- Nè Hiển, thấy Nam Du ra sao?
- Có vẻ hay hay.
- Rõ hơn tí nữa.
- Nhỏ có khuôn mặt xinh.
- Tốt quá.
- Và cái miệng đẹp.
Bây giờ thì anh biết rõ ràng rồi, anh vừa yêu, vừa thương Nam Du. Bất ngờ và độc đáo quá. Vân Muội xưa rồi, Lam Sương đã trở thành quá vãng, chỉ có Nam Du, Nam Du, Nam Du. Cô bé ngộ nghĩnh, cô bé dễ thương. Chúa ơi, anh muốn khoe với tất cả mọi người rằng anh yêu Nam Du ghê gớm.
Dời nhà Hiển, anh phóng xe như bay như biến, chẳng để làm gì cả, chẳng để đến với ai, vì giờ này Nam Du nho nhỏ của anh đang ngồi bí xị trong bàn học với những điều lệ khó khăn cô bé tự đặt cho mình. Niềm vui trong anh vỡ ra như những con sóng nhỏ, những con sóng cứ vỗ về mãi trái tim anh. Tối nay, trời cũng đẹp chi lạ, những con đường rộn ràng xe cộ không còn làm anh nhăn mặt, những cô bé Nha trang bỗng dưng dễ thương như nhau - dĩ nhiên là cũng còn thua Nam Du của anh một chút. Ôi, Nam Du, Nam Du... cả cái tên cũng dễ thương nữa cơ trời ạ. Phải chi không phải là mùa thi của Nam Du, phải chi ngày 26-6 chỉ là giấc mộng thì chắc chắn anh sẽ bắt cóc Nam Du cùng lang thang với anh, chở Nam Du xuống nhà tên Hiển nghe hắn hát những bài quái đản mà hay vô kể, đưa Nam Du xuống phố để khoe với thiên hạ rằng Nam Du nho nhỏ xinh xinh. Phải chi Nam Du có ông bố hiền hiền một chút có lẽ anh sẽ đến thuê nhà Nam Du mất thôi. Những cái phải chi đó làm anh vui sống, làm anh hăng hái và làm anh hy vọng.
Yêu Nam Du. Anh nghĩ mãi cũng không thể hiểu được rằng mình yêu Nam Du hay thương Nam Du. Nam Du 17 tuổi, còn nhi đồng quá đi thôi, còn mê ngậm kẹo, còn mê uống sữa, còn sợ những con zéro tròn vo của ông thầy. Anh 27 tuổi, cảm thấy mình già nua ghê quá, anh đã ra đời, đã lăn lóc với nỗi khổ nỗi đau. Anh khác xa Nam Du nhiều quá, anh mê cái chất ngọt quyến rũ của tuổi trẻ, ghiền những hương vị the cay của khói đời và thèm những con zéro tròn trĩnh. Những đóa môi hôn đó. Cô bé Nam Du dễ thương ơi! Có lẽ anh chưa yêu Nam Du, yêu ai là phải nghĩ đến chuyện xây dựng lâu dài (một mái nhà tranh, hai quả tim vàng thì thơ mộng thật nhưng mà Nam Du đâu có chịu. Cô bé cứ thích đi xe hơi, ở nhà lầu kia, Chúa ạ!). Anh cũng biết chẳng bao giờ Nam Du thích hợp với những vai trò lẩm cẩm ấy. Nam Du chỉ là người tình bé nhỏ thôi, hơi cải lương một chút, nhưng đúng y như thế.
Người-tình-bé-nhỏ! Anh cứ gọi đại như vậy cho nó thơ mộng, dù rằng Nam Du chưa hề biết chút nào về những âm mưu hắc ám của anh. Để lôi kéo Nam Du vào trò chơi ấy, anh sắp sẵn một chương trình quyến rũ đại qui mô : Một lần đi Đại Lãnh, anh chụp một cái hình Nam Du ngồi trên cát, cái dáng bó gối nghinh nghinh thật là đặc biệt, anh sang 2 tấm và chỉ đưa cho Nam Du một, tấm kia anh cất kỹ vào ví và trong một lúc vô-tình-đầy-cố-ý, khi trả tiền cà phê, anh hơi dí sát vào mắt tên bạn. Hắn chộp ngay lấy : Ô, Nam Du đây nè. Anh cười bí mật, không thèm trả lời. Hắn càng sốt ruột hơn : Cô bé cho mày hả? Dĩ nhiên, không cho sao tao có.
Rồi, anh yên chí là hắn sẽ phao cái tin đó lên bạn bè ai cũng biết Nam Du và cái tin đó hẳn phải chấn động dư luận lắm. Nhưng đâu có hề chi phải không Nam Du? Anh cũng "được" lắm chứ bộ. Chỉ tội nghiệp cho những tên con trai theo Nam Du đâm ra thất vọng não nề. Cũng chẳng sao, vì nhờ thế chúng ta có thêm những văn thi sĩ nặng ký, làm giàu cho nền văn học nước nhà. Cũng ích quốc lợi dân chán, phải không Nam Du? Và, cũng tôi nghiệp cho Nam Du. Một hôm thấy vắng những đóa Ngọc Anh trên thành cửa ngõ, cô bé đã nói với anh:
- Tự nhiên mấy hôm nay Âu không đem Ngọc Anh đến nữa.
- Tại Nam Du, ai bảo em cứ lửng lơ, lơ lửng hắn phải đi tìm người khác chứ bộ.
Nam Du ngạc nhiên:
- Tìm người khác làm gì?
- Để yêu, bộ ai cũng phải chờ đợi em sao.
Nam Du giận lắm:
- Nếu biết hắn nghĩ như vậy Du đã vất hết hoa của hắn vào giỏ rác. Cứ tưởng hắn thấy Nam Du thích Ngọc Anh rồi đem đến chứ.
Chao ơi Nam Du bé con! Có ai điên khùng chiều theo ý thích của một cô bé xa lạ không đã chứ. Có ai hằng ngày đem hoa đến tặng cho một người mình không yêu?
Vậy là nốc ao một tên cây si cổ thụ, anh nghĩ rằng phải hạ thêm vài ba tên nữa mới yên ổn ngủ trên chiến thắng vinh quang. Nhưng để đền bù thiệt hại cho Nam Du, anh thường ăn cắp những đóa hồng nhung bên nhà cô giáo Tâm đem tặng. Cái tên Âu ngu ngốc, ai lại tỏ tình bằng Ngọc Anh bao giờ đã chứ. Nhất là tỏ tình với một cô bé ngang như cua và nhi đồng quá sức. Anh khôn hơn hẳn, những đóa hồng nhung thắm, để anh nhớ lại ý nghĩa : À, hoa hồng tượng trưng cho tình yêu, màu sắc càng đậm tình yêu càng nồng nàn. Nhất anh rồi phải không Nam Du, khen anh đi cô bé. Rồi cô Tâm cũng nhìn thấy những cây hoa cưng quý bị hành hạ, cô xót ruột lắm, buổi tối cô xích con Louis cạnh đó ; khi anh lẻn vào, may nhờ quen biết, con vật chỉ hực hực lên mấy tiếng đánh hơi rồi im bặt, dầu có nghe, cô Tâm cũng chả dám ra, cô giáo chi mà nhát dễ sợ. Bữa nào anh phải làm ma dọa mới được. Nhưng một ngày nào đó, những cây hồng nhung sẽ hết hoa, anh lo lắm (sao anh ngu quá, không nghĩ ra những hàng hoa tươi đầy chợ). Quen Nam Du, anh hay nghĩ đến chuyện lâu dài, vì Nam Du còn bé xí. Anh xin cô giáo một nhánh về ươm. Sao mà anh giống cái ông nào trong bài thơ kia quá cỡ:
"anh nuôi một nhánh hồng
chăm từng bông hoa nở
anh ươm một chút tình
đầy trái tim vừa mở"
anh đang chăm từng nụ đó Nam Du, những đóa hoa như miệng cười xinh tuyệt của em, ôi Nam Du Nam Du Nam Du.
Nam Du có một nụ cười răng khểnh, anh thấy nụ cười La Joconde mím mím và kênh kiệu quá, nụ cười Nam Du tươi tắn hơn nhiều. Cô bé cười trông giòn như quả ổi, và anh là một tên rất thèm ăn ổi. Chao ơi! Nếu có tài, anh sẽ họa lại nét cười của Nam Du, chắc chắn anh sẽ trở thành triệu phú trong một thời gian rất ngắn. Chẳng cần phải nghiên cứu quyển "Làm thế nào để trở thành triệu phú" làm cái quái gì cho mệt. Điều đáng tiếc là anh không phải là họa sĩ, không phải là thi sĩ, không phải là nhạc sĩ, cũng không là bất cứ loại "sĩ" nào mà thiên hạ mến chuộng. Anh chỉ là ông thầy tầm thường dạy quốc văn cho những lớp 11 ban đêm, như thế có nản không chứ? À quên, còn một lần nữa anh chưa nói, rằng nếu Nam Du từ chối tình yêu của anh thì anh sẽ là một đạo sĩ suốt đời lang thang để tìm chân lý, chân lý yêu...
rằng xưa có gã từ quan
lên non tìm động hoa vàng ngủ say
Yêu Nam Du, anh làm được hai câu thơ trong giấc mơ chứ trên thực tế thì hai câu ấy mở đầu cho tập thơ "Động hoa vàng" của Phạm Thiên Thư đó, cô bé ạ. Và như thế, anh có được thiên hạ gọi là thi sĩ đâu!
Nam Du, sao Nam Du chỉ mới có 17 tuổi thôi hở em?
TÔN NỮ THU DUNG
(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 132, tuần lễ từ 17-5 đến 24-5-1974)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét