Thứ Sáu, 14 tháng 4, 2023

CHUYỆN HAI NGƯỜI - Hoàng Ngọc Tuấn

 

MỌI chuyện xảy ra vào những ngày cuối năm. Nhân vật chính là đàn bà. Và đây là một câu chuyện tình, bởi vì đối với một người đàn bà, họ còn cái gì đáng kể ngoài tình yêu?

Chúng tôi quen nhau ở sân trường Văn khoa lúc trời gần tối, bọn sinh viên tan học đã bỏ về gần hết, ngoại trừ những kẻ chăm học đang chen lấn nhau mua ‘‘cours’’, giành giựt còn hơn là mua vé Đại nhạc hội. Đông Lan là một trong đám người hăng hái mua chữ nghĩa ấy. Còn tôi thì không, tôi đã bỏ trường này sau vài kỳ thi rớt và không còn đủ điều kiện để tiếp tục học nữa.

Đông Lan là một cô gái rất đẹp, đối với riêng tôi thì có lẽ không nên tiết kiệm lời tán tụng gì nữa, nàng tuyệt diệu nhất trong đám sinh viên của suốt buổi chiều nay. Giữa những màu áo sặc sỡ trông đến chóng mặt, chiếc áo dài màu nâu của nàng thật mất hút, chìm xuống nhưng cũng nỗi bật nhất trong đám đông.

Tôi hơi ốm và nhỏ con, nhưng dù sao chen lấn để lấy giùm cours cũng hiệu quả hơn nàng nên tôi quen nàng thật dễ dàng. Đôi ba câu chuyện thích thú mở đầu liền, đầu óc lờ mờ của tôi cũng vẫn còn nói đến một vài chuyện dính dấp đến sách vở nên chẳng mấy chốc chúng tôi trở nên thân thiết ngay.

Nàng nói nàng học Việt văn, đã có một chứng chỉ ‘‘văn chương quốc âm’’ gì đó. Nàng lại thuộc loại học gạo, có thể đọc cho tôi nghe vài câu thơ chữ Hán của cụ Nguyễn Du, còn tôi thì chẳng thuộc lấy một đoạn thơ Kiều nào ngoại trừ một câu mở đầu ‘‘trăm năm trong cõi người ta’’ mà tôi thường ngâm nga khi chán đời.

Khi sân trường chỉ còn lại có hai đứa và lão già gác dan, tôi đưa nàng ra cổng trường. Nàng hỏi:

- Anh làm nghề gì ?

- Cựu sinh viên.

Nàng mỉm cười:

- Đó cũng là một nghề nghiệp sao ?

- Vậy nếu cô muốn tôi là gì, tôi sẽ là thứ ấy. Tính tôi rất uyển chuyển.

Nàng tỏ vẻ không tin.

- Anh tài tình quá nhỉ. Nhưng nếu Lan muốn anh là thầy giáo được không ?

- Được chứ. Nhưng sao lại chọn cho tôi nghề đó?

Nàng có vẻ ngần ngại, thoáng quan sát tôi một chút thật nhanh với đôi mắt trong của nàng như muốn biết tôi có phải là kẻ đáng tin cậy không. Rồi nàng nói :

- Vì nếu như thế, anh sẽ là đồng nghiệp của Lan.

Tôi hơi ngạc nhiên. Nàng có vẻ tươi tắn và dịu dàng quá, tôi vẫn in trong đầu óc hình ảnh của bà giáo lớp mẫu giáo đầu tiên của tôi, đó là một bà sœur mặt nhăn nheo, kính cận thị dầy cộm.

Nhưng thời thế có lẽ đã đổi thay một cách vui vẻ hơn rồi, tôi đành nghiêng mình thán phục:

- Rất hân hạnh được quen với một cô giáo xinh đẹp và lỗi lạc nhất trên đời.

- Trời ơi nói gì ghê thế ? Lan chỉ dạy lớp 6 ở cái trường nhỏ tí xíu dưới tận Bình Long cơ mà.

Bình Long là tên một tỉnh lỵ nghe thật xa lạ với tôi, có lẽ nó ở gần biên giới Việt Miên là ít. Nàng gật đầu xác nhận điều đó nhưng nói thêm rằng ở đấy khá an ninh và chỉ cách Saigon nửa ngày xe đò thôi. Rồi nàng hỏi tôi dạy ở trường nào. Đối với một cô giáo như nàng tôi biết mình không thể nói dối quanh co được.

Tôi đành thú thật:

- Tôi là ‘‘gia sư’’ môn Anh Văn cho một cậu nhỏ con nhà giầu, nhưng trước kia thôi, tôi bị cho nghỉ việc.

- Sao thế ?

- Giản dị lắm. Tôi học English For Today book 2 trong lúc dạy Book 1 cho học trò. Cậu bé ấy lại thông minh ghê gớm, nó học nhanh như chớp sang đến cuốn thứ hai mà tôi thì không kịp học cuốn ba. Thế là thầy trò bằng nhau. Thầy đương nhiên bị tống cổ.

