Thứ Năm, 28 tháng 8, 2025

TIỂU KHÊ, ĐỪNG BAO GIỜ CÓ THẬT - Trọng Thi


Kể từ khi đổi về đây, mỗi buổi tối tôi vẫn lui tới quán cà phê này. Quán có vài điều đặc biệt. Tọa lạc tại một góc phố có nhiều hàng cây tỏa mát, yên tịnh. Không hát nhạc ồn ào nhức óc, chỉ hát nhạc dịu nhẹ, êm đềm. Bàn ghế đơn giản bằng tre rừng, cây núi có vài cái còn nguyên vỏ sù sì rất văn nghệ lại như mang được cả cái thân thiết tình tự quê hương vào quán. và nhất là chủ quán đã dùng đường phèn (thổ sản) thay thế đường cát thông thường nên, ngoài cái vị đậm đà của cà phê khách còn được hưởng hương vị thanh tao ngọt ngào của đường phèn. Do đó, quán đã dẫn dụ một số đông khuôn mặt trẻ của thành phố nhỏ bé này. Quán không tên. Không tên không phải vì không tên, không nhãn hiệu. Không tên, tự nó, đã là một cái tên.
 
Và chính nơi này tôi "biết" nàng, bị dụ vào một mối tình kỳ quái như khung cảnh của chuyện liêu trai.
 
Một buổi tối, như thường lệ, tôi đến đây uống cà phê. Trong dòng nhạc dịu êm, trong ánh sáng nhạt mờ tôi thích thú thả hồn lãng đãng cùng khói thuốc chờ từng giọt cà phê đặc sánh nhỏ chậm xuống ly. Và rất vô tình tay tôi chạm một mẩu giấy xếp nhỏ theo kẽ bàn. Tò mò mở ra xem, tôi thấy một dòng chữ ngắn, nét mềm mại:
 
"Ông lính ơi, ông lính làm thơ viết văn hay lắm phải không? Cho em làm quen với đi". Vỏn vẹn chỉ có thế. Không ký tên gì cả. Dòng chữ ngắn ngủi đó đã gây cho tôi một niềm thắc mắc nhưng thoáng qua. Rồi tôi quên như những chuyện nhỏ nhoi xảy ra trong đời.
 
Hôm sau tôi bắt gặp một mảnh giấy khác: "Ông lính ơi, sao ông lính không trả lời. Ông lính ỷ làm văn thi sĩ rồi khinh không thèm làm quen em ư? Ông lính ác quá". Lần này khiến tôi chú ý và thắc mắc rất nhiều. Phải chăng cô bé (tôi đoán là cô bé) nào đây muốn quen tôi. Điều này khó chắc chắc nhưng tự ái cao ngất xúi dại (?) rằng tôi nghĩ đúng. Vả nữa tôi không bao giờ muốn mang tiếng ác và làm mất lòng một cô gái nào cả. Tuy nhiên tôi vẫn ngài ngại làm sao ấy. Tôi sợ mình hố to và chẳng may trở thành chìa khóa mở cửa kho cười cho một cô gái hoặc một gã con trai nào đó đùa dai. Thú thật, thỉnh thoảng tôi cũng tập tành làm thơ viết văn nhưng tôi nào phải là văn thi sĩ gì đâu. Vậy mà cuối cùng vin vào sự trùng hợp mơ hồ đó (tôi ôm đồm quá chăng?) tôi đã dè dặt viết vài câu vào mảnh giấy rồi trả về chỗ cũ. Đại khái tôi hỏi có phải nàng viết cho tôi không (dĩ nhiên tôi có tả sơ sài vài nét đặc biệt của tôi). Nếu phải, tôi rất hân hạnh được quen nàng. Đồng thời tôi cũng xác nhận tôi không phải là văn thi sĩ gì cả. Với tôi, văn thi sĩ, chao ôi, là một danh từ vĩ đại và thiêng liêng quá. Đó là một thiên chức cao quý nên tôi chưa dám cầm nhầm vơ vào.
 
Nàng viết: "Ông lính ơi, ông khiêm nhường quá. Em đã đọc văn thơ của ông rồi. Ông đừng giấu em".
 
Tôi trả lời: "Cô bé tài quá. Nhưng cô bé đã đọc ở đâu thế?"
 
Cô bé: "Bí mật không thể bật mí".
 
Mỗi lúc làm tôi thêm ngạc nhiên. Tôi kiểm điểm: Bạn bè tôi không đứa nào có em gái cả. Hỏi bọn nó cũng bảo không biết nên tôi đành lặng lẽ sống cùng niềm thắc mắc ngày thêm tăng. Có một lần tôi hỏi tên cô bé thì được trả lời:
 
"Ông chú trọng tiểu tiết quá. Như vậy ta chưa đủ thân thiết sao?"
 
Khiến tôi phải tự làm luật sư biện hộ:
 
"Tiểu tiết đôi khi rất cần. Như sông lớn, nơi gặp gỡ của ngàn suối nhỏ, rạch con. Như rừng xanh, nơi tập họp của muôn cây. Tiểu tiết, đang là một vai trò quan trọng. Vả lại, tôi vốn thực tế quen rồi. hai với hai phải là bốn. Không nên tưởng tượng thành ba hoặc năm. Đau đầu lắm".
 
Cô bé làm tôi bằng lòng phần nào. Phần nào thôi chỉ vì nàng tiết lộ rất mù mờ:
 
"Em là một dòng suối nhỏ. Khi vui, đùa cùng dốc cùng đèo. Khi buồn, lặng lờ cùng thung lũng. Ông hãy đoán tên em đi. Em đố". 
 
A, nàng chơi trò lãng mạn. Nàng đố vui để... chọc tôi khiến tôi phải mất mấy đêm suy nghĩ, nát óc. Chữ nghĩa từ lâu lãng quên, đâu đó, trong các ô ngăn của trí tuệ bị tôi lôi ra hết để đoán tên nàng. Một dòng suối nhất định phải là Khê. Và nhỏ là tí xíu, là ít, là tiểu. Khê Tiểu. Tiểu Khê. A đúng rồi. Tiểu Khê, nghe cũng hay ho lắm đấy chứ. Và tôi đã được nàng cho uống mật ong ngọt ngào:
 
"Ông giỏi quá. Đặt tên hay quá. Em phục ông ghê. Tiểu Khê! Từ nay ông hãy gọi em bằng tên đó. Em rất thích".
 
Chẳng biết tên nàng có đúng như thế không nhưng nàng đã nhận hãy để nàng vui. Khi đàn bà con gái muốn là trời muốn mà. Thế là tên gọi đó đã đóng đô trong tâm tưởng tôi suốt thời gian liên lạc và mãi mãi sau này. Cũng chính nó (tên gọi đó) tôi đã âu yếm khẽ gọi rất thiết tha lúc thương nàng quá đỗi.
 
Như thế đó, chúng tôi quen nhau. Quen nhau bằng những mẩu giấy nhét trong kẽ bàn. Quen nhưng nào tôi đã biết nàng, bởi nàng đâu bao giờ lộ diện. Nàng xấu. Nàng đẹp. Nàng gầy. Nàng mập. Hay nàng gì gì đi nữa tôi không sao biết được. Có chăng trong tâm tưởng tôi, lúc mơ mộng, đã vẽ vời hình bóng nàng rất yêu kiều, lộng lẫy và cũng rất mộng mị. Hình ảnh đó cứ theo độ biến thiên tình cảm của vui, của buồn thay đổi liên miên. Có khi tôi thêm vào khuôn mặt tưởng tượng đó một nốt ruồi duyên. Có khi tôi lại điểm cho nàng một chiếc răng khểnh rất dễ thương. Và tóc nàng thì nào là bombé, nào là demi-garçon, nào là kiểu các minh tinh tài tử thời danh trong và ngoài nước, tôi cứ gán loạn cào cào lên. Giai đoạn này giả thử tôi cộng tác với một Thẩm mỹ viện hay một tiệm uốn tóc nào có lẽ các cô các bà sẽ rất hâm mộ đầu óc nhiều sáng kiến của tôi.
 
Nhưng đừng tưởng bao giờ tôi cũng vẽ vời nàng đẹp cả đâu. Nhiều lúc muốn chấm dứt trò chơi lẩm cẩm này, nghĩa là gặp nhau, diện đối diện, mà nàng cứ từ chối tôi đâm nổi cáu và hình ảnh nàng lúc bấy giờ là ma, là yêu tinh. Thậm chí tôi còn bắt nàng rỗ huê rỗ chằng cho bõ ghét. Cuối cùng tôi gửi tối hậu thư:
 
"Hãy chấm dứt trò chơi này tức khắc. Trò chơi không công bằng. Khi cô bé biết tôi khá rõ thì tôi lại mù tịt về cô bé. Tôi không muốn đầu óc tôi, ngày nào đó, nổ tung vì tưởng tượng quá nhiều. Quyết định: Phải gặp nhau".
 
Nàng yếu ớt: "Có nên không. Sợ khi gặp sẽ thất vọng".
 
Tôi: "Rất nên. Sẽ không thất vọng". 
 
Nàng hẹn: "Tối mai. Quán này".
 
Nàng hẹn tôi như thế đó, nhưng nàng đâu có đến. Nàng cho tôi đi tàu suốt ngon lành. Tôi bực mình và tự ái lắm. Tôi tẩy chay trò chơi. Nhưng tôi đã thao thức và thấy đêm dài hơn bao giờ. Như thế, có phải là tôi đã yêu? Thì ra tôi cũng lãng mạn ghê lắm đâu thua nàng. Tơ đã vương tim tôi rất lặng lẽ từ bao giờ tôi nào hay.
 
Bất ngờ một buổi sáng tôi nhận được một cú điện thoại. Khi người bạn thân báo có một cô bé nào muốn gặp tôi ở đầu dây, tôi đã rất lịch sự:
 
- Alô, tôi đang được hân hạnh hầu chuyện với ai đây ạ? 
 
Phía đầu dây bên kia có tiếng cười khúc khích:
 
- Ông lính ơi, sao ông "trân trọng" quá vậy.
 
- Nhưng tôi chưa biết ai.
 
- Ông thử đoán xem.
 
- Chịu. Tôi vốn kém môn này. Vả lại, tôi có quen cô nào ở thành phố này đâu?
 
- Ai bắt ông tự khai nhỉ?
 
- Tôi chỉ nói thật.
 
- Nhưng tôi biết ông quen một người.
 
- Hay nhỉ! Chuyện tôi, tôi không biết. Còn cô lại biết.
 
- Vậy mới tài.
 
- Cô là ma chăng?
 
- Ừ, ma.
 
Tự nhiên tôi bắt đầu thích thú cùng câu chuyện:
 
- Này ma ơi ma là ai thế?
 
- Là hồn vật vờ, lãng đãng. Sống giữa cõi âm và cõi dương.
 
- Ma gọi tôi có việc gì?
 
- Ma mắc nợ ông. Ma muốn xin lỗi.
 
- Lạ nhỉ, tôi nhớ chưa hề là chủ nợ của hồn ma nào cả.
 
Im lặng một chút, giọng nói thoáng chút hờn dỗi, trách móc:
 
- Đến bây giờ ông lính vẫn chưa biết ma là ai sao?
 
Đã lờ mờ đoán ra nhưng chưa tin tưởng lắm nên tôi ỡm ờ:
 
- Thì ma là hồn vất vưởng như cô bé đã giải thích lúc nãy.
 
- Ông đừng giả vờ nữa. cho ma xin lỗi chuyện ma thất hẹn hôm trước.
 
- Bắt người ta mỏi mắt trông chờ rồi còn xin lỗi. Dễ dàng quá nhỉ. Lần sau cứ vậy mà làm nhé.
 
- Ông mát mẻ quá. Em xin lỗi rồi mà. Hôm đó em bệnh bất ngờ.
 
Giọng nói nũng nịu dễ thương quá. Tự ái tôi được vuốt ve nên tôi vui vẻ xí xóa dễ dàng.
 
Từ đó mối liên lạc, bỗng dưng, bước sang một giai đoạn khác. Giai đoạn này dĩ nhiên gây cho tôi nhiều thích thú, vì ít ra, giọng nói nhí nhảnh của nàng đã phả vào hồn tôi niềm tươi mát, bâng khuâng nhưng đồng thời, trò chơi tưởng tượng mỗi lúc một gia tăng - Dựa theo giọng nói đó (êm ái và nhí nhảnh) tôi đã, lâu ngày, kiện toàn thêm hình ảnh bấy lâu nay tôi tạo dựng. Đó là một Tiểu Khê đài các xinh tươi. Một Tiểu Khê thanh thoát tao nhã. Một Tiểu Khê mắt ngọc da ngà. và rất khổ, càng lúc tôi càng mỗi quay quắt với cái hệ lụy tôi tự chuốc cho mình. Tuy nhiên niềm thương mến trong tôi thật khó phân tích, khó định nghĩa. Không phải tình yêu thường tình, nó cao hơn bởi tính chất nhẹ nhàng tinh khiết và cũng dồi dào hơn với mối thắc mắc luôn phải khám phá, trông chờ. Có lẽ tại bầu không khí nàng tạo ra, bàng bạc, như chuyện liêu trai chăng? Tình tôi dành cho nàng, vì thế, say đắm mà vẫn nhẹ nhàng, nồng nàn mà vẫn thánh thiện. Tôi tương tư nàng rất lặng lẽ, đơn phương, bằng hình ảnh nàng do tôi tạo nên.
 
Cuối cùng tôi lại đòi gặp nàng. Tôi muốn phổi kiểm giữa sự thật và mộng tưởng. Nàng đồng ý chúng tôi sẽ gặp nhau trong buổi hội chợ từ thiện do các trường tổ chức. Để nhận diện nàng sẽ choàng lên cổ một chiếc khăn trắng và sẽ là cô bé đầu tiên mời tôi ủng hộ cho gian hàng lớp nàng. Điều kiện của nàng là không được nói chuyện lâu. Phải giả vờ xa lạ để mấy nhỏ bạn khỏi biết. Rồi nàng hỏi tôi chịu không? Tuy không mấy hài lòng nhưng tôi cũng mỉm cười gật đầu quên rằng mình đang nói chuyện với nàng bằng điện thoại.
 
- Ông lính ơi, ông lính bé cái lầm rồi.
 
- Cô bé nói gì tôi chẳng hiểu.
 
- Nghĩa là ông lính vẫn chưa biết em.
 
- Vậy cô bé hồi sáng...
 
- Là một nhỏ bạn.
 
- Đừng đùa chứ.
 
- Ông không tin?
 
- Không.
 
- Ông lầm cũng phải. Thật ra ban sáng lúc ông đến nhỏ bạn thấy em choàng chiếc khăn trắng ngồ ngộ bèn "mượn tạm". Con bé còn nhí nhảnh cười rất tươi mời ông mua một vài món hàng. Em tức chết đi được nhưng đành ngậm tăm.
 
Thì ra là vậy. Chả trách giọng nói của cô bé ban sáng tôi nghe hơi khác. tôi đã ngờ ngợ nhưng chỉ thoáng qua, rồi thôi, bởi tôi nghĩ âm thanh trong điện thoại rất có thể lầm lẫn. Tôi định nói cái cảm nghĩ của mình sau cuộc gặp gỡ nhưng trong một giây phút ngắn ngủi ý niệm xoay chuyển tôi lại thấy không nên nói ra để xem nó như một riêng tư giấu kín. Bởi cái cảm nghĩ đó là một niềm thất vọng đã làm nhạt mờ cái đinh ninh mộng tưởng bấy lâu nay. Tôi đã dại dột muốn tìm kiếm một vẻ đẹp toàn bích, một mộng tưởng hồng sáng ngoài đời. Tôi đã vẽ vời Tiểu Khê quá hoàn hảo khiến khi đụng mặt tôi phải ngỡ ngàng. Giữa mộng và thực đã là một khoảng cách xa vời và khoảng cách đó nếu vờ quên đi ta sẽ ngỡ không mấy quan trọng. Đằng này, tôi đã vỡ mộng đắng cay bởi tôi quá hồ đồ kéo mộng sát vào thực. Không phải cô gái ban sáng xấu xí, trái lại nữa là khác. Nghĩa là cô ta khá xinh. Ví dụ, trong trường hợp bình thường gặp cô, rất có thể tôi mở rộng các ngăn tim cho máu hồng xôn xao phóng vào cuộc phiêu lưu kỳ thú.
 
Nên khi biết chưa phải là Tiểu Khê thật, ban sáng, tôi đâm ra mừng như đang được cấy vào tâm tư một nguồn hy vọng mới. Không phải tôi hy vọng một Tiểu Khê như niềm mơ ước nhưng là cái hy vọng biết rằng hình ảnh tôi tạo dựng bấy lâu sẽ sống dậy trong tôi.
 
Hình như sau đó tôi loáng thoáng nghe cô bé hứa hẹn những gặp gỡ sắp tới nhưng lòng tôi, bỗng dưng, nguội lạnh quá đỗi. Vì quá thực tế, nên tôi trở thành kẻ mộng mơ nhất đời. Và tôi muốn Tiểu Khê đừng bao giờ có thật cả. Tiểu Khê! Em hãy là nguồn suối mát chảy hoài hủy trong hồn tôi. Tiểu Khê! Em hãy là mộng mị để, muôn đời, thắp sáng hồn tôi.
 
 
TRỌNG THI       
 
(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 142, phát hành ngày 20-8-1974)
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét