Gã con trai ghếch xe lên lề, xong leo yên ngồi bỏ thòng hai chân một bên. Đoạn móc vội bao thuốc đưa một điếu lên môi và bật lửa. Đố ai biết gã nghĩ gì, nhìn gì sau tròng kính hai màu? Gã con trai mới xuất hiện khoảng năm sáu ngày nay. Và buổi chiều nào đúng "pin" năm giờ mười lăm là y chang tôi thấy gã. Làm như chỉ có mỗi mình gã là biết làm cái công việc đón đưa em đi học - Đón thôi chứ không đưa - Cứ trông cái mặt vênh lên nhìn chòng chọc vào cửa trường, đủ để ghét đến muốn bốp cho vài phát. Nếu để ý kỹ hơn, ai cũng nhận ra gã nôn nao chờ đợi hơn là làm cái công việc đón đưa bình thường như bao người. Nội cách gã đạp máy, rồ ga và phóng một cái ào trong khi nhỏ em của gã chưa kịp ngồi đàng hoàng sau xe, đủ biết gã bộp chộp tới đâu. Con trai như gã thật khó mà chung tình. Chắc là gã mới nhận bàn giao với một ông anh bà chị nào của gã để làm cái công việc đón đưa nầy. Lúc trước tôi có thấy gã bao giờ. Hôm qua gã nhìn một vòng hết mọi người. Lần đầu tiên tôi thấy gã nhìn chung quanh. Đến khi gã nhìn tôi, tôi vội quay lẹ ra chỗ khác. Chắc là gã quê cùng mình! Lúc về, tôi len lén nhìn gã (không biết tại sao?) cũng vừa kịp lúc gã cười tình với tôi. Khiếp! Chưa chi đã định dụ khị người ta. Tôi cũng đạp máy rồ ga và phóng một cái ào. Con bé hết hồn kêu oai oái:
- Chậm tí chị ơi! Em té bây giờ...
Hôm nay gã định bày trò ma giáo gì nữa đây. Thay vì nhìn vào cửa trường như mọi khi, gã lại điều chỉnh tia nhìn sang chỗ tôi. Gã muốn có một màn đá lông nheo ư? Vô ích thôi người ạ! Ta đi giày Bata trong bụng người rồi. Đừng có hòng. Hãy về mà tầm sư học đạo. Bản lãnh như người, màn cười tình của người nó xưa như trái đất. Nó "đề mốt" từ khuya rồi. Ta là con gái lớn chứ bộ dễ ợt như con nít em mi, em ta. Người gặp ta là người còn có phúc. Người mà gặp nhỏ Hoàng Thụy Diễm Kiều bạn ta, chắc người đến khóc thét mà thôi! (Cũng có thể nó sẽ tha tàu cho người, vì người cũng hơi "bô" và... dễ ghét) Nhưng còn khuya thì ta mới tha cho người. Ta đi đến nhỏ Hoàng Thụy Diễm Kiều đây. Còn những hai mươi phút mới tan học. Người hãy đứng đó mà đá đèn với cột điện. Ta sẽ trở lại đón em ta sau khi nói chuyện tào lao với nhỏ Diễm Kiều. Chào người!
Tôi vẽ một vòng qua vài con đường đến nhà nhỏ Diễm Kiều.
- Chuyện gì thế nhỏ?
- Bộ có chuyện mới đến mi hay sao.
- Tại mi đến nhằm giờ quá đặc biệt. Mi không đón em mi à?
- Tại chuyện đón em ta, nên ta đến mi đây.
- Sao thế?
- Vào nhà ta sẽ nói mi nghe.
Tôi dẫn xe theo nhỏ Diễm Kiều vào nhà. Hai đứa đến bên chiếc ghế đu treo ngoài sân và tôi bắt đầu:
- Mi biết tại sao ta đến mi không?
- Sao?
- Ta gặp "hắn" mi ạ!
- Ai vậy?
- Nghĩa là một tên con trai.
- Hắn pha đèn mi?
- Đúng.
- Nhưng ở đâu?
- Tại trường của em ta. Hắn mới định đá lông nheo với ta thì ta phóng đến mi liền.
- Mi sợ?
- Thèm! Ta muốn cho hắn quê.
- Mi có tiến bộ!
- Chắc.
- Nhưng mi cứ cho hắn quê hoài à! Vô lẽ chiều nào mi cũng đến ta?
- Ừ nhỉ!
Tôi bắt đầu suy nghĩ. Vô lẽ chiều nào cũng chạy trốn gã. Mình phải "gồ ghề" tỉnh bơ như gã. Gã nhìn mình, gã cười tình, gã đá lông nheo mặc gã. Can chi mà ốt dột! Nhưng làm sao ấy... Khó nghĩ vô cùng! Gã nhìn mình tự dưng mình mất hết bình tĩnh. Tay chân mình thừa thãi vô duyên. Quả thật! Con trai chỉ tổ làm phiền bọn con gái. Nếu không có gã xuất hiện, chuyện mình đón đưa em ví như một giòng sông phẳng lặng. Tự dưng gã mang hòn đá tổ bố ném xuống, chắc là giòng sông khó giữ cho mặt nước lặng yên như bao ngày. Và tôi quyết định:
- Cóc sợ!
- Thế chứ! Mi đúng là bạn ta.
- Chết! Năm giờ bốn mươi lăm rồi. Trễ mất mười lăm phút. Thôi ta đi đón em ta nha. Tội con bé, chắc nó đợi dài cả người.
Tôi chạy một mạch đến trường. Trường tan tự năm giờ ba mươi. Bây giờ chỉ còn một vài cô bé đợi người nhà đến đón. Con bé em tôi đâu chả thấy. Tôi hốt hoảng đâm lo. Bắt cóc ư? Không, con bé đâu đến nỗi khờ thế. Tôi đến bên người bán đồ lặt vặt cho con nít (đã quen mặt tôi từ lâu).
- Dì có thấy em cháu đâu không?
- Về rồi.
- Về với ai thế dì?
- Với cậu mặc áo đỏ khi nãy đậu xe bên kia đường đó!
- Cái ông chạy chiếc xe Lambretta màu cam phải không dì?
- Ừa!
Đúng rồi! Chính là gã. Không dưng gã lại thuổng mất nhỏ em tôi. Mà sao nhỏ em tôi lại chịu để gã chở về nhà thế. Chắc gã lại dụ khị bánh kẹo chi đây. Tôi hối hả cám ơn rồi vòng xe trở về nhà.
Nhỏ em tôi đang ăn cơm. Nó chưa kịp hỏi, tôi đã mau miệng:
- Ai đưa cưng về thế?
- Anh con Quyên.
- Quyên nào?
- Quyên học chung lớp với em.
- Sao cưng dám đi?
- Đợi chị lâu quá, con Quyên bảo để anh nó đưa về.
- Phải ông mặc áo đỏ có chiếc xe màu cam không?
- Phải.
- Ông đó là anh con Quyên à?
- Dạ.
Tôi nhìn chung quanh xem có ai không, rồi hỏi nhỏ con bé:
- Anh ấy nói gì với cưng?
- Anh ấy hỏi tên chị, mấy tuổi, học ở đâu?
- Cưng có nói không?
- Có!
- Sao lại nói?
- Anh ấy hỏi mà không nói à!
Tôi mỉm cười với con bé ngây thơ. Lớn tí đi bé. Lớn tí nữa bé sẽ thấy khai hết lý lịch cho bọn con trai nghe là điều dại dột (?) Nhất là những người như anh con Quyên.
- Có hỏi gì nữa không?
- Có.
- Hỏi sao?
- Anh ấy khen chị đẹp và dễ thương...
- Còn gì nữa không?
- Còn, nhưng em quên mất rồi!
Nếu con bé không bận ăn cơm, tôi đã lôi nó ra một góc dùng kẹo mà dỗ nó. Chắc nó đã khai hết tật ngủ trưa và giành ăn với nó của tôi. Tôi nghe vui vui và nghĩ đến chiều mai.
Đáng lý tôi mặc đồ xong là dẫn xe phóng thẳng đến trường. Nhưng chiều nay tôi đã chịu khó ngồi trước khung kính, chải kỹ mái tóc. Chọn lại chiếc áo. Có phải vì gã? Không! Gã sức mấy mà bắt tôi chưng diện. Tôi nghĩ thế rồi nhanh đến trường. Vẫn dư biết là mình đi sớm hơn mọi khi những mười phút.
Tôi tìm chỗ đậu xe như thường lệ và hình như tôi bắt đầu đợi gã? Tôi tự thẹn và cười bâng quơ với mình. Chiếc xe nào chạy ngang tôi cũng nhìn... Nhưng hy vọng gặp lại gã tiêu tan khi tôi biết đã năm giờ ba mươi và trường đang tan học. Hôm nay là thứ bảy. Chắc là gã bận hẹn với đào! Tôi nghe ức lạ. Kệ gã chứ. Liên quan gì đến mình. Rõ là con gái vớ vẩn...
- Chị Quyên, bạn em nè!
Tôi nhìn nhỏ em gã và cười:
- Anh cưng đâu sao không tới đón?
- Chiều nay anh em bận tí việc nhà. Anh em nhờ chị đưa em về...
Nói xong con bé trao tôi mảnh giấy nhỏ, và tôi đọc:
"Thúy Liễu,
Nhờ đưa hộ bé Quyên về. Hôm nay bận tí việc.
Cám ơn nhiều. Mến.
TB : Huề nhé!
Gớm! Chưa chi đã làm như quen người ta tự đời nào. Biết người ta có bằng lòng hay không mà còn tái bút với... tái nạm. Tôi bảo hai con bé lên xe và chạy theo đường bé Quyên chỉ. Dường như tôi hơi run khi dừng xe trước nhà gã. Và tôi cũng vòng xe thật lẹ khi trở về. Con bé lại la:
- Chậm tí chị ơi! Em té bây giờ!...
VƯƠNG THỊ NGỌC NGÂN
(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 139, tuần lễ từ 5-7 đến 19-7-1974)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét