Thứ Sáu, 11 tháng 7, 2025

NGÀY MAI TÌNH SẼ KHÓC - Hạt Cát


Khi ô-mai ngọt trên môi. Và khi em là nạn nhân tình người, là lúc trái yêu vừa nở nụ trên môi nàng và trên môi tôi. Là lúc tôi gặp nàng và nàng gặp tôi. Là lúc tim tôi rung động trước nàng và tim nàng rung động trước tôi. Nghĩa là lúc tôi yêu nàng và nàng yêu tôi. Là lúc xa nhau đã biết tương tư.
 
Tôi mới tương tư nàng, "người khu tị nạn". Nàng ở không xa tôi lắm mà tôi cứ ngỡ là đã xa. Bởi tôi vừa thoát khỏi một cơn mơ. Bây giờ tôi đã mơ mộng lắm. Và bây giờ tôi hết là thằng học trò thơ ngây và hồn nhiên như một thuở nào. Có một lúc tôi đã thầm cám ơn những rủi ro đã đẩy nàng tới gần tôi và bắt tôi phải gặp nàng rồi nhung nhớ nàng. Tôi không nhớ hết khuôn mặt xinh của nàng. Nhưng tôi nhớ rõ nụ cười buồn của nàng. Trong suốt trận banh chiều hôm đó tôi đã quên tất cả. Chiều hôm đó gió quay nghiêng trái đất và tôi thấy nhân loại nhỏ bé. Chỉ mình tôi trên đồng cỏ xanh hoang vắng với một nụ hồng mới nở. Tôi chơi bóng rổ. Tôi đã bắt và nhồi hằng ngàn quả bóng. Và quả bóng thương yêu đã đến với tôi thật bất ngờ. Tôi bắt gặp nàng nhìn tôi và nàng mỉm cười. Có lẽ lúc đó mặt tôi đỏ vì tôi thấy mặt nàng cũng đỏ. Rồi chiều cũng tắt cho tôi lạc mất linh hồn. Bây giờ tôi thích ra đường ngắm thiên hạ. Thiên hạ chiều nay thật vui. Tôi để mặc gót chân thương nhớ đưa bước. Tôi bước đi trên con đường dài xa tít. Cỏ dại bên đường ướt sương lạnh làm tôi nhớ da diết. Gió rung nhẹ cành thông cho lá rơi đầy trên tóc. Rồi gió lại thổi tóc tôi bay bay cho lá bỏ đi xa. Có lẽ lá về cuối đường. Ở cây thông cuối đường chắc có con chim nhỏ đang hát vui...
 
Rồi tôi đến cuối đường khi tôi không biết. Khu tị nạn trước mặt thật gần. Nàng! Nàng đang đứng trước cổng nhìn tôi, mỉm cười. Thật là tình cờ. Bước chân tôi hình như run rẩy. Thân xác tôi hình như nặng thêm.
 
- Anh ấy, thẩy banh hay ghê.
 
Tôi không biết sao tôi gặp quá nhiều tình cờ. Tôi mơ mộng lắm. Vì tôi đã có những giấc mơ lớn. Nhưng giấc mơ lớn của tôi đã hết là giấc mơ, nó là sự thực. Con chim cuối đường đang hót. Tôi như tan biến. Tôi tình cờ đỏ mặt làm nàng cũng đỏ mặt. Tim tôi đập loạn xạ. Tôi không dừng lại được. Tôi ngượng ngập:
 
- Hôm đó có đi xem?
 
Nàng gật đầu. Đôi mắt nàng mở rộng.
 
Và cuộc tình đã bắt đầu bằng một lời khen và một cái gật đầu. Cuộc tình đến. Cuộc tình đã xong phần nhập để. Rồi cuộc tình tiếp nối. Cuộc tình đi vào thân bài. Tôi yêu nàng. Nàng đã yêu tôi. Ngày mai tình sẽ tha thiết hơn. Ngày kia tình sẽ nồng nàn hơn. Tình đẹp lắm. Tình thơ mộng lắm. Tình lãng mạn lắm. Tình hẹn hò lắm. Tình êm đềm lắm. Tình thích chuyện trò lắm. Tình thích chọc giận nhau lắm. Rồi tình thích vỗ về nhau lắm. Tôi đã yêu nàng. Tình nàng dịu dàng như trời mây. Mây trong sáng, mây lơ thơ nắng hạ. Có lúc tình ngây ngất. Tình mê say với thương yêu nồng nàn. Có lúc tình giận. Trời nghiêng ngả. Cây cỏ ngủ phôi pha. Rồi tình được vuốt ve cho tình thêm nồng nàn. Tình ngủ say mơ.
 
Như có lần tôi nhìn nàng cười và nàng hỏi tôi:
 
- Sao cười?
 
- Cái mặt nó mỏi mệt, nó muốn tập thể dục. Ai cấm?
 
Tôi không nghe trả lời. Nàng bí. Nàng giận. Tôi quay lại nhìn. Và tôi bắt gặp đôi má phính phì to, đôi môi hồng chúm lại. Tôi bật cười.
 
- Mặt em đang tập thể dục.
 
Tôi liền nhận được một cái nguýt thật dài.
 
- Ai thèm tập.
 
- Em.
 
- Hồi nào?
 
- Mới.
 
Lại lặng im. Nàng lại bí. Nàng lại giận. Tôi cười ngây ngô, ngạo nghễ.
 
- Đừng nên tập quá. Xấu. Lâu lâu tập một lần thôi. Mới dễ thương.
 
- Mệt. Không thèm nói nữa.
 
- Chưa chắc. Rồi sẽ thèm nói.
 
Nàng lại nguýt tôi một cái tưởng như dài vô tận. Tuyệt vời. Nàng mà nguýt một lần nữa thì tôi chết ngay.
 
- Cứ tưởng người ta cần lắm. 
 
- Có thể lắm chứ.
 
- Không cần. Nhất định lần này không thèm nói nữa.
 
- Những lần trước vẫn thế mà cứ vẫn thèm nói.
 
- Lần này khác.
 
- Không khác.
 
- Nhất định khác. 
 
- Nhất định không khác.
 
- Mệt. Không thèm nói nữa.
 
Và nàng đã không nói nữa. Nàng khóc. Ngoan ngoãn, dễ thương và ngây thơ như nàng nói, nàng để nước mắt thay lời giận hờn. Tôi để mặc nàng khóc. Ngắm  người yêu khóc hờn dỗi đối với tôi là một cái thú dù có đôi khi là thú đau thương. Bởi nàng khóc dễ thương quá. Bởi nàng khóc đáng yêu quá. Cho nên nàng phải chịu thua cái tính bướng bỉnh kỳ cục của tôi. Nàng đành tuyên bố đầu hàng vô điều kiện.
 
- Cái mặt dễ ghét lắm.
 
- Dễ ghét thôi. Không đến nỗi lắm.
 
- Lắm.
 
- Không.
 
- Lắm.
 
- Chưa chắc. Vẫn có người không ghét được.
 
- Không thèm, dễ ghét.
 
Tôi vui với cuộc tình của tôi. Thật ngây thơ và thật đẹp. Và tôi cười với nàng.
 
- Ừ, em bé ngoan lắm.
 
Bây giờ, tôi với nàng đang sóng bước trên con đường cát dài xa tít. Cát ướt mềm hôn gót chân nhột nhạt, làm chân hai đứa quấn quít lấy nhau. Bờ biển buổi tối thật đẹp mà lạnh lùng quá. Gió thổi lạnh hồn hai đứa. Gió hôn mái tóc hai đứa. Gió hôn thiết tha quá, mái tóc hai đứa bay cao. Gió hôn nồng nàn quá, mái tóc quyến luyến. Lần cuối cùng đi bên nàng rồi thôi. Ngày mai nàng sẽ lên xe về với quê hương nàng. Ngày mai nàng về cho sống lại cuộc sống bình thường mà đã lãng quên. Còn ngày mai tôi ở lại với nhiều thiếu sót.
 
- Ngày mai em ra đi?
 
- Dạ, ngày mai em về.
 
Tôi đã hỏi câu đó cả chục lần và nàng đã trả lời câu đó cả chục lần. Phút chia ly tôi đã định nói thật nhiều để bây giờ không nói được gì. Chỉ có thế mà tôi với nàng đã đi dọc theo bãi biển hằng giờ. Và rồi cũng chỉ có thế. Ngôn ngữ tôi cạn ráo. Nàng im lặng. Tôi im lặng. Bởi có còn gì để nói nữa. Chỉ bất chợt, tôi và nàng cùng dừng lại và cùng quay lại nhìn đoạn đường đã đi qua, gót chân hai đứa đè lên nhau quấn quít chạy dài trên mặt cát. Nhìn mà hai đứa cùng xót thương cho những dấu chân ngày mai sẽ bị sóng cuốn đi. Hai đứa không đi nữa. Hai đứa quay lại nhìn nhau, thật lâu. Và nàng khóc.
 
Cuộc tình nào rồi cũng đi vào đoạn kết. Có đôi khi kết vui. Có đôi khi kết buồn. Có đôi khi kết nồng ấm như nắng hạ. Có đôi khi kết lạnh như sương đêm đọng trên đôi mắt người yêu. Và cuộc tình của tôi với nàng cũng đã đi vào đoạn kết. Nó không kết bằng một dấu chấm, nghĩa là sau đó không biết sẽ bắt đầu bằng một chữ hoa hay sẽ không còn gì. Nó chỉ vừa kết bằng một dấu phẩy, nghĩa là sau đó còn có một mệnh đề nối tiếp. Mà, biết đâu ngày mai tình sẽ khóc xót xa như nàng đang khóc xót xa. Ừ, biết đâu ngày mai tình sẽ khóc.
 
 
HẠT CÁT      
 
(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 139, tuần lễ từ 5-7 đến 19-7-1974)
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét