Thứ Hai, 4 tháng 8, 2025

THÀNH PHỐ - Nguyễn Xuân Hoàng


Bài giảng của giáo sư Alexis Cras chấm dứt cùng lúc với tiếng chuông hết giờ. Trên chiếc đầu hói tròn bóng nhẵn của Cha, tôi nhìn thấy những sợi tóc hai bên mép tai Cha trắng như chiếc áo linh mục của Cha đang mặc. Tôi lách qua những hàng ghế, đi thật nhanh ra cửa lớp, chạy băng trên dốc, không buồn nhìn những chùm hoa đỏ đang nở rộ trước cửa nhà của Linh Mục Viện Trưởng. Đến nhà người gác dan tôi thấy Kim đang đứng chờ tôi. Nàng mặc chiếc áo choàng màu đỏ, cầm trên tay một bông cúc trắng cọng dài. Chúng tôi không nói gì với nhau, cả hai củng thả bộ xuống dốc đồi. Như thường lệ, chúng tôi tẻ sang tay trái, chọn con đường vắng người nhất, mát nhất và đẹp nhất để lên chợ. Kim hỏi con đường này tên gì vậy Vĩnh? Nàng không gọi tôi bằng anh, nàng gọi thẳng tên tôi như những thằng bạn trai! Tôi nói không biết đâu nó mới làm xong chưa đầy một tháng mà, tên với tuổi gì. Kim không chịu. Nàng nói nhưng chắc là nó phải có một tên để gọi chứ? Tôi chậc lưỡi : Ờ, chắc là phải có một tên gọi chớ. Gió đã bắt đầu thấy lạnh. Tôi đưa mấy quyển sách nhờ Kim cầm. Đường vắng tanh. Mặt nhựa bóng, nhưng hai bên lề còn lợn cợn những viên sỏi xanh đỏ. Những ngọn đồi thấp, đỉnh tròn, mượt cỏ xanh ngút dài thật mát mắt đến lạnh ngắt. Ngọn Langbiang cao và nhọn in hình một người đàn bà đang nằm khuôn mặt hơi ngước lên như chờ đợi một cái hôn dài. Tôi choàng áo lạnh lên ngoài áo len và bẻ cao cổ cho ấm.. Kim hát khẽ một bài nhạc quen thuộc.
 
Nàng trao sách lại cho tôi rồi ngậm cọng hoa trong miệng đẩy từ đầu môi này sang đầu môi kia. Kim hơi thấp một chút, đầu nàng ngang vai tôi, và những sợi tóc bay dạt về một phía. Tôi nói thầm gần ba năm rồi, còn gì. Nàng hỏi tôi nói cái gì vậy, Vĩnh? Tôi cười, không có gì hết, còn hai tháng nữa tôi sẽ ra trường và tôi đang nghĩ về những ngày sắp đến của mình. Rồi tôi sẽ mãi mãi xa thành phố lạnh lẽo này, con đường này, lớp học này, mặt hồ này sao? Ôi những ngày tháng ở đây trôi qua thực là lạ lùng và kỳ thú. Gần ba năm với sách vở và lười biếng, thầy học và bạn bè, con đường Hoa hồng và những cuộc dạo chơi quanh hồ buổi chiều, ngọn đồi chín cây và tiếng gió hú vào mùa lạnh. Còn nhớ hôm đầu tiên mới đến thành phố này và quen Liêm một cách tình cờ trong dãy 28 B. Đêm thứ nhất trong cư xá sinh viên lạnh buốt, bỗng thấy thèm cái nóng bức Sàigòn. Hành lý tôi mang theo không có gì ngoài mấy quyển sách đã cũ, cái bót đánh răng, khăn lau mặt và bộ quần áo độc nhất trên người. Liêm cho tôi nằm chung với hắn trên chiếc giường nhỏ với nệm, màn và chăn êm. Từ cái ngày đó nay đã ba năm. Ngoài Liêm ra tôi có thêm bạn mới là Lễ, Sang, Hiệp, Thảo... Còn có thầy học với những giờ kéo dài mà tôi không hiểu người đứng trên bục gỗ kia nói gì, thuyết giảng điều chi. Khung cảnh với đồi núi và khí lạnh. Những con đường rất đẹp dẫn đến những nơi không người. Tiếng gió hú từng đêm đập vào khung cửa kính tưởng chừng như có người khách nào xin qua đêm. Những trận mưa đá. Và tình yêu của tôi là Kim. Chúng tôi quen nhau không biết từ hồi nào. Nhưng khi tôi bỏ nội trú ra ngoài thuê một căn phòng nhỏ thì Kim đã có mặt ở đó. Nàng là cháu của người đàn bà chủ nhà. Nàng cho biết gia đình nàng ở một tỉnh miền biển. Thành phố bãi cát trắng mịn trải dài tới một nơi có tên là Cầu Đá. Một ngôi tháp rất thiêng và Hòn Chồng tên gọi của một tảng đá to in một bàn tay lớn mà mỗi ngón tay có thể chứa một người. Nước biển trong xanh và mát rượi. Rừng dương rậm và những con sóng cao to như một ngôi nhà bủa ập lên đường lộ trong những mùa biển động. Mỗi năm một lần, vào vụ hè, Kim lên sống ba tháng với người dì ở cái thành phố lạnh lẽo này. Ngôi nhà của dì nàng - nơi tôi ở trọ - nằm trên một ngọn đồi thấp, hàng rào là những cây hồng dại mọc lan đầy. Vườn ổi phía sau oằn những quả. Một luống ớt xiêm với những trái thật nhỏ và thật cay. Mỗi buổi sáng, khi ngọn đèn của trụ điện trước nhà còn cháy, mù sương bu quanh ánh nến, các cô nữ sinh của một trường nữ trung học gần đó đã cười đùa hí hửng đi qua. Màu áo xanh in trong sương mù và tiếng nói chuyện tíu tít của họ đã không làm tôi ngủ được. Ngồi trong cửa kính lấy tay xoa xoa một khoảng nhỏ vừa tầm mắt, tôi có thể thấy khói từ miệng những cô gái bốc lên như khói từ miệng những ấm nước sôi.
 
Ra đến chợ tôi đưa Kim vào một hiệu cơm quen. Nàng gọi thức ăn và không quên món canh chua thường lệ. Tôi đòi thật nhiều ớt dầm trong mắm có chanh đến nỗi Kim phải kêu lên : Vĩnh! Ghê quá! Định đốt bao tử thật đấy hả? Cơm bốc khói, canh nóng và ớt cay trong một tiệm ăn có cửa kính làm tôi ấm người và sảng khoái. Kim ăn rất ít và ăn nhỏ nhẹ như chim. Nàng buộc tóc hai bên tai bằng những vòng cao su, trải khăn ăn trên mép bàn, đặt hai tay lên đó và hơi do dự như muốn nói với tôi một điều gì. Tôi vừa ăn vừa đọc báo. Kim bỏ đũa xuống, hai bàn tay đan vào nhau ngập ngừng. Tôi nói báo loan tin quân đội đã tái lập an ninh trên đoạn cầu Langa rồi. Kim cầm chiếc khăn ăn đưa lên miệng chấm chấm ở khóe môi : Mai Kim phải về dưới đó. Chắc mẹ đang mong lắm. Tôi đặt tờ báo xuống bàn nhìn Kim. Trong đôi mắt, trong giọng nói của nàng tôi đọc thấy nỗi phiền muộn dễ thương. Tôi đề nghị, chúng mình xuống bờ hồ chơi đi, bé.
 
Khi chúng tôi xuống hết phố chợ thì chiều đã ngả. Bóng tối đi trên những ngọn cây quanh hồ. Hai đứa ngồi trên chỗ bờ cao. Kim kêu lạnh, hai tay nàng thu trong áo len và chúng tôi ngồi sát bên nhau. Tôi nhặt sỏi ném từng viên xuống mặt nước và sau mỗi lần ném tôi dừng tay lắng nghe tiếng động dội lại tưởng chừng như tiếng cá trườn mình từ dưới đáy sâu lên mặt nước đớp mồi. Mặt hồ sẫm đen và lặng lẽ. Qua ánh đèn pha của những chiếc xe đổ dốc từ ngọn đồi bên kia bờ, tôi chợt thấy sương lạnh bốc lên từ mặt hồ từng đợt rồi tỏa ra tan biến giống như khói lựu đạn cay. Kim nói cho tôi nghe về thành phố nàng sống. (Nàng cứ nhắc đi nhắc lại mãi về điều đó làm như trên thế giới này chỉ có thành phố nàng ở mới là điều đáng kể) Một thành phố nhỏ nằm ven biển với những con đường hẹp, nhà cửa chen nhau chi chít và bãi biển như một cánh tay ôm ngang hông thành phố. Ngôi trường nàng học gần với bãi cát trắng và những cây dừa tỏa bóng mỗi buổi trưa. Nhà nàng ở gần ga xe lửa, ban đêm gió biển thổi qua vườn hoa dạ hương của một ngôi biệt thự người Pháp mang theo tiếng dương cầm thánh thót bay đến tận phòng học nàng. Cha Kim là một công chức già làm thư ký hành chánh tỉnh đường. Ông bị cận thị nặng, mang kính trắng dầy rất nhiều vòng. Mẹ nàng đi chợ làm bếp và rất yêu các con. Người anh trai đi lính đã chết trong một trận đánh lớn mới đây. Cửa sổ phòng nàng mở ra một cây mận rất sai quả. Buổi tối gió làm mận chín rụng cùng với tiếng chó hếch mũi làm nàng hoảng sợ tưởng như có người lạ nào lẩn quẩn quanh nhà. Nàng kể tên tuổi và tánh tình từng người bạn, sự gắt gỏng dễ thương của những cô giáo dạy nàng, cả những màu áo nàng ghét và tất cả những gì mà trí nhớ không cho phép tôi kể lại với bất kỳ một người nào khác ngoài tôi. Những người ấy, những cảnh ấy, tôi chưa một lần trò chuyện nhưng cứ mãi nghe Kim kể lể và nhắc nhở tôi cũng bỗng thấy như là mình đã sống với, đã trò chuyện, đã thân mật tự bao giờ.
 
