hôn rách mặt, mà sao còn nghi ngại?
nhớ điên đầu, sao cứ sợ chia tan?
mỗi lòng người, một lý lẽ bất an
mỗi cuộc chết, có một hình thức, khác
mỗi đắm đuối, có một mầm gian ác
mỗi đời tình, có một thú, chia ly!
chiều, nắng âm thầm chào biệt lũ lá me
lá me nhỏ, như nụ cười hai đứa, nhỏ
tình cũng khó, theo thời cơm áo, khó
ta dìu nhau đi dưới bóng nợ nần!
em bắt đầu thấy ân hận, chưa em?
vì lỡ nói thương anh - cái thằng quanh năm túng thiếu!
(ân hận, có, thì hãy nên ráng chịu!
hãy xem như cảnh ngộ đã lâu ngày
như địa cầu không thể ngược vòng quay
như Chúa, Phật phải gay go trước giờ lên ngôi... Phật, Chúa!)
tình cũng khó, theo thời cơm áo, khó
nên mới yêu, mà, cư xử rất vợ chồng
rất nhiệt tình khi lựa quán bình dân
khi nói thẳng : anh gọi cà phê đen, bởi hụt tiền uống cà phê đá!
mỗi cuộc sống, phải mua bằng nhục nhã
mỗi mặt trời, phải trả giá một hoàng hôn
đêm, chẳng còn cách khác tối tăm hơn
nên, mặt mũi ta đây, bùn cứ tạt!
môi thâm tím bận nào tươi tắn hát
em nhớ vờ hoan hỷ vỗ tay khen
để anh còn cao hứng, cười duyên
còn tin tưởng nụ hôn mình, vẫn ngọt!
khăn-tăm-tối hãy ngang đầu quấn nốt
quấn cho nhau, quấn bạo, quấn cuồng điên
vòng sau cùng, sẽ gặp quỉ Satan
(bởi hạnh phúc mơ hồ như, thượng đế!)
đời, vốn không thương người thất thế
thì thôi, ô nhục cũng là... danh!
mình nếu chọn đời nhau làm dấu chấm
mỗi câu văn đâu được chấm hai lần
NGUYỄN TẤT NHIÊN
(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 141, phát hành ngày 5-8-1974)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét