Thứ Năm, 13 tháng 2, 2025

NHẸ GÓT HÀI - Mường Mán


Áo tím rịm đôi tà, khăn quàng dài thướt tha trắng. Tím màu sim núi non và trắng lênh đênh mây trời. Đôi mắt dài theo đôi tay. Mắt ngước trông và tay đưa tới. Bắt đầu nỗi nhớ anh.
 
Mưa bỏ phố đi rồi, còn dăm ba vầng mây ở lại. Chiều rình rập bóng ai, dòng sông chừng đã nguội. Đó là lúc anh trở về. Trở về, chân không vọng tới mùa xuân, mùa thu sau lưng đà đuổi gấp. Anh vấp ngã. Nhẹ như lá rụng. Không, tựa mẩu tàn thuốc lá rụng, cuối ngày, cuối những ngón tay. Em. Đôi tay dang ra nhưng không dám đón bắt, em mỏng manh in khói.
 
Những chân chim tội nghiệp nhảy nhót hoài hoài trên hàng dây điện căng chia cắt trời thành phố, dây điện chẳng phải là dây đàn, chim gẩy hoài không thành âm điệu. Đố ai thấy được chim khóc?
 
Một hôm, anh thấy anh biến thành chim, nhảy nhót hoài trên ngàn dây nhớ. Nhớ chùng lòng, nhớ quay điếng. Đố em, anh có khóc không?
 
- Ai biết!
 
 Ngọc bước từ tốn in ngựa non đi nước kiệu. Áo tím rịm bay, khăn trắng múa. Buổi chiều êm đềm không cần tới âm nhạc, chỉ cần gió thật nhiều thổi cho lá xanh lá vàng cùng rơi xuống, lót đường anh và em đi. Gót hài nhẹ không sợ đau đường dài, chỉ ngại tiếng thời gian át lời thầm thì của nhau. Phải không?
 
- Đúng đó, anh.
 
Chiều nay anh có cảm tưởng nhân gian đầy ắp tiếng cười. Kẻ hấp hối trên giường bệnh cười, người ngoài chiến trường vừa nhận viên đạn vào ngực còn cười. Cười, cười, cười. Em chỉ cười, hai hàm răng trắng chính là tên em: Ngọc. Đừng thốt lời nào cả. Nên cười. Đồng ý?
 
- Dạ.
 
Hôm qua em đợi anh muốn chết phải không? Đợi đến chán ngấy, đến ghét. Như ghét những viên thuốc ngủ màu uống trong kỳ dịch cúm hai đợt vừa qua. Hôm nay anh đã lừng lững trở về. Hiên ngang mà về. Vui không?
 
- Vui lắm.
 
Ngọc ơi, không dưng anh muốn em tức khắc biến thành cục đường, để vừa đi anh vừa ngậm, em biến thành ca khúc, để vừa đi anh vừa hát, em biến thành điếu thuốc, để vừa đi anh vừa hút, thở khói mù mịt hết địa cầu.
 
- Mù luôn, không còn thấy em?
 
Nếu muốn giận một tí cho đời nó đẹp, em cứ bảo là anh không thấy em. Nhưng dễ thương hơn hết là lúc nào em cũng nghĩ dù ở sông non, phố núi, biển quạnh, chợ vui nào anh đều thấy em. Lúc khát, anh thấy em là ly chanh đá đường, có một hột ô mai làm duyên (chanh đường có ô mai mới ngon!) Lúc đói anh thấy em là ổ bánh mì, dĩa cơm sườn nóng hổi, hoặc bất cứ thứ gì có thể bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.
 
- Anh nói em nghe phát khiếp. Người gì mà ham ăn mê uống quá trời, hèn gì mẹ đợi tới năm Đinh Hợi mới cho anh lọt lòng. Hết sẩy anh nhỉ?
 
Ừ. Thỉnh thoảng em cũng nên hỗn láo tí ti cho hồng môi mọng má. Anh chúa ghét các cô bé con ai bảo gì cũng dạ, ai nói chi cũng vâng, tới khi lấy chồng, bị cắm sừng bối rối, không biết nơi nào gỡ. Ngay từ bây giờ, ngoài việc cầm lược gỡ tóc rối mỗi sớm mai, em nên tập cách gỡ sừng.
 
- Ngày xửa ngày xưa có một chàng khùng nói thế và bị một công chúa nghỉ chơi luôn, trước khi nghỉ dài hạn, nàng tặng chàng mười cái háy lẫn nguýt, chưa hết, còn biếu thêm một trận mưa lũ, giọt ngắn giọt dài, trách ai nói bậy.
 
Chàng khùng dễ thương đó không phải anh, cô công chúa đáng ghét nọ chẳng là em. Cả hai tan theo bụi cát ngày xưa cả rồi. Giờ chỉ còn những cái háy, nguýt, những trận mưa lũ tồn tại. Háy và nguýt, mưa thật tình hay mưa nũng nịu là kho tàng vô giá của mọi người nữ, nên giữ lấy, phát triển nhanh chóng thêm. Háy sao cho sắc hơn dao cau, nguýt sao cho hoa tàn nguyệt rụng, mưa sao cho ướt hết sớm đợi này tới chiều mong tê.
 
- Anh hàm hồ in một diễn giả có tài.
 
Mỗi người từ khi sinh ra đã là một diễn giả Ngọc ạ! Vừa lọt lòng hắn đã diễn thuyết rồi, dù chỉ bằng vài tiếng oe oe. Đến ấu thơ hắn diễn thuyết thật, lớn tí nữa điêu ngoa sơ sơ và trưởng thành, hắn diễn thuyết láo khoét kỹ. Láo ngon lành, nhưng lắm lúc cũng thành thật đến rơi lệ lộp độp tựa mưa trên những tàu lá chuối buồn. Tin không?
 
- Tin anh một nửa. Nửa kia em tới chùa xin xăm rồi hẳn tin.
 
Tuyệt diệu. Thế em có tới chùa xin xăm rồi mới tin anh thương em không? Chắc là không chứ! Ngọc. Hình như mình bắt đầu gây gổ nhau.
 
- Ai nói thế?
 
Mây trên trời bảo thế, cây lá hai bên đường nói vậy. Chúng nói hai đứa mình sắp gây gổ nhau.
 
- Giờ thì em tin anh là một diễn giả láo khoét đại tài. Em chẳng nghe mây trời, cây lá nói gì cả. Hôm nào có mở hội thi đua nói láo, anh nên ghi tên dự thi.
 
Thấy chưa? Em bắt đầu pha dấm pha chanh vào ngôn ngữ rồi. Đêm nay gấp gấp mua một ký đường phèn về ngậm cho ngọt giọng đi. Ngọt giọng như đêm giáng sinh tụi mình bỏ phố phường đông chen, đưa nhau ra biển. Đêm ấy em ngọt ngào hát trong tiếng gió ồ ạt gọi kêu. Đêm ấy chị Bội Hoàn như trở lại thời mười sáu tuổi, nhai kẹo luôn miệng, thằng Hồ lái xe như điên, vác cái thân bồ tượng đuổi bắt con còng nhỏ bằng cái nút ve chai lăn lông lốc, thằng Thuận chong đôi kính mù ngóng gió, tiếc thầm nước biển sao không tức khắc biến thành rượu, nhỏ Hồng Châu vờ lãng mạn đòi qua bên kia thế giới bằng cách lội bộ qua mặt biển sôi, nhỏ Uyên Thơm thầm lặng nhớ thằng bồ xuôi vạn lý và em, mắt trông vời lên dãy đèn căn cứ quân sự bên kia triền đồi, bảo những ngọn đèn nhấp nháy trong sương trông giống thiên đường nào đó. Và gió, gió thổi mãi, nhưng không thể làm lạnh được hai đứa mình. Đêm ấy trong quán cà phê Q,C. thằng Thuận bảo em ríu rít như chim, nhưng anh nghĩ em phơi phới, rực rỡ in những chiếc bong bóng bay lặng lờ trên nóc quán. Đêm ấy cái gì cũng ngon, em ngon, những chai sprite ngon ấy là một kỷ niệm ngọt. Phải không?
 
- Em muốn anh nhắc mãi nhắc hoài.
 
Anh muốn đốt gấp gáp tháng giêng, hai, ba, tư... để tức khắc mình dìu nhau về giữa tháng chạp, về giữa biển ngàn một đêm giáng sinh khác. Giờ chị Bội Hoàn, Thuận mù đã trở về Q.Nh, nhỏ Uyên Thơm buồn bã đâu đó trong trường kỹ thuật, thằng Hồ lui tới với lính tráng trong đồn bót, và nhỏ Hồng Châu hẳn đang ngồi ngáp vặt sau cửa lưới sắt ngân khố. Giáng sinh mùa sau, phải lôi theo dì Quế và hai ba cô bạn của dì: Hương, Ái, Lan ríu rít ồn vui, anh mệnh danh các cô ấy là "đài phát thanh", quá đúng.
 
- Còn nhiều kỷ niệm, kể nữa, anh. 

Một đêm u nồng khác, đi ngủ, bỏ mùng không kỹ, con chuột nhắt đâu từ nhà hàng xóm ngao du sang, nó mê cái gót chân em hồng, bèn cắn nhẹ một miếng, tinh sương gặp anh, em cuống quýt bảo mau mau đưa em đi bác sĩ kẻo dịch hạch tới nơi, anh cười cười: hồi xưa, năm mười sáu tuổi, em đoạt chức vô địch nhảy cao toàn tỉnh, sao con chuột nó cắn không chịu trổ tài nhảy tránh, em thật là khờ. Suốt ngày hôm đó, gặp bạn bè ngoài phố, em mách oang oang: hồi hôm tao bị chuột cắn! Phải chi bữa đó em loan tin: hôm qua tao thấy Hòa Bình, phải hay hơn không? Anh nản hết sức. Lại nữa, có đứa bảo bị chuột cắn nên chơi số đề, đánh số 15. Em tin, mua cái số đề, rủ anh hùn vốn, nơm nớp đợi tới thứ ba, trật lất. Đứa bảo chơi số đề mất tăm mất tích như con chuột nhắt cắn bậy kia, nhưng anh nhớ bữa đó anh thề gặp hắn anh sẽ cho "nốc ao", dù anh chưa bao giờ luyện một thứ võ công nào trong người. Em vẫn thường chê anh trói gà không chặt. Nhưng trói tim em thì chặt lắm chứ bộ!
 
- Em hết tin số đề rồi, anh cứ nhắc chọc mãi.
 
Chọc phá là điều mọi người trẻ tuổi ưa thích. Tuổi già ngồi cú rũ một chỗ, chọc phá được ai? Khi yêu thương nhau, tình yêu của kẻ này biến thành con dế mèn trốn lủi vào xó xỉnh tâm hồn kẻ kia, kêu khóc nỉ non chọc phá đêm ngày, khiến mất ăn bỏ ngủ.
 
- Con dế mèn của em giờ này đang làm gì trong xó xỉnh tâm hồn anh?
 
Đang ca hát. Tiếng hát vang lừng dội từ phía nam tìm tới phương