Nàng bật cười, hàm răng nàng trắng đều trông thật hấp dẫn, nhất là khi răng nàng khẽ cắn vào môi, tôi mường tượng như nàng đang cắn lấy môi tôi. Nhưng dĩ nhiên điều thú vị đó đâu có xảy đến quá nhanh chóng như vậy được.

Nàng và tôi đều không có xe, hai đứa tự động tản bộ trên lề đường về phía thành phố. Tôi thầm mong nàng đừng nhớ gì đến con đường dẫn về nhà nữa, cũng như tôi đã quên nó mất rồi, quên tất cả mọi thứ khi bên cạnh nàng.

Trời tối hẳn, điện đường bật lên nhưng cũng không đủ thắp sáng đại lộ rộng lớn đầy hàng cây tàn lá âm u. Tôi hỏi nàng vài chuyện thông thường, nàng nói nàng chỉ thỉnh thoảng mỗi tuần một lần lên Saigon lấy ‘‘cours’’, ngày thường nàng ở dưới Bình Long với một người cô, nàng có một chỗ dạy tại trường Trung Học tỉnh lỵ với số lương tháng vừa phải. Và nàng không hỏi gì về tôi hết, điều nàng làm tôi thấy dễ chịu hết sức vì đỡ phải nói dối thêm.

Khi đến phố, tôi mời nàng vào tiệm nước ở góc đường phố chính. Nàng nhận lời không một chút khách sáo.

Nàng và tôi, cả hai đều đến cái tuổi không còn chờ đợi gì ở nhau những lời mời mọc tán tỉnh giả dối. Đôi mắt nàng thật trong, to, có những ánh sáng say đắm nhưng cũng hết sức thẳng thắn khiến tôi sung sướng. Tôi đã đóng kịch quá mệt trong đời rồi, giờ đây tôi muốn có một người bạn thông minh đến nỗi có thể lột mặt nạ của tôi, như thế tôi sẽ sợ hãi mà để nguyên bộ mặt thật của tôi. Dầu là một khuôn mặt tệ hại đến thế nào chăng nữa, như râu ria lởm chởm và nhiều mụn, thì ít ra nó cũng xuất hiện trước nàng một cách thoải mải dễ dàng. Không hề phải khổ công làm cho méo mó gì cả.

Tôi uống bia và gọi cho nàng kem dâu, vì tôi muốn thấy đôi môi hồng của nàng ướt mọng phớt trên miếng kem lạnh, những cái mát êm ngon lành nên đặt bên cạnh nhau. Dầu đây là một quán nước có gắn máy lạnh, có bồi già thắt nơ đen trịnh trọng và những con số ghi trên giấy tính tiền thường khi vẫn nhảy vọt rất đáng ngán nhưng hôm nay thì tôi có đủ tiền. Tôi không phải lo gì cả, tôi uống thêm bia để hơi men có thể làm cho tôi ăn nói hoạt bát thêm một chút. Tôi cũng vui thích khi thấy nàng ăn một chiếc bánh ngọt có một quả mứt trái cây đỏ.

Thật kỳ lạ, khi đêm xuống với đám người dạo phố nhởn nhơ ngoài kia, bên trong quán chỉ có lẻ tẻ vài người khách, dường như tôi cảm thấy rằng chỉ có nàng và tôi là hai người duy nhất sung sướng trong thành phố rộng lớn này, còn tất cả mọi người đều mang một vẻ mặt đưa đám buồn bã dầu họ có cười toét miệng đi nữa.

Tôi nói với nàng điều đó và nàng khẽ động đậy đôi môi, chưa thành một nụ cười nhưng có vẻ chế diễu, đôi mắt nàng lóng lánh cho biết nàng cũng đang đầy ắp niềm vui như tôi. Tuy nhiên, tất cả những thứ đó đều chỉ là vấn đề dự đoán và tưởng tượng. Tôi không biết chắc được, tôi phải từ tốn đi theo con đường dẫn đến thân ái một cách chậm chạp.

Tôi nói:

- Cái chữ ‘‘cô Lan’’ nghe dài dòng quá, tôi bỏ bớt một tiếng, chỉ gọi bằng Lan được không?

- Có ai cấm anh đâu.

- Nhưng mà... chữ ‘‘Lan’’ cũng hơi dài. Gọi tắt bằng ‘‘em’’ thôi nhé.

Bàn tay đang cầm thìa gõ long cong vào ly của nàng bỗng dừng lại. Má nàng hơi đỏ hồng nhất định không phải vì ngọn đèn trong quán. Nàng nhìn thẳng vào mắt tôi dò hỏi như muốn biết tận đáy tim đen của tôi. Tôi không cần che dấu điều gì, tôi nhìn nàng âu yếm như muốn bộc lộ hết cảm tình của tôi dành cho nàng.

Nàng trả lời nhỏ:

- Tùy anh, nhưng những cách xưng hô có thể đem lại điều gì đâu.

- Chưa đến cái gì cả, chỉ mới bắt đầu...

Nàng hơi nheo mắt tinh nghịch :

- Bắt đầu điều gì ?

Tôi uống thêm một hớp bia, người tôi nóng bừng nhưng chắc chắn không phải vì men rượu. Tôi châm một điếu thuốc lá nhưng lóng cóng làm đánh rơi hộp diêm. Rồi tôi quả quyết nói với nàng rằng tôi yêu nàng. Có lẽ hơi vội vã nhưng tôi biết ‘‘chắc chắn’’ là tôi yêu nàng.

Tôi không có nhiều thì giờ để thắc mắc, phân tách về tình yêu, cho đến nay đã hơn hai mươi tuổi tôi cũng không hiểu tình yêu là cái quái gì. Nhưng giờ đây, ngay trong quán nước, máy hát đang chạy bản Limelight trình tấu bằng dương cầm, trong khói thuốc lá mờ mịt làm mắt tôi cay đỏ, trong lúc người bồi mặt cau có chờ tính tiền, trong tiếng ly rơi vỡ toang của một người khách say rượu ở bàn bên cạnh… Trong tất cả những thứ đáng chán đó, tôi biết tôi yêu nàng.

Chỉ có thế. Rất dễ, đơn giản vì chỉ có một chữ. Nhưng cái tiếng thô sơ ngắn nhất ấy đã chạy qua biết bao nhiêu con đường dài dằng dặc trong những mạch máu quanh co của tôi mới đến trái tim, rồi nó phải chạy nước rút một cách hăng hái đến cửa miệng, và bây giờ đã say sưa phát ra thành lời nói.

Đông Lan lúng túng lặng thinh, nàng có vẻ ngạc nhiên nhưng không kinh ngạc, thế là cũng được rồi. Chiếc bánh ngọt bỏ dở trên bàn, cả ly kem tan lần ra thành nước. Tôi thèm một hớp bia nhưng vẫn không hề cử động một chút gì. Thật là chỉ có những kẻ quá phàm phu tục tử mới còn bụng dạ nghĩ đến chuyện ăn uống trong giây phút linh thiêng này.

Sự yên lặng kéo dài thật đáng kính nhưng cũng làm ngột ngạt quá. Tôi phải nhắc lại lời nói của tôi và sẵn sàng nhắc đi nhắc lại cả triệu lần cái câu nói kỳ diệu đó.

Lời yêu thương, nó đóng lại những hàng rào lạnh lùng ngăn cách, đột ngột mở tung ra cả một thế giới tuyệt đẹp, say sưa và đầy ý nghĩa dành cho chúng ta.

Nhưng nàng hình như không còn nghe được một lời nào. Nàng dùng ngón tay nhúng vào nước vẽ những hình thù mơ hồ tan loãng trên mặt bàn. Máy hát bỗng thay một dĩa mới, ồn ào chói tai thật khó chịu và những lời của tôi tưởng chừng như biệt tăm tan biến trong bầu âm thanh hỗn độn ấy.

Tôi phải gọi người bồi đưa giấy tính tiền. Trong lúc gã đứng chờ đợi, tưởng chừng tôi sẽ nhanh chóng lấy tiền ra trả, tôi mượn mảnh giấy dễ ghét chằng chịt những con số đó để viết lên mấy chữ to tướng ANH YÊU EM. Nàng cắn môi, đọc ba chữ ấy một cách chậm chạp như thuở lên năm mới đánh vần chữ quốc ngữ đầu tiên.

Người bồi đằng hắng giọng khó chịu. Mặt gã dài ra chờ đợi tiền nước và thêm tiền ‘‘buộc boa’’. Gã thật tệ, gã không biết thưởng thức những câu chuyện tình gì cả.

Tôi đành trả tiền và đưa nàng ra khỏi quán. Người thâu ngân viên lấy lại giấy tính tiền để làm sổ sách, trên đó cả ba chữ ‘‘anh yêu em’’ cũng bị gã lấy mất đi. Nhưng đâu hề gì, tôi biết những chữ ấy đã thuộc về tôi và nàng mãi mãi rồi, nó đã nằm sâu trong da thịt, chẳng bao giờ phai nhạt được.

Đêm đó chúng tôi nắm tay nhau đi qua biết bao nhiêu con đường không còn nhớ tên, dần dần rời bỏ trung tâm thành phố quá đông đảo người dạo chơi và những hàng quán đầy người ngồi chen chúc. Về khuya, gió hơi thoáng lành lạnh mặc dầu Saigon là một xứ nhiệt đới, nhưng dù sao, mùa xuân cũng sắp đến rồi.

Tôi không biết phải nói điều gì cả. Bàn tay tôi siết chặt lấy tay nàng nhỏ nhắn và ấm áp, thân hình mảnh khảnh của nàng dựa sát vào vai tôi. Hình như chúng tôi cùng nhận thấy rằng không cần phải ba hoa thêm một lời nào nữa. Chỉ một tiếng là đủ, và giờ đây im lặng trong mùi hương từ tóc nàng làm tôi bàng hoàng sung sướng.

Cả hai lặng lẽ tìm những con đường nhiều bóng tối và tàng cây khuất hơn. Một công viên có bồn nước bắn những tia lòa xòa trên trời, vài chiếc ghế đã đặt gần bên nhưng đã có những cặp nhân tình nhanh chân chiếm chỗ.

Tôi đưa nàng rẽ vào một con đường nhỏ, khúc đường có lẽ bị cúp điện, như thế thật tốt, ánh sáng huy hoàng của văn minh đôi lúc thật dư thừa. Tôi cần bóng tối, tôi yêu mến bóng tối.

Thật tuyệt diệu khi tôi và nàng không nhìn thấy rõ mặt nhau, nhưng thật ra tôi thấy nàng hiện ra trọn vẹn bao phủ lấy người tôi. Không cần đôi mắt, chỉ cần một tâm hồn lặng yên nghe ngóng, bàn tay run, mũi hít thở hương đàn bà nồng nàn, nàng như tan vào lòng tôi rồi.

Dừng lại sau một góc cây, mái tóc nàng ngã vào vai tôi, thân hình mềm nóng tựa sát vào tôi. Tôi siết chặt nàng như muốn kết hợp cả hai trở thành một hạt bụi vào thời nguyên thủy. Tóc nàng thơm ngát trong bóng đêm mùi bồ kếp. Tôi thì thào :

- Cho anh hôn tóc em.

- Chỉ tóc thôi nhé...

Tôi vùi đầu trong tóc nàng, rồi môi lướt qua chiếc cổ và đôi má. Nàng kêu lên:

- Anh nói chỉ hôn tóc thôi mà...

- Bởi vì tóc em ở gần má quá.

Sau cùng, vì má nàng chẳng xa đôi môi nàng là bao nhiêu nên tôi không thể dừng lại nữa. Tôi hôn môi nàng. Nàng không còn thì giờ để nói, để cười cho tôi nhìn. Đôi môi nàng đã ngập sâu trong môi tôi, mềm mướt, ngọt ngào, chan chứa nước... Tôi chưa bao giờ biết ai có nụ hôn môi sung sướng đến ngất người như thế. Mắt nàng nhắm nghiền như phần đông phụ nữ khác, tôi cố gắng mở hé mắt để muốn biết nàng đón nhận nụ hôn một cách thật tình hay miễn cưỡng. Và tôi cảm thấy ấm lòng khi biết chắc nàng đã trao trọn mình cho cái hôn gắn bó, thân thể và khuôn mặt nàng vươn lên rạng rỡ, tràn đầy hoan lạc run rẩy như một đóa hoa quỳnh mãn khai trong đêm... Môi hai người không muốn rời xa nhau nữa, những chiếc lưỡi đã quen biết thân thuộc mải miết vuốt ve quấn quýt lấy nhau, trao, đổi, cho, nhận, nuốt hết... những giọt nước đắm đuối đậm đà.

Một ngọn đèn pha của xe cảnh sát tuần tiểu bỗng quét loang loáng đàng xa làm tôi giật mình. Tôi đành gỡ tay nàng ra khỏi vòng lưng tôi, dìu nàng ra khỏi đám cỏ và chỉ còn được nắm tay nàng. Cảnh sát, cũng thật giống như gã bồi quán lúc nãy, họ không thông cảm với những người yêu nhau.

Nàng cúi đầu lặng lẽ, mắt nàng long lanh hơn một chút. Tôi ôm siết lấy vai nàng, và muốn hét lên trong đêm tối vắng lặng này, tiếng hét tuôn trào của hạnh phúc. Tôi rộn ràng muốn la lên thật lớn, rằng tôi sung sướng quá. Tình yêu bừng bừng đập trong lòng tôi, như muốn xẻ vỡ toang da thịt. Dĩ nhiên nàng không hăng hái điên dại như tôi, thỉnh thoảng nàng chỉ ngước mắt nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm hun hút không nói lên lời nào, nhưng chất chứa biết bao nhiêu là tình tứ.

Rồi tôi đưa nàng về nhà, xe taxi phải chạy thật lâu mới ra đến ngoại ô, nơi nhà một người bà con của nàng mà nàng sẽ ngủ lại trong đêm nay. Sáng mai là nàng phải trở lại Bình Long, sẵn sàng với một bài Việt văn gì đó giảng cho học trò.

Tôi đã bẻ kính chiếu hậu đàng trước xe lệch sang một bên để có thể hôn nàng thêm một lần nữa trong băng ghế sau. Nhưng nàng cúi thấp đầu xuống dụi vào ngực áo tôi, tôi cảm thấy áo tôi thấm ướt nước mắt.

Nàng thì thào nhỏ, giọng nói có vẻ rời rạc buồn bã:

- Sáng mai em phải đón xe đò về tỉnh sớm.

- Anh sẽ đi với em.

Nàng lắc đầu, miệng như mỉm cười :

- Rồi sẽ đi đến đâu...

Tôi định nói một câu thật hào hùng: rồi sẽ đi đến bất cứ nơi nào, bất cứ đâu, bất cứ điều gì... Nhưng tôi kịp dừng lại vì nhận thấy câu nói đó thật lố bịch. Nhất là đối với nàng. Mỗi người đàn bà đều muốn chỉ đi trên một con đường êm đẹp bình yên mà thôi, chứ đâu dám lông bông lạc lối trên trăm ngả đường như tôi được.

Khi xe dừng lại trước nhà nàng, một con đường tối tăm không biết nằm ở chặng nào trong xóm này, tôi ôm hôn nàng; lần này nàng không tránh tôi nữa, móng tay của nàng bấu víu nhè nhẹ trên vai tôi. Người tài xế châm thuốc lá kiên nhẫn ngồi đợi. À, đến bây giờ mới gặp một kẻ có tâm hồn!

Rồi Đông Lan mất biệt trong bóng tối và căn nhà nhỏ khuất lấp sau hàng rào cây. Tôi hối hận đã quên hỏi địa chỉ dưới tỉnh của nàng, vì tôi biết chắc chắn tôi sẽ tìm lại nàng, cố tình tìm gặp chớ không thể chờ đợi một cuộc gặp gỡ tình cờ như lần này được.

Áo tôi còn thắm đầy hương thơm, từ mái tóc và da thịt của Đông Lan. Mỗi đêm tôi đều đi tắm trước khi ngủ, nhưng lần này, dầu cho xà phòng Dove cũng không làm mất nổi mùi thơm của nàng đã lắng đọng trong tôi mãi mãi.

*

Tôi yêu Đông Lan quá đi. ‘‘Chắc chắn’’ chứ không còn là ‘‘ hình như’’ gì nữa. Nhờ hình ảnh nàng mà tôi quên được cảnh thiên hạ đang đón xuân nôn nả bên ngoài.

Tôi không còn thấy gì hết những hoạt cảnh chung quanh, thành phố, ánh đèn màu, bạn bè... tất cả đều tan rã, trốn chạy mất tích hết. Tôi chỉ nhìn thấy có nàng, mặc dầu nàng đang ở một nơi xa, dưới tỉnh lỵ nhỏ bé nào đó.

Không có nàng, tôi quay cuồng bồn chồn như một con ngựa rừng. Tôi chui đầu vào những rạp chớp bóng, quán nước, vùi đầu vào đống sách báo, tôi lê la suốt ngày trên vỉa hè, thẫn thờ ngồi dai dẳng trong những quán về đêm... Tôi trở thành lừ đừ ngơ ngáo, suýt bị xe cán mấy lần khi băng qua đường lúc đèn đỏ. Tóm lại, tôi chỉ sống với Đông Lan. Nàng là một thời đại, một xã hội mới đã thâu hút tôi đắm chìm trong đó rồi. Ngoài ra tôi không còn liên lạc gì với thế giới loài người này nữa.

Nếu ở thế kỷ văn minh này, người ta không tin là còn có những ‘‘ cú sét ái tình’’ thì riêng tôi, khi vừa chia tay với Đông Lan, tôi biết chắc là mình đã lãnh đủ ít nhất là năm bảy nhát búa tạ tình yêu hạng nặng đến ngất ngư cả người.

Không cần chần chờ gì nữa, tôi chạy lại hai ba bến xe đò để hỏi thăm đường về tỉnh nàng ở. Cuối cùng, một chiếc xe đò chất đầy hành khách đã khởi hành từ sáng sớm, mang theo tôi ra khỏi Sàigòn, xa dần bụi bặm và tiếng còi xe, tiếng người inh ỏi suốt ngày đêm.

Thị trấn đó nằm bên những đồn điền cao su, không lớn bằng đồn điền ở cao nguyên nhưng cũng khá trùng điệp một màu xanh hoang dã. Không khí cũng êm mát hơn là ở thủ đô. Rời khỏi chiếc xe từ bến gần bên chợ, cả cái tỉnh tôi mới nhìn thấy lần đầu tiên này xác xơ và heo hút như trong phim cao bồi miền viễn Tây. Đất đỏ, chỉ có xe nhà binh thỉnh thoảng chạy qua lại. Trời ban trưa im vắng, dãy phố nhà lẻ tẻ nằm trên con đường cao nhất, từ đó tôi có thể nhìn bao quát hết thị trấn, ở giữa lõm xuống như một thung lũng, nhà cửa lác đác và một công viên trơ trọi chẳng ai buồn ngồi.

Tôi chẳng mang theo hành lý hay kịp sửa soạn một thứ gì hết. Người tôi chỉ có một bộ áo quần đang mặc đã lấm đầy bụi đỏ, trong túi còn được hai ba ngàn bạc, tay cầm một tờ nhật báo xếp tư để che nắng. Chỉ có thế, và tôi loay hoay một hồi trong thành phố lạ mà chẳng biết mình đang đi đến đâu.

Tôi hỏi thăm tìm đến trường Trung học khá dễ dàng vì đây là trường độc nhất trong tỉnh này. Một cô gái nhỏ chừng mười hai tuổi đang cặp sách đi qua tôi, cô bé đánh rơi sách và tôi bèn lượm giùm, cố cười thật tươi cho cô khỏi sợ để hỏi địa chỉ Đông Lan.

Cô bé nói rụt rè :

- Cô giáo Lan mới về nhà rồi.

- Nhà cô ở đâu em biết không ?

Cô bé giương đôi mắt tò mò nhìn tôi :

- Biết. Ông hỏi nhà làm gì ?

- Tại vì tôi là... người quen của cô Lan.

- Quen tại sao không biết nhà ?

Trời ơi, tôi chắc rằng cô bé này là đứa học trò dốt nhất lớp của Đông Lan. Nàng có hay thắc mắc vặn hỏi như thế này bao giờ đâu.

Tôi phải nói láo lếu một hồi để lấy cảm tình cô bé, rồi cuối cùng cũng có một địa chỉ nhưng cái tên đường nghe lạ hoắc. Cô bé phải kéo tôi lên một mô đất cao nhất, đưa tay chỉ vẽ loạn xạ về phía trước, may mà tỉnh này chắc chỉ có ba bốn con đường thôi nên tôi hy vọng sẽ tìm nhà nàng ra được.

Cuối cùng, khi trời đã chiều, tôi cũng đến được trước căn nhà nhỏ ghi đúng theo địa chỉ. Và Đông Lan ra mở cánh cửa, nhìn tôi ngạc nhiên không nói. Trong bộ áo ngắn mặc ở nhà nàng có vẻ mảnh mai dễ thương hơn và chỉ cần chừng đó cũng làm cho tôi không hối tiếc một điều gì cả.

Nàng giới thiệu tôi với người cô của nàng, chỉ có hai người trong căn nhà nhỏ này, trên chiếc bàn con chất đầy xấp bài làm của học trò. Người cô của nàng cũng dễ tính, không tỏ ra thắc mắc hỏi han gì nhiều về tôi. Nhưng tôi cũng kịp nói tôi học cùng trường với Đông Lan, phải về đây lấy gấp giấy tờ còn thiếu của nàng để bổ túc hồ sơ ghi danh cho kịp. Khi người cô của nàng bỏ ra sau bếp, căn phòng nhỏ đằng trước chỉ còn tôi với Đông Lan. Tôi nắm lấy tay nàng, nhưng nàng đã vội tránh kịp.

Nàng hỏi nhỏ :

- Anh về đây làm gì ?

Tôi không biết trả lời làm sao được cả. Tôi cần một ngày trời và một giọng nói to tướng mới có thể trả lời cho nàng được. Nhưng ở đây thì không thể, phải nhớ bà cô của nàng luôn luôn lấp ló sau tấm màn ngăn phòng khách và bếp.

Tôi ấp úng hỏi :

- Em không thích ?

Nhưng nàng đã mỉm cười, cho tôi nhìn thấy cùng một lúc, sự e ngại và hài lòng trong mắt nàng, sau đó chỉ còn là màu mắt âu yếm của nàng mở lớn chan hòa khắp cả. Nàng đứng dậy để lấy chiếc gạt tàn thuốc đẩy về phía tôi, và như thế tôi có thể quàng tay ôm lấy người nàng. Mái tóc nàng còn ướt, hình như mới tắm gội sau một ngày dạy học mệt nhọc, chảy trên mặt tôi. Tôi hôn môi nàng, say sưa và vội vàng, chỉ được nhắm nghiền một mắt đắm đuối, còn mắt kia tôi phải liếc chừng bà cô của nàng ở phòng trong.

Nàng gỡ tay tôi ra, khẽ dí một ngón tay trên trán tôi, và nói :

- Em phải đi đến nhà thờ bây giờ.

- Tối rồi, đâu có ai xưng tội vào giờ này.

Nàng véo tôi một cái đau điếng :

- Anh nghĩ như thế là có tội à...

Nàng nhìn bâng quơ ra đường, nói tiếp với giọng mơ màng :

- Không đâu... Chẳng có tội lỗi gì hết.

Và nàng bỏ vào phòng trong thay áo quần. Nàng mặc một chiếc áo dài màu đỏ sẫm làm tôi ngạc nhiên, nàng cũng trở nên quyến rũ quá khiến tôi nhất định phải đi theo nàng đến nhà thờ mới được. Chúa rất đáng kính nhưng còn những đệ tử của Chúa, như mấy ông linh mục trẻ tuổi, tôi không dám tin cho lắm.

Nàng dặn dò gì đó với bà cô của nàng rồi trở ra ngay, bảo tôi :

- Anh đi với em.

- Dĩ nhiên rồi, anh đâu dám ngồi lại một mình với bà cô em, bà sẽ hỏi chừng hai câu là anh khai thật hết, kể hết mọi chuyện.

Nàng đỏ mặt, có vẽ giận dỗi :

- Chuyện gì ?

- Anh không thể không có em được.

- Thế thì có gì đáng dấu diếm đâu. Anh có dám nói điều đó ra không ?

Tôi buồn buồn trả lời :

- Anh chỉ dám nói với một mình em.

Khuôn mặt nàng trở nên buồn bã, nàng trầm ngâm một lát rồi đi cùng tôi ra khỏi nhà. Nàng cười có vẻ mơ hồ, nhưng lần này tôi biết nụ cười không phải là biểu lộ niềm vui. Nàng ngước mắt nhìn tôi, đôi mắt nàng xa xăm lắm :

- Như thế thì chẳng đi đến đâu cả... Nhưng thôi, đi nhanh lên kẻo người ta đợi em.

Tôi tò mò :

- Em làm cái quái gì ở nhà thờ vào tối nay, chờ Đức Mẹ hiển thánh ?

Nàng nhìn tôi với đôi mắt trách móc làm tôi hối hận xin lỗi nàng. Và nàng giải thích :

- Em ở trong ban Hợp Ca Thánh Đường. Tối nào cũng phải tập dượt để sửa soạn một đêm văn nghệ nhân ngày tất niên.

Nàng làm tôi thán phục quá. Sinh viên học gạo, cô giáo nhiều lương tâm nghề nghiệp, rồi bây giờ là ca sĩ và còn gì gì nữa...

Con đường của thị trấn này ban đêm còn tối hơn bất cứ con đường nào ở Saigon. Ở đây hoàn toàn không có những cột điện đường, xa xa ánh sáng mập mờ từ những mái nhà nào, thỉnh thoảng có vài cặp đèn xe lòa sáng nhỏ nhoi rồi mất hút. Tôi không biết trời trăng gì cả, tôi đi theo sự chỉ đường của nàng. Khi đi băng qua công viên tôi đã thấy hồi chiều, nàng nói đó là công viên Hoàng Hôn, cái tên nghe cũng thơ mộng lắm.

Hai đứa đi chậm rãi, ngả người vào nhau. Chỉ có hai người trong bầu trời tối đen như mực này. Tôi vừa đi vừa hôn nàng, chỉ muốn mọc được những bàn chân rùa. Tấm thân nàng âu yếm trao phó lả người cho tôi. Tôi nói :

- Anh muốn sống chung với em. Bỏ dạy học, bỏ cái tỉnh xỏ xỉnh này, bỏ tất cả đi...

Nàng trả lời tôi bằng một bàn tay siết chặt nóng ran. Tôi hỏi :

- Em có muốn vậy không ?

Nàng gật đầu. Cùng một lúc, tình yêu không một đắn đo của nàng làm tôi sung sướng lẫn đau đớn. Rồi sẽ đi đến đâu ? Yêu nhau, điều này khó lắm nhưng chúng tôi đã vượt qua rồi. Nhưng rồi còn gì nữa?

Một đời êm ấm hạnh phúc, một mái nhà, một khoản tiền đều đặn đủ sống, sự cắt đứt dứt khoát những tham vọng rồ dại... làm sao tôi có thể đối phó với những điều đó được. Thay vì phải nói cái câu đứng đắn cần thiết. Anh muốn cưới em, anh muốn chúng ta là vợ chồng. Tôi chỉ có thể thành thật nói : Anh muốn sống chung với em, muốn yêu em. Tôi biết tôi đủ khả năng về mọi chuyện trong tình yêu, nhưng hôn nhân, vợ chồng, những tiếng ấy không có trong tự điển của tôi.

Tôi ôm nàng trong tay, người nàng như vừa là hơi thở của tôi, vừa xa vời bay biến như một làn hương đêm chẳng biết tỏa ra từ một cánh hoa nào.

Tôi không nói thêm lời nào nữa trên đường đến nhà thờ. Nhưng nàng bỗng hỏi Tết này tôi có về nhà không. Tôi lắc đầu. Nàng nói nàng cũng thế, mẹ nàng tận ngoài Huế, nàng chỉ được nghỉ dạy có mấy ngày và một tháng tiền lương cũng không mua nổi một chiếc vé máy bay khứ hồi.

Nàng đưa tôi vào sân nhà thờ, vườn đất trống trải không một bóng người. Nàng tiến đến một căn nhà nhỏ ở phía sau nhà thờ, ánh đèn sáng trưng và tiếng hát những bài thánh ca vọng ra. Nàng nói:

- Anh vào chơi luôn.

- Thôi, anh ngồi ngoài đây chờ em.

Nàng ngần ngừ một lát rồi bỗng nhiên hôn tôi, cái hôn nóng hổi dưới bóng Thánh Giá trên nóc giáo đường. Rồi nàng bỏ tôi, chạy vào trong phòng tập hát.

Tôi tìm một mô đất cao, chung quanh là những lùm cây và cỏ dại. Tôi ngồi xuống, trong bóng tối có lẽ trông tôi cũng không khác gì một gốc cây mới bị đốn, chẳng ai nhận ra được. Mắt tôi đăm đăm nhìn về phía khung cửa đầy ánh sáng.

Trong chốc lát, tiếng hợp ca bỗng bừng lên ào ạt từ căn phòng nhỏ. Giọng thanh thoát của bầy thiếu nữ chen lẫn trong tiếng ồm oàm của một người đàn ông, chắc là của vị linh mục trưởng ban văn nghệ. Tôi nhận ra được tiếng hát nhỏ nhoi của nàng trong đó, những nét nhạc rộn ràng tươi tắn của mùa xuân vang lên reo vui trong bóng tối lặng thinh.

Tôi muốn khóc. Tôi biết chờ đợi những gì ở mùa xuân... Nàng biết chờ đợi những gì ở tôi. Không có điều gì cả, không ai cho nhau được gì cả. Tôi đã đánh mất những đêm giao thừa ấm cúng trong cảnh gia đình, nôn nao nhìn nồi bánh chưng bốc khói. Rồi nàng cũng sẽ mất tôi vì tôi là người chỉ biết nói những tiếng vội vàng, ngắn hạn, chỉ có thể hoạch đinh cho một ngày, một đêm chứ chưa bao giờ dám hứa, dám vẽ ra cả một ngày mai, một đời trước mặt.

Tôi thương nàng và tôi quá. Chúng tôi mới ngoài hai mươi, đang ở cái tuổi thường được gọi là tuổi xanh tươi đẹp nhất, cái tuổi trong sách nói là ngập tràn hoa bướm mộng mơ. Nhưng chúng tôi có được những gì ? Nàng phải dạy học bù đầu sáu ngày trong một tuần, số lương chỉ đủ mua vài cuốn sách và gởi về một ít cho mẹ nàng.

Còn tôi ? Nha Động Viên đang réo gọi bên tai mỗi ngày. Chỉ còn được một tháng nữa là tôi phải đi lính. Mang ba lô súng đạn nặng nề và bị đẩy đến một đồn trại, một mặt trận xa xôi nào. Bắn vào ai và bao giờ thì bị bắn, bao giờ trở về và đến lúc nào thì chẳng bao giờ trở về nữa.

Nếu tôi không chịu đi lính, một người trốn tránh có thể nào sống giữa thành thị đầy cảnh sát và những đòi hỏi tiền bạc này. Có văn phòng, có sở làm nào thâu nhận một người thiếu giấy tờ hợp lệ quân dịch. Dĩ nhiên là tôi cũng có nghề riêng để kiếm ít tiền, đó là thỉnh thoảng viết một vài bài lảm nhảm đăng báo, và sau đó chạy mệt phờ người khắp các tòa soạn để lấy tí tiền. Những ông chủ nhiệm mặt mũi trịnh trọng khó khăn, những ông thơ ký tòa soạn đáng yêu khi ẩn khi hiện không tài nào bắt gặp được, những bà quản lý luôn luôn quên bóp tiền ở nhà... vân vân...

Tôi bỗng bật cười sặc sụa. Cười ra nước mắt, thật đấy... không phải là sáo ngữ gì đâu. Tính tôi thích bông đùa cho vui nhưng lần này tôi nói thật đấy. Nước mắt chảy mặn xuống trên môi đang mở miệng cười của tôi.

Tiếng hát trong nhà vẫn vang lên trầm bỗng dìu dặt, âm thanh cao quí như thoát lên trên những ràng buộc phiền muộn của trần gian. Nhưng cuộc đời đâu phải chỉ toàn là những nhạc khúc êm đềm. Tôi biết, thế nào cũng có một đêm khuya khoắt Đông Lan sẽ hát khe khẽ cho một mình nàng nghe với giọt nước mắt trên gối.

Tôi bỗng len lén đi đến bên cánh cửa sở, suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên hét lớn vào căn phòng :

- ANH YÊU EM !

Tiếng hợp ca dừng lại lập tức như một chiếc xe thắng gấp. Có tiếng người trong nhà lao xao kinh hoàng, tôi đoán vị Linh Mục đang làm dấu thánh giá để quên đi lời tỏ tình man dại ấy giữa một nơi thiêng liêng như thế này.

Trước khi có ai mở kịp cánh cửa, tôi đã bỏ thoát chạy mất hút trong bóng tối, ra khỏi nhà thờ, không ai nhìn thấy tôi cả.

Và Đông Lan, nàng cũng không bao giờ nhìn thấy tôi được nữa, nhưng cần gì một cuộc gặp gỡ nào khác.

Những gì tôi muốn nói với nàng, tôi đã nói hết rồi. Nhưng những gì tôi muốn đem đến cho nàng, tôi không đủ điều kiện làm được.

Những câu chuyện tình bao giờ cũng đẹp, trừ đoạn cuối. Bởi thế tôi phải bỏ đi nửa chừng trước khi đến hồi kết cuộc. (1)

--------------------------------

(1) Sau những ngày chiến tranh đẫm máu tại An Lộc (Bình Long) trong năm 72, ai biết tin tức gì về cô N. T. N. Lan, giáo sư trường Trung học Bình Long, xin làm ơn cho chúng tôi biết gấp. Đa tạ. (H-N.Tuấn).   

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét