có khi tôi ngủ mà tôi biết
cũng có khi lòng tôi dửng dưng
buổi sáng mang thùng ra tưới đất
đất cười một nụ quá ung dung
cũng có khi lòng tôi rách rưới
buổi chiều mây khói tụ sau nhà
tôi nhớ người như tôi nhớ bóng
tôi đứng một mình tôi hát ca
có khi tôi thức tôi không biết
con mắt tròn xoe trông bóng đen
vượn hú đâu mà nghe ảo não
tôi khóc vùi cùng nỗi êm đềm
có hôm mang vở lên trường học
tôi ngủ quên trời đất cay nồng
tôi mơ tôi bước ra đời sống
giật mình thức dậy hóa ra không
tháng ngày tôi xếp vào trong gối
tôi mộng hàng đêm rất tự nhiên
tôi bước trong đời không có thực
nên suốt đời chỉ thấy ưu phiền
khi tôi thong dong nằm nghe nhạc
tôi tưởng người ấm áp bên mình
nhạc ru từng nỗi buồn cao thấp
tôi ru người bằng mộng tinh anh
có hôm ra trước sân nhà vắng
tôi ngó trăng và trăng ngó tôi
một lúc tôi nghe đầu choáng váng
tôi khóc mà trăng cứ mỉm cười
Cứ uống cà phê là bỗng nhớ
tôi nằm chết ngất giữa tình say
tôi cười có lúc tôi không biết
cho nắng bò lên mỗi ngón tay
có lúc tôi ôm đầu tôi hát
tôi hát và tôi êm ái nghe
đời nhiều khi buồn như mây nổi
từ độ nào tim lạc lối về
nhiều lúc tôi bực mình muốn khóc
tôi hỏi tôi - này - hai mươi năm
bao nhiêu ngày tháng mòn trên tóc
chẳng lúc nào vui - cứ mãi buồn
có hôm tôi đứng bên bờ suối
nước trôi mà tôi thì đứng im
cành thông gió tạt còn nghiêng ngả
tôi đứng mình tôi rất tự nhiên
tôi cứ vô tình tôi không biết
tôi đứng mong manh giữa cuộc đời
lũ chim ngu dốt òa lên khóc
tôi ngã vào giòng nước chẩy xuôi
một ngày tôi đứng quay đầu lại
bên kia là rừng núi điệp trùng
bên này - cả đời tôi sóng vỗ
sóng vỗ nghìn năm rất dửng dưng
cả đời tôi buồn không dám nói
mà nói thì nào ai có nghe
những đêm mất ngủ nằm ôm gối
mơ trăng vàng lạnh bước sau hè
tôi ở giữa đời tôi lạc lõng
người bỏ đi rồi ai nữa đâu
tôi hái hoa vàng tôi khóc lóc
còn lại chút gì để nhớ nhau
có khi tôi gọi người rền rĩ
người ơi người xa biệt chốn nào
tháng ngày tôi chất vào trong bếp
tôi đốt cho lòng tôi bớt đau
tôi đi hiu quạnh trong đời sống
có ai về dìu lại bước chân
nghìn năm rồi có nghìn năm nữa
tôi vẫn ngồi ôm suốt căn phần
chắc rồi tôi chết tôi không biết
sớm mai này - xin chớ ai buồn
cho tôi hổ thẹn về với đất
tháng ngày còn lại ném sau lưng
PHẠM KHÁNH VŨ
(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 139, tuần lễ từ 5-7 đến 19-7-1974)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét