mầm chán nản chớ len vào niên thiếu
Chớ len vào sớm quá tội em mà!
em nghe như ngày ấy hãy còn xa
em chầm chậm để mong còn xa mãi
hãy là hoa xin hãy khoan là trái
hoa nồng hương mà trái lắm khi chua.
TÔN NỮ THU HỒNG
Sa thuộc lòng mấy câu thơ dễ thương của T.N.T.H. như một bài kinh nhật tụng, tuổi của Sa đang vỗ cánh bay đi và Sa đang ngước nhìn theo, chới với. Sa vẫn nghe có một chút gì đổ vỡ trong hồn, mình mười bảy tuổi rưỡi rồi sao? Sa có còn là Sa năm nào? Sa có còn là Sa thuở ấy? Sa yêu dĩ vãng như yêu mắt Sa. Sa yêu quá khứ vàng son như nụ cười Sa tươi tỉnh. Triều vẫn thường hét vào tai Sa, tuổi của Sa đẹp nhất đời người, Sa còn rầu rĩ râu ria làm chi nữa. Không, Sa không buồn, Sa không rầu nhưng Sa hụt hẫng, hụt hẫng như người đang đi trên con đường bằng phẳng, bỗng dưng vấp một hòn đá, chúi nhũi.
Sa là một cô bé ngang tàng và đầy mâu thuẫn. Huyên rên lên như thế. Đúng, tất nhiên, Sa có chối cãi bao giờ đâu, Huyên. Sa mong mình mãi là con chim Oanh đậu trên cành trung học nhưng cũng có lúc Sa thèm bay đi, xa thật xa, quên mất mình, quên mất người. Nhìn thiên hạ lìa trường, ôm hành lý, Sàigòn, Singapore, Newyork... Sa thèm nhỏ dãi, Sa hay nghĩ quẩn nghĩ quanh trên con đường từ nhà đến trường, Sa dệt tương lai, Sa mơ quá khứ, trường cách nhà mấy trăm bước cũng chẳng cần biết. (Mà bước của Sa đâu có đều nhau, khi chậm, khi nhanh, khi chùng, khi tiến). Con đường nắng đổ, thiếu vắng bóng cây, Sa đơn độc một mình với nhiều ý nghĩ quái gở. Huyên nhiều lúc bắt gặp, anh nhìn Sa thương hại: "Ai biểu Sa đi chậm chi, bạn bè bỏ quên Sa... dọc đường nắng bụi. Tội nghiệp Sa!". Sa nghinh mặt lên, bướng bỉnh: - Tại Sa thích đi một mình. Sa thích, anh biết chưa? Đừng lừa mình dối người, cô nhỏ. Sa dậm chân, Sa thích thế mà. Sa chẳng thèm lừa dối ai cả. Ừ, thì Sa thích. Bướng vừa thôi, nhóc ạ.
Những cô nhỏ trán cao thường bướng bỉnh, cứng cổ, rắn đầu. Thiên Dung bảo vậy. Hôm chở cô nhỏ bằng cady, con đường Nha Trang - Diên Khánh dài ngút mắt. Sa mệt mỏi hét lên, tê tay quá, mi muốn té một chút cho đời lên hương không? - Bằng cách nào? Sa mỉm cười buông hai tay - Bằng cách này êm đẹp nhất! Kết quả cả hai ngã lăn trên đường nhựa, trầy chân trụa tay. Thiên Dung cười nhe chiếc răng khểnh. May quá, đường vắng hoe. Dung sợ thiên hạ bảo mình khùng. Sa ngơ mặt: - Người khùng có quyền hành động như vậy sao? Thật sung sướng thay cho những kẻ khùng! Dung bảo đáng lẽ Sa chẳng nên mang chữ "Thị" vào cái mỹ danh của mình. Sa cũng nghĩ thế. Ba má đặt tên chẳng chịu... hỏi ý kiến Sa. Gì mà Trần thị Sa, quê quê làm sao ấy. Sa không xứng đáng mang hai chữ Trần Thái... như anh Lộc, anh Huyên sao? Dòng Trần Thái bỏ quên mất tên Sa. Buồn buồn muốn mua chai xá xị uống... tự tử quá ba à.