Tôi ngồi im nghe Kim nói, bóp bóp bàn tay mềm và lạnh của nàng. Bây giờ giá có ai hỏi tôi câu chuyện giữa Kim và tôi đến đâu rồi có lẽ tôi sẽ không biết phải trả lời sao. Tôi không nhớ cả cái nguyên do nào đưa đẩy tôi quen Kim và tôi cũng không hiểu nổi chúng tôi đang nghĩ gì về nhau. Cái trí nhớ của tôi thất lạc lắm. Đôi khi tôi nhớ rất rõ những chuyện, những người mình không quan tâm và rất dễ quên những điều mình muốn nhớ. Có lẽ một sự tình cờ nào đó khiến chúng tôi quen nhau. Kim có những ngón tay dài và thon, cườm tay nhỏ, con mắt một mí của nàng lúc cười vẽ một đường dài như sợi chỉ giăng ngang, một chiếc răng khểnh ở mép môi trái như một lời khiêu khích. Kim nhìn ra mặt hồ nói Vĩnh kể cái gì cho Kim nghe đi. Không, tôi chẳng có gì để kể cho bé nghe đâu. Nàng bấu vào vai tôi một cái thật đau. Cảnh hồ ban đêm thật quyến rũ... Vĩnh này... Kim bỗng dừng nửa chừng. Tôi biết những tiếng súng nổ thật dòn ở hướng tây bắc vọng về làm đứt đoạn câu nói của nàng. Kim hỏi Vĩnh có nghe thấy gì không?
 
- Không. Có gì đâu.
 
- Tiếng súng! Đừng có làm bộ nghe cậu! - Nàng kéo dài chữ cậu ra, giọng cười cợt.
 
Tôi lắng nghe trong tiếng gió xào xạc khua động những cành thông, tiếng súng nổ dòn dã. Tôi bỗng nghĩ đến thành phố Kim sắp về. Ở đó những đứa con gái hiền lành cũng đã bắt đầu tập tễnh ăn chơi. Những quán gỗ bán thức ăn và nhiều thức khác nữa - mọc lên nhanh như nấm trên một bãi biển vốn được khen là đẹp - Một thành phố như thế và Kim sống trong đó. Tôi nói chắc đang đánh nhau ở mạn Suối Vàng. Kim cười, ở đồng bằng súng nổ nhiều hơn trên núi cao. Nhưng trên núi cao lại có Suối Vàng. Kỳ thật!
 
Tôi thích lối nói chuyện của Kim. Mỗi khi nàng bắt được những chữ mà nàng ưa thích, nàng thường xé nát chúng ra và ngấu nghiến chúng. Tôi cười theo biểu lộ sự đồng tình.
 
- Kỳ thật!
 
Kim nói mai em đi chuyến xe sớm.
 
- Tôi đưa Kim ra bến xe. Được không?
 
- Thôi. Em đi một mình cũng được. Lỡ dì biết kỳ chết.
 
- Không. Dì không biết đâu.
 
Tôi cúi sát mặt Kim và trong hơi thở của nàng tôi như nghe được lời phản kháng. Làm sao tôi có thể phân biệt được màu tóc và màu mắt của nàng. Ôi đêm lạnh lẽo và cô đơn. Nỗi cô đơn toát ra khi có sự kề cận giữa hai người, cho dù đó là sự kề cận thú vị. Hơi nóng từ đôi môi kỳ diệu của Kim thu hút tôi như nam châm. Trời chợt ấm. Một đoàn xe nhà binh nối nhau chạy qua chiếc cầu đưa vào thành phố. Ánh đèn vàng sáng quắc quét một khoảng dài. Những vệt sáng lấp lánh cuốn hút tiếng động cơ, và tôi chợt thấy rõ Kim mặc chiếc áo choàng đỏ, khăn quàng cổ màu hồng, hồng đỏ như đôi má nàng.
 
 
NGUYỄN XUÂN HOÀNG      
 
(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 62, tuần lễ từ 3-8 đến 10-8-1972)
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét