bày tiệc trong vườn thượng uyển và cho mời hoàng tử Huy Anh đến dự.
Hoàng tử Huy Anh đang buồn
bã, được nhà vua cho mời dự tiệc, ngắm trăng thì vui vẻ nhận lời ngay. Lúc đó,
trăng đã bắt đầu ló dạng.
Trong vườn thượng uyển, giữa
muôn hoa tỏa hương thơm ngát, dưới ánh trăng bàng bạc, quốc vương Bá-Đa cùng
hoàng tử đối ẩm. Mải vui chuyện trò, hai người chén tạc chén thù. Đến lúc chếnh
choáng say, nhà vua nói:
- Giữa cảnh trời huyền ảo
nầy mà được nghe một tiếng đàn thì thật là tuyệt diệu. Phải không hoàng tử?
- Tâu bệ hạ, bệ hạ truyền
rất phải. Từ lúc nãy tôi cũng cảm thấy như thiếu một thứ gì.
Nhà vua mừng thầm, đưa mắt
ra hiệu cho một nữ tỳ vào gọi công chúa Minh Hà.
Vài phút sau, công chúa lả
lướt bước ra. Dưới ánh trăng, trông nàng đẹp một cách huyền ảo, tha thướt. Đến
trước nhà vua và hoàng tử, nàng khẽ cúi đầu chào.
Hơi men chếnh choáng, trước
vẻ đẹp của công chúa lúc ấy, hoàng tử thấy lòng rạo rực lạ thường. Chàng nâng bàn
tay công chúa lên môi, hôn say đắm rồi nói:
- Xin công nương cho nghe
lại khúc đàn tuyệt diệu ngày trước.
Được lời như cởi tấm lòng,
công chúa khẽ gật đầu nhận lời rồi truyền nữ tỳ vào lấy đàn.
Nữ tỳ mang đàn ra. Công chúa
vén xiêm y ngồi xuống, bắt đầu gẩy.
Trong đêm trăng, tiếng đàn
tuyệt diệu của công chúa vang lên, lúc ngân nga, lúc dìu dặt, khi dồn dập, khúc
mắc, khi thanh thoát, chơi vơi như tâm tình người con gái đang độ yêu đương.
Hoàng tử Huy Anh nương hồn
theo tiếng nhạc quên hết mọi sự vật chung quanh, đến nỗi khi tiếng nhạc ngưng
chàng cũng không biết.
Cho đến khi nhà vua vỗ tay
khen thưởng, hoàng tử mới sực tỉnh mộng, bàng hoàng nói:
- Ôi, tiếng đàn thật là
tuyệt diệu!
Công chúa Minh hà sung sướng
vô cùng, cúi đầu để giấu cảm xúc của mình, nói
- Hoàng tử quá khen! Tài cán
thiếp nào có ra gì. Chẳng qua để giúp cho cuộc rượu thêm vui, thiếp mới mạo
muội thi thố đó thôi.
Lúc nãy đã say mê tiếng đàn,
bây giờ hoàng tử Huy Anh lại ngây ngất vì dáng điệu, giọng nói dịu ngọt của
giai nhân.
Say vì cả men rượu lẫn men
tình, hoàng tử không tiếc lời khen tụng sắc đẹp và tài nghệ của công chúa.
Vừa nói, hoàng tử vừa uống
cho đến lúc say khướt, gục đầu xuống bàn, khiến bọn cung nữ phải dìu về phòng.
Nhà vua theo dõi cử chỉ của
hoàng tử, mừng lắm vì thấy mưu kế của mình sắp thành công. Ngài mỉm cười nói
nhỏ một mình:
- Cá cắn câu rồi!
Thế rồi từ đêm đó, tâm hồn
hoàng tử lúc nào cũng vương vấn bóng dáng yêu kiều và điệu đàn tuyệt kỹ của
công chúa Minh hà. Ngoài ra chàng quên hết. Quên cả việc phản nghịch của lão tể
tướng nơi quê nhà, quên luôn nàng Tuyết Nga chung tình đang chờ đợi nơi căn nhà
nhỏ bé trong khu rừng vắng.
Quốc vương Bá-Đa biết hết vì
ngài đã cắt người luôn luôn theo dõi từng cử chỉ của hoàng tử. Tuy nhiên, nhà
vua chưa cho hoàng tử gặp lại công chúa ngay. Ngài định đến lúc hoàng tử phải
ngỏ lời mới cho gặp lại.
Nhà vua có thể đợi được,
nhưng có một người không thể đợi được lâu hơn nữa. Đó là công chúa Minh Hà,
người con gái đang độ xuân thì mơn mởn, lửa tình nồng cháy.
Và một đêm trăng, nằm thao
thức mãi không ngủ được, công chúa không nén được lòng, lẻn sang phòng hoàng tử
Huy Anh.
Đến cửa, công chúa nhòm qua
lỗ khóa thấy hoàng tử cũng còn ngồi bên ngọn đèn vặn nhỏ, dáng điệu buồn rầu,
thỉnh thoảng lại gọi khẽ : “Minh Hà! Minh Hà! Em yêu quí”. Phần thương, phần
yêu, công chúa không tự chủ được nữa, đẩy cửa bước chậm vào.
Hoàng tử giật mình nhìn ra.
Trông thấy công chúa, chàng bàng hoàng reo lên:
- Công chúa Minh Hà!
Công chúa đặt ngón tay lên
môi, ra hiệu cho hoàng tử nói khẽ.
Hoàng tử Huy Anh đứng dậy ôm
chặt công chúa Minh Hà vào lòng, thì thào qua hơi thở:
- Nàng hãy nói cho tôi biết
tôi đang tỉnh hay đang mơ!
Công chúa tình tứ trả lời:
- Chúng ta cùng đang sống
trong mộng cả. Giấc mộng của chúng ta bấy lâu nay.
Rồi hai người kể cho nhau
nghe những nhớ nhung, những ước vọng của mình.
Bao nhiêu nhớ nhung, bao
nhiêu khao khát bị dồn ép bấy lâu được bộc lộ qua lời nói, qua cử chỉ âu yếm
của hai người.
Hoàng tử ôm chặt lấy công
chúa như sợ nàng biến đi. Hình ảnh của Tuyết Nga tưởng không còn dịp nào trở
lại trong tâm trí chàng trai si tình ấy nữa.
Rồi từ đấy, đêm nào công
chúa Minh Hà cũng lẻn sang tình tự cùng hoàng tử Huy Anh.
Câu chuyện đến tai quốc
vương. Ngài không báo cho hai người biết, truyền dân chúng mở tiệc ăn mừng lễ
thành hôn của hoàng tử và công chúa.
Thấy chuyện bị lộ, hai người
bừng tỉnh mộng, sợ hãi đến thú tội cùng nhà vua.
Nhà vua vui vẻ tha lỗi nhưng
bắt hai người phải làm lễ cưới và khuyên hoàng tử chung thủy với công chúa.
Tay đã nhúng chàm, hoàng tử Huy Anh đành vâng lệnh cưới
công chúa.
Lúc ấy, chàng mới nghĩ đến
nàng Tuyết Nga đáng thương đang vò võ mong chờ chàng về. Chàng thương vợ và hối
hận vì đã không nghe lời khuyên của nàng lúc ra đi.
Quốc vương truyền sửa soạn
một bữa tiệc cưới linh đình và sai tuyển một số nữ nô lệ thật đẹp có tài đàn
hát để giúp vui.
Rồi ngày cưới đến, khắp kinh
thành Bá-Đa dân chúng ăn uống, hát xướng vui vẻ.
Nhất là trong hoàng cung,
một bữa tiệc lớn được tổ chức với đủ mặt quốc vương, cô dâu, chú rể và bá quan
trong triều.
Sau vài tuần rượu, nhà vua
truyền gọi bọn nô lệ mới tuyển ra giúp vui.
Lập tức từ sau bức màn cửa,
một đoàn nô lệ nối gót nhau vào. Họ vừa múa hát vừa tiến đến trước hoàng tử và
công chúa để chúc mừng.
Từng người, từng người lướt
qua trước mặt hoàng tử và công chúa. Bỗng hoàng tử đánh rơi chén rượu đang đưa
lên môi rồi gục đầu xuống bàn ngất đi.
Mọi người đều kinh ngạc. Nhà
vua cho hoàng tử về. Bữa tiệc đành bỏ dở và đoàn nữ nô lệ được lệnh giải tán.
Một nàng nô lệ tiến đến hỏi
viên thái giám:
- Thưa ngài, vị phò mã mới
bị ngất là ai vậy?
Viên thái giám trả lời:
- Phò mã là hoàng tử
Huy-Anh, con của quốc vương một nước gần đây.
Nghe nói, nét mặt nàng nô lệ
thoáng vẻ đau đớn. Nàng thấy trời đất đảo lộn, phải vịn vào tường một lát để
trấn tĩnh rồi lặng lẽ bước ra.
Mọi người trong triều không
ai để ý đến nàng. Nhưng chúng ta có thể nhận ra nàng là Tuyết Nga, người vợ cũ
của hoàng tử.
Nhưng tại sao nàng lại vào
hoàng cung? Chúng ta tiếp tục theo dõi hoàng tử sẽ được biết.
Phần hoàng tử Huy-Anh, sau
bữa tiệc đó tâm thần bị rối loạn. Những ngày hoa mộng bên công chúa Minh Hà và
cuộc gặp lại Tuyết Nga quay cuồng trong trí óc hoàng tử làm chàng bàng hoàng
như sống giữa thực và mộng, không phân biệt được. Chàng đâm ra lúc vui, lúc
buồn bất thường như người mất trí.
Công chúa Minh Hà vừa ngạc
nhiên vừa lo lắng. Nhiều khi nàng đang ngồi, hoàng tử quì xuống trước mặt nàng,
úp mặt vào đùi nàng khóc nức nở, xin thứ lỗi, miệng luôn gọi tên Tuyết Nga..
Công chúa nói lại chuyện ấy
cho quốc vương Bá-Đa biết. Nhà vua cau mày nghĩ thầm:
- Có lẽ trước kia chàng nói
thật : Chàng đã có vợ, và hôm đám cưới, vợ chàng đã vào cung cùng đoàn nô lệ
kia. Tuyết Nga hẳn là tên nàng!
Nghĩ thế, nhà vua hối hận vì
đã ép duyên hoàng tử khiến cuộc đời ba người phải dở dang.
Để cho rõ ràng, nhà vua gọi
viên quan tuyển nô lệ hôm nọ đến hỏi:
- Trong đám nô lệ ngươi
tuyển hôm đám cưới công chúa có người nào tên là Tuyết Nga không?
Viên quan tâu:
- Tâu hoàng thượng, trong
bọn quả có một nàng tên là Tuyết Nga,
nhưng không phải do thần tuyển.
Chính nàng tình nguyện nhập đoàn để ca hát nên ngay sau buổi ấy nàng đã đi rồi.
Mọi việc đã quá rõ ràng, nhà
vua buồn rầu gọi con gái vào, hỏi:
- Quả thật hoàng tử Huy-Anh
có vợ rồi con ạ! Như thế con còn yêu chàng nữa không?
Công chúa Minh Hà ngạc nhiên
hỏi lại cha:
- Tâu phụ vương, trước hoàng
tử đã có nói thế nhưng biết có chắc hay không?
- Chắc lắm rồi!
Trả lời xong, nhà vua nói
cho công chúa nhận xét của mình.
Công chúa nghe xong choáng
váng, lặng người đi một lúc mới nghẹn ngào nói:
- Cơ sự đã thế con biết tính
làm sao bây giờ, tâu phụ vương?
Nhà vua nhìn con ái ngại
nói:
- Biết làm sao bây giờ! Con
có can đảm để chàng trở về với vợ cũ hay không?
Công chúa lắc đầu:
- Thưa phụ vương không được.
Con yêu chàng vô cùng, không thể sống xa chàng được. Phụ vương thử nghĩ xem có
cách nào tốt hơn không?
- Cha có ý này ổn hơn. Nhưng
đón vợ chàng về, con phải làm thứ thiếp, con có chịu không?
Công chúa gật đầu nói:
- Tâu phụ vương, giải quyết
như thế êm đẹp lắm. Con bằng lòng làm thứ thiếp, miễn là không phải xa chàng.
Nhà vua nhìn con thương xót
nói:
- Con đã muốn thế cha không
dám ngăn. Ngày mai cha sẽ cho gọi hoàng tử trở về thăm vợ cũ, nhưng bắt chàng
phải hứa sẽ trở về đây.
Công chúa Minh Hà gạt lệ,
xin lui về phòng riêng.
Hôm sau, như thường lệ, các
ngự y vào thăm bệnh cho hoàng tử Huy-Anh. Khám xong, họ thất vọng nói với công
chúa:
- Bệnh phò mã ngày càng
nặng.
Công chúa lo lắng hỏi:
- Liệu các ngài có cứu được
chàng khỏi chết không?
Một viên ngự y nói:
- Bệnh của phò mã là tâm
bệnh, thuốc thường khó lòng chữa được lắm.
Công chúa sợ hãi òa lên
khóc:
- Thế các ngài đành khoanh
tay nhìn hoàng tử chết sao? Xin các ngài gắng đem hết tài năng chữa cho chàng.
Nếu chàng qua khỏi ta sẽ trọng thưởng.
Chợt một viên ngự y nghĩ ra,
hỏi:
- Trước kia công chúa cũng
đã lâm vào hoàn cảnh thập tử nhất sinh này. Chẳng hay phò mã dùng thuốc gì chữa
khỏi?
Nghe nói, mắt công chúa Minh
Hà sáng lên. Nàng chợt nhớ lọ thuốc nhỏ hoàng tử vẫn cất trong gói hành lý, bèn
lấy ra đưa cho các viên ngự y.
Các viên ngự y xem xét xong,
bảo công chúa cho hoàng tử uống theo phân lượng, cách thức mà hoàng tử đã cho
nàng uống trước kia.
Công chúa mừng rỡ pha thuốc
cho hoàng tử.
Lúc đó, hoàng tử đang mê
man, miệng luôn gọi tên Tuyết Nga. Trông chàng gầy ốm, thiểu não, chẳng còn vẻ
gi uy nghi, hùng dũng như trước nữa.
Công chúa nhìn chồng thương
cảm, vội đỡ chàng dậy đổ thuốc cho chàng.
Mầu nhiệm thay! Những nét
đau đớn trên mặt chàng biến đi, thay vào đó là vẻ tỉnh táo. Rồi cuối cùng,
chàng mở mắt nhìn công chúa.
- Tôi làm sao thế này?
Công chúa mừng rỡ, nước mắt
rưng rưng, nói:
- Mấy hôm nay chàng bị mệt.
Nhưng hôm nay, nhờ ơn thượng đế, chàng đã khỏi rồi!
Hoàng tử chợt nhớ lại những
việc đã qua. Chàng cầm tay công chúa, nói:
- Công chúa Minh Hà! Nàng
thứ lỗi cho ta!
Nói đến đây, chàng nghẹn
ngào không nói được nữa. Công chúa lắc đầu lia lịa, nức nở nói:
- Không! Chàng không có lỗi
gì. Muôn sự đều do thiếp gây ra. Thiếp rất hối hận. Vì thiếp mà vợ chồng chàng
chia lìa. Bây giờ chàng hãy trở về với Tuyết Nga cho trọn tình phu phụ, thiếp
không dám can ngăn. Và nếu hoàng tử còn nghĩ đến thiếp thì hãy trở về đây,
thiếp xin cam phận làm thứ thiếp.
Chỉ nói được đến đấy, công
chúa Minh Hà òa lên khóc. Hoàng tử Huy-Anh nâng mặt vợ lên, lấy tay quệt những
dòng nước mắt trên má vợ. Hai người nhìn nhau và cùng cảm thấy không thể sống
thiếu nhau được.
Lúc đó, quốc vương Bá-Đa
nghe tin hoàng tử hồi tỉnh vội đến thăm. Nhà vua cũng khuyên hoàng tử trở về
tìm nàng Tuyết Nga vì nhà vua biết chàng còn thương yêu nàng rất nhiều.
Mấy hôm sau, khi đã bình
phục hẳn, hoàng tử Huy Anh sửa soạn hành trang để lên đường về chốn cũ gặp lại
người vợ yêu dấu.
Lúc chia tay, nhà vua trao
cho chàng hai nén vàng làm lộ phí. Còn công chúa Minh Hà thì buồn rầu vì phải
xa người yêu, nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ tha thiết nhìn hoàng tử. Mãi
sau nàng mới buồn rầu nói:
- Đi đường xin chàng bảo
trọng, và khi xong việc chàng nhớ về ngay đừng để thiếp mong chờ.
Hoàng tử gật đầu hứa hẹn,
hôn lên trán vợ rồi lên đường.
Ngày đi, đêm nghỉ, vượt rừng
, qua suối, gần nửa tháng sau chàng về tới thôn xưa.
Nhưng về đến nơi, hoàng tử
Huy Anh thất vọng tràn trề: căn nhà xưa vẫn đấy nhưng người xưa không còn nữa.
Có lẽ nàng bỏ đi đã lâu, căn nhà bỏ trống trông hoang phế tiêu điều.
Hoàng tử hỏi thăm những người
gần đấy, được họ cho biết Tuyết Nga đã bỏ đi được ba tháng nay từ khi được tin
hoàng tử lấy công chúa Minh Hà.
Buồn rầu, chàng trở về ngôi
nhà cũ tạm nghỉ để sáng hôm sau đi sớm. Bao nhiêu kỷ niệm sống động trong lòng
chàng. Góc sân, bể nước, ngưỡng cửa… nhất nhất đều gợi lại những hình ảnh êm
đẹp ngày xưa bên cạnh người vợ hiền.
_______________________________________________________________________
Còn tiếp