Huyên hỏi Sa có Love story chưa? Kể Huyên nghe với, Sa lắc đầu thật tình. Sa yêu thơ Tôn Nữ Thu Hồng. Sa yêu tuổi thơ và Sa rất sợ mất nó. Thế sao thiên hạ khen Sa viết chuyện tình thơ mộng? Ông nhà văn nào đó chưa có chuyện tình thì viết chuyện tình mới thơ mộng. Sa nhầm trường hợp đó chăng? Sa lắc đầu. Thiên hạ cao hứng khen thế thôi. Truyện của Sa viết chả ra cái quái quỉ chi hết.
Huyên làm Sa nhớ tới Thiều, tên con trai tóc dài như tóc người tiền sử, mắt to như mắt con gái, má lúm đồng tiền, mũi thanh tú. Hắn y chang như con gái. Hắn bạn thân của Thiên Dung và hình như tính tình hắn giống hệt Thiên Dung. Ngông nghênh và kiêu hãnh. Thiên Dung quảng cáo, hắn đàn giỏi, hát hay, vẽ đẹp, chụp ảnh rất tài và biết trùm mền rửa phim, hắn hỏi Sa nghĩ thế nào về hắn. Sa bảo hắn in hệt mấy cô gái trong tranh hắn vẽ. Hắn bậm môi cố nuốt "căm hờn".
- Nhưng tôi có một vài "cái tài đặc biệt" làm vui lòng kẻ khác.
- Rất bình thường. Bởi con trai không có biệt tài là con trai vứt đi biết chưa?
Hắn im lặng. Không hiểu sao hắn nói ra câu nào Sa cũng muốn "kê" hắn câu nấy.
- Sa làm thơ nhiều không?
- Tôi không biết làm thơ.
- Sa chỉ biết viết văn?
- Viết văn thì ai viết không được. Chỉ có viết hay và viết dở mới là đáng nói.
Hắn "kê" lại Sa:
- Và Sa viết dở?
- Dĩ nhiên. Bởi thế nên chưa bao giờ tôi khoe tôi có biệt tài múa bút làm vui lòng kẻ khác cả.
Sa kể lại cho Huyên nghe chuyện Thiều, hai anh em đủ thân thiết để Sa trút những ý nghĩ của mình vào tai Huyên. Huyên cười dễ dãi:
- Bây giờ anh hỏi, Sa đừng kê anh nữa nhé?
- Dạ, Sa hứa.
- Tại sao Sa lấy bút hiệu Tiểu Oanh. Tên gì quê rùm.
- Quê kệ Sa, ai mượn anh bận tâm.
- Đừng nóng. Trả lời câu hỏi của anh đi.
- Câu hỏi gì? Sa quên mất.
- Tại sao Sa lấy bút hiệu Tiểu Oanh?
- Anh biết con chim Oanh không, một loài chim đặc biệt, hót rất hay, về mùa xuân. Nên chim Oanh là chim của mùa xuân. Sa sẽ không bao giờ lớn lên, để thấy hoài mùa xuân.
- Đừng quá tương tư tuổi nhỏ, nhóc ạ. Tuổi chớm lớn của Sa không đẹp sao?
- Đẹp. Nhưng Sa không thích.
- Tuy nhiên, Sa vẫn yêu nó chứ?
- Dạ. Bởi vì nó chính là Sa. Sa không yêu Sa thì còn ai yêu Sa nữa?
- Sa yêu Sa, tốt lắm. Nhưng đừng yêu mình thái quá để trở thành ích kỷ, nhỏ nhen.
- Sa biết, nên đôi lúc Sa bỏ quên Sa, quên những lời nhỏ to của thiên hạ.
- Rồi thiên hạ sẽ hiểu Sa.
Sa ngước lên:
- Sa không cần ai hiểu Sa cả. Một mình Sa hiểu Sa, đủ rồi.
- Sa sống cho riêng mình, chỉ một mình?
- Sa có đang ở trên hoang đảo đâu anh. Sa cũng như mọi người, không ai sống hoàn toàn đời mình, Sa đang sống cho và sống vì kẻ khác. Nhưng Sa không cần họ biết Sa đang sống cho và sống vì họ, bị ràng buộc bởi họ, những người chung quanh Sa.
- Anh hiểu Sa.
Và Huyên vuốt tóc Sa, nụ cười độ lượng.
- Sa đang còn là con chim Oanh đậu trên cành trung học. Đừng quá ưu tư về đời sống. Hãy nghĩ rằng đời sống vẫn rất dễ thương. Và Sa hãy hót đi, con chim mùa xuân thân yêu của mọi người.
TUYẾT OANH
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Ngọc số 157, ra ngày 5-4-1975)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét