Chủ Nhật, 1 tháng 11, 2015

CHUYỆN CON NGỰA KỲ DIỆU (I)_NGÀN LẺ MỘT ĐÊM


Muôn tâu thánh thượng,

Ngày xưa vào dịp tết Nguyên Đán, ở Ba Tư, người ta tổ chức những cuộc hội hè thật tưng bừng, náo nhiệt.

Khắp nơi, từ thành thị đến thôn quê, dân chúng sắm quần áo đẹp đẽ và tích trữ thức ăn hàng tháng để vui chơi thỏa thích trong mấy ngày Tết.

Nhưng ai muốn được hưởng một cái tết hoàn toàn nhất, long trọng nhất, vui lạ nhất phải đến kinh thành của xứ này.

Vào những ngày tết, kinh thành Ba Tư như một nơi đấu xảo. Thôi thì đủ thứ vải vóc, hàng hóa quí giá trên thế giới được trưng bầy. Vô số trò vui thật lạ lùng được tổ chức. Các du khách ngoại quốc thường lặn lội đến đây để kiếm của ngon vật lạ trong dịp này. Đồng thời họ cũng mang nhiều hàng hóa đến bán cho dân bản xứ.

Thường thường vua Ba Tư mỗi ngày ngự giá đến các đường phố để thưởng lãm những vật lạ từ xa mang đến.

Vào một ngày gần hết Tết, trên đường phố hàng hóa đã bán gần hết, thì có một người Ấn Độ tới. Ông ta dắt theo một con ngựa rất đẹp, yên cương trang hoàng lộng lẫy. Thoạt nhìn, người ta tấm tắc khen thầm con ngựa hiếm có đó. Nhưng nhìn kỹ hơn, nhận ra rằng đấy chỉ là một con ngựa giả, người ta lại càng ngạc nhiên hơn.

Người Ấn Độ dắt con ngựa vào yết kiến vua Ba Tư và tâu:

- Muôn tâu bệ hạ! Đến hôm nay hạ thần mới tới đây quả là chậm trễ. Từ mấy hôm trước hẳn bệ hạ ngự lãm nhiều sản phẩm quí giá từ khắp nơi đưa tới, nhưng hạ thần xin cam đoan rằng bệ hạ chưa được thấy một sản phẩm nào quí bằng con ngựa này.

Vua Ba Tư ngắm con ngựa hồi lâu rồi lắc đầu nói:

- Trẫm chịu nhận rằng con ngựa này rất đẹp, được chế tạo rất tỉ mỉ, trông linh động như ngựa thật. Nhưng so với những hàng hóa khác mà ta đã được xem, nó chẳng bằng được. Ngựa giả như thế này thợ khéo ở nước ta cũng thừa sức làm.

Nghe nói, người Ấn Độ vội tâu:

- Muôn tâu bệ hạ! Hạ thần không muốn nói con ngựa này quí ở vẻ đẹp bên ngoài mà quí là ở công dụng kỳ diệu của nó. Đặc điểm của con ngựa này là nó có thể bay được. Nếu bệ hạ muốn, hạ thần xin điều khiển nó để bệ hạ ngự lãm.

Vốn có tính hiếu kỳ, muốn biết mọi điều hay, việc lạ, vua Ba Tư chỉ một ngọn núi phía xa và nói:

- Ngươi thấy ngọn núi kia không? Đằng sau hai ngọn nói đó có một cái hồ rất rộng, trên bờ trồng toàn dương liễu. Ngươi hãy cưỡi ngựa đến lấy về cho ta một cành.

Người Ấn độ vâng lời, nhảy lên lưng ngựa và lạ lùng thay, khi hắn đưa tay ấn chiếc nút ở cổ ngựa thì con ngựa phi thẳng lên khỏi mặt đất. Người và ngựa bay mỗi lúc một cao, mỗi lúc một xa rồi khuất sau đám mây trắng.

Một lúc sau, người ngựa lại xuất hiện, bay thấp dần rồi hạ xuống sân chầu. Người Ấn Độ xuống ngựa, quì dâng một cành dương liễu cho nhà vua.

Mọi người trong triều đình đều vỗ tay tán thưởng. Nhà vua hài lòng phán:

- Thật là tuyệt diệu! Ngựa mà bay được quả là có một không hai trên thế gian này. Nhà ngươi mang đến đây hẳn có ý muốn bán. Vậy ngươi muốn bao nhiêu?

Người Ấn Độ tâu:

- Tâu bệ hạ, quả hạ thần có ý dâng lên bệ hạ, nhưng không phải với tính cách mua bán mà với tính cách trao đổi. Nguyên do vì : Con ngựa này do một người Do Thái chế tạo ra. Anh ta phải làm việc suốt mười lăm năm trời mới hoàn thành được. Biết được công dụng của nó, hạ thần rất ham thích nên hỏi mua. Nhưng anh ta nói đó là vật vô giá, tiền tài không thể mua được và anh ta bảo thần muốn lấy con ngựa phải đổi đứa con gái xinh đẹp độc nhất của hạ thần cho anh ta.

Vua Ba Tư ngắt lời người Ấn Độ:

- Vậy ra ngươi chỉ muốn đổi chứ không muốn bán. Được rồi, ta bằng lòng. Của cải đất đai ta không thiếu, ngươi muốn gì cứ nói, ta sẵn sàng ưng thuận.

Người Ấn Độ không tỏ vẻ xúc động trước sự hứa hẹn rộng rãi đó. Ông ta chậm rãi nói:

- Muôn tâu bệ hạ, hạ thần rất cảm kích trước lượng hải hà của bệ hạ. Nhưng theo lời giao ước với người Do Thái, hạ thần chỉ có thể đổi con ngựa này lấy công chúa mà thôi.

Cả triều thần đều lấy làm ngạc nhiên và lo ngại cho tính mạng của người Ấn Độ.

Nhưng mọi người càng ngạc nhiên hơn khi thấy nhà vua không tỏ vẻ gì giận dữ mà lại ra chiều suy tính. Hoàng tử thấy thế sợ vua cha sẽ ưng thuận, vội cản ngăn:

- Tâu phụ vương, tên lái buôn kia thật là điên rồ. Thân phận là một kẻ lái buôn xấu xí mà lại đòi lấy công chúa của một quốc gia hùng mạnh nhất nhì thế giới. Xin phụ vương cho phép con đuổi hắn ra khỏi thành.

Nhà vua rất thương con nhưng cũng thích con ngựa kỳ dị kia, nói nhỏ:

- Thật là một bảo vật độc nhất vô nhị trên thế gian, không có được cũng đáng tiếc lắm thay.

Người Ấn Độ nghe được, lòng tràn ngập hy vọng.

- “Chỉ còn hoàng tử!”

Nghĩ vậy, người Ấn Độ nói với hoàng tử:

- Việc đổi chác là điều kiện hạ thần bắt buộc phải theo. Còn ưng thuận hay không còn do đức vua. Và hoàng tử có thể cưỡi thử con ngựa để biết rõ giá trị của nó.

Hoàng tử tuy thương em nhưng cũng thích con ngựa. Vì thế, nghe người Ấn Độ nói xong hoàng tử liền nhẩy lên lưng ngựa, bắt chước đưa tay ấn nút ở cổ con vật định cưỡi thử một vòng. Tức thì con ngựa chồm lên, bay vút lên không. Trong nháy mắt, bóng hoàng tử và con ngựa biến mất sau làn mây trắng lơ lửng ngang trời.

Người Ấn Độ hoảng sợ không biết nói làm sao. Hắn vò đầu, bứt tai nhìn về hướng hoàng tử vừa đi.

Mười phút, mười lăm phút, rồi nửa tiếng vẫn không thấy hoàng tử trở về. Nhà vua đã bắt đầu sốt ruột nhưng người Ấn Độ còn sốt ruột hơn nhiều. Hắn đi đi lại lại ra chiều lo lắng vô cùng. Thấy vậy, nhà vua hỏi:

- Tại sao hoàng tử đi mãi chưa về và nhà ngươi lại bối rối như vậy?

Bấy giờ, người Ấn Độ mới quì mọp xuống chân vua, vừa khóc vừa tâu:

- Tâu bệ hạ, hoàng tử mới biết cách điều khiển con ngựa khởi hành mà chưa biết cách làm cho nó dừng lại. trong lúc hăng hái, hoàng tử chẳng hòi gì hạ thần về điều ấy mà hạ thần cũng chưa nói kịp.

Nhà vua vừa sợ hãi, vừa giận dữ, hét lớn:

- Tội nhà ngươi đáng chém đầu. Sao ngươi không nói trước cho hoàng tử biết?

Người Ấn Độ mếu máo tâu:

- Tâu bệ hạ! Như bệ hạ đã thấy, hoàng tử đi nhanh quá làm sao mà hạ thần dặn kịp.

Nhà vua sốt ruột hỏi:

- Thế bây giờ hoàng tử không biết nút hãm thì làm sao trở về được?

- Tâu bệ hạ, con ngựa sẽ bay mãi không ngừng.

- Lỡ rồi nó rơi xuống biển thì còn gì tánh mạng con ta nữa?

Người Ấn Độ trấn tĩnh nhà vua:

- Hạ thần xin cam đoan không bao giờ con ngựa rơi cả. Hơn nữa, hạ thần hy vọng trong khi bối rối, hoàng tử có thể tìm ra nút bấm mà quay về.

Nhà vua vẫn không an tâm. Ngài buồn rầu nói:

- Ta cũng hy vọng như thế. Nhưng nếu trong vòng ba tháng mà hoàng tử chưa trở về hoặc không có tin tức gì ta sẽ chém đầu ngươi.

Nói xong, nhà vua sai giam người Ấn Độ vào ngục, truyền cai ngục canh giữ cẩn thận.

Tin dữ được loan ra, nhân dân kinh thành Ba Tư đều lo ngại cho tính mạng của hoàng tử.

Trong khi ấy, hoàng tử thích thú ngồi trên lưng ngựa bay vù vù trên không.

Ngựa bay mỗi lúc một xa, một cao. Nhìn từ trên cao xuống, hoàng tử thấy kinh thành nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hẳn.

Lúc ấy, hoàng tử mới có ý định trở về. Nhưng chàng bối rối vì không biết làm cách nào quay ngựa trở lại. Chàng ấn thử nút : con ngựa vẫn bay vùn vụt.

Vừa hoảng sợ vừa hối hận, hoàng tử nghĩ thầm:

- Khéo mình cứ bay hoài thế này cho đến khi mệt và đói lả không ngồi vững trên yên nữa mà rơi xuống biển hoặc núi chết mất. Thật dại dột! Đáng lẽ mình phải hỏi người Ấn Độ cặn kẽ về cách điều khiển rồi hãy lên yên ngựa.

Càng lên cao không khí càng lạnh khiến hoàng tử run lên cầm cập. Nhìn xuống thì sâu thăm thẳm làm hoàng tử chóng mặt. Hoàng tử sợ quá nên dù lạnh run mà mồ hôi vẫn toát ra đầm đìa. Chàng thấy lần này khó thoát khỏi tay tử thần.

Con ngựa vẫn tiếp tục bay mỗi lúc một cao khiến hoàng tử càng bối rối. Vừa sợ hãi vừa bực tức, chàng đấm liên hồi lên mình con vật.

Bỗng chàng nghe một tiếng “tách” rồi con vật bay thấp hẳn xuống. Thì ra trong khi bối rối, đấm loạn xạ trên cổ con vật, chàng đã đấm trúng cái nút gắn cạnh tai con vật, có công dụng khiến con ngựa hạ xuống.

Con ngựa bay thấp xuống rất nhanh nhưng lúc đó trời đã tối mịt khiến hoàng tử không thấy gì ở dưới cả.

Lúc đó hoàng tử lại gặp sự bối rối khác. Chàng lo lắng nghĩ:

- Trời tối quá, không trông thấy gì cả, lỡ mà hạ xuống biển thì làm sao mà thoát khỏi chết. Xin thượng đế phù hộ cho con đáp xuống yên lành trên đất liền.

Bỗng hoàng tử có cảm giác sảng khoái, không còn nghe tiếng gió vù vù bên tai nữa. Chàng định thần nhìn kỹ thì thấy ngựa đã dừng lại trên sân thượng một lâu đài tráng lệ.

Mừng rỡ, hoàng tử xuống ngựa. Bấy giờ chàng mới thấm thía sự mệt mỏi và đói khát.

Ngồi xuống, dựa lưng vào bao lơn vây quanh sân, chàng đưa mắt nhìn chung quanh và thấy chiếc cầu thang đưa xuống tầng dưới.

Hoàng tử vùng dậy định leo cầu thang xuống, nhưng một ý nghĩ giữ chàng ngồi lại.

- Không hiểu đây là đâu? Tỉnh nào, nước nào? Và trong lúc đêm khuya thế này mình lần mò xuống có khi chủ nhà nghi mình là kẻ trộm cướp thì khổ.

Từ thuở nhỏ tới giờ, hoàng tử chưa hề gặp hoàn cảnh nào khó khăn như lúc này nên bối rối vô cùng.

Ngồi một lát, trấn tĩnh lại chàng nghĩ:

- Tuy nhiên, mình có khí giới đâu mà sợ họ nghi là kẻ cướp. Xuống nhà mình sẽ đánh tiếng cho họ biết rồi giãi bày tự sự tất họ không còn nghi ngờ gì nữa.

Nghĩ rồi, chàng xuống cầu thang.

Cầu thang dẫn xuống một căn phòng rất rộng, trần thiết sang trọng. Giữa phòng có kê một bộ bàn ghế bằng gỗ trầm, cẩn xà cừ. Trên bàn, một ngọn đèn nhỏ tỏa ánh sáng yếu ớt.

Không có ai trong phòng.

Phòng này ăn thông sang một phòng khác, cửa chỉ khép hờ khiến ánh sáng bên kia lọt qua sáng chói.

Hoàng tử rón rén tiến lại, ghé mắt nhìn sang. Chàng giật mình vì thấy hàng chục người lính nằm ngổn ngang, bên cạnh mỗi người có một thanh gươm phản chiếu ánh đèn trông sáng loáng. Nhưng họ đều ngủ cả.

Hoàng tử lo lắng nghĩ:

- Không hiểu đây là nhà ai mà lại có cả lính gác. Không biết chừng ta lạc vào cung điện của một ông vua xứ lạ.

Chàng quay đầu trở ra thì lại thấy một phòng khác ngăn cách phòng này bằng một tấm màn nhung đỏ thắm có gắn kim cương lóng lánh. Tấm màn được buộc vén lên nên hoàng tử có thể nhìn sang một cách rõ ràng.

Phòng này có phần rộng rãi hơn cả và trang hoàng cực kỳ lộng lẫy.

Hoàng tử bỗng bàng hoàng trước một khung cảnh diễm lệ : Phòng được trải bằng một tấm thảm đỏ màu rượu chát, một bọn nữ tỳ ăn mặc lộng lẫy nằm xung quanh một chiếc giường trải nệm gấm. Trên giường là một tuyệt thế giai nhân nằm gối đầu trên một chiếc gối nhung thêu. Mầu đỏ của gối làm da mặt nàng đã trắng lại càng trắng thêm, một màu trắng mát rượi như mỡ đông.

Tất cả đều đang ngủ say sưa.

Hoàng tử ngây ngất trước sắc đẹp của giai nhân. Chàng ngắm nàng không chớp mắt.

- “Ôi làn da mát rượi! Ôi khuôn mặt diễm kiều!”

Hoàng tử không còn cảm thấy lo lắng. Tâm hồn chàng còn đang say đắm đam mê.

Hoàn cảnh lạc lõng, đoàn lính canh với những lưỡi gươm sáng loáng không còn làm bận lòng được vị hoàng tử xuân thì. Trước mắt chàng chỉ có người đẹp. Rồi không kìm hãm được lòng rạo rực, hoàng tử nhẹ bước lại bên giường, quì xuống, cầm tay mỹ nhân hôn say đắm.

Mỹ nhận giựt mình tỉnh dậy. Thấy người lạ, nàng toan kêu lên. Nhưng rồi thấy cử chỉ không có vẻ lỗ mãng, hơn nữa, diện mạo tuấn tú, đoan chính của chàng lạ mặt, nàng chỉ rút tay lại và hỏi khẽ:

- Người là ai, từ đâu tới mà đêm khuya lại vào chốn này?

Hoàng tử trả lời:

- Tôi là hoàng tử xứ Ba Tư, chẳng may lưu lạc đến đây, mong cô nương che chở trong hoàn cảnh này. Và xin cô nương cho tôi được hỏi : Đây là đâu, ở nước nào và cô nương là ai?

Giai nhân lộ vẻ vui mừng đáp:

- Hoàng tử đang ở xứ Băng-gan. Và tôi là công chúa xứ này. Tôi rất hân hạnh được tiếp đón vị hoàng tử của xứ Ba Tư mà tôi hằng nghe tiếng. Tuy nhiên, tôi còn thắc mắc không hiểu làm sao ngài vào được đây mà không ai hay biết. Đây tuy chỉ là nơi đến nghỉ mát nhưng xung quanh có rất nhiều lính canh gác suốt ngày đêm.

Rồi không đợi hoàng tử trả lời, nàng chợt nói:

- Thật tôi quá vô ý. Hoàng tử mới từ xa đến cần nghỉ ngơi, ăn uống. Còn điều thắc mắc, lát nữa ngài giải thích cũng chẳng muộn.

Nói rồi nàng đánh thức bọn nữ tỳ, sai đưa hoàng tử đến phòng riêng tạm nghỉ ngơi và sửa soạn cơm nước cho chàng.

_______________________________________________________________________ 
Còn tiếp

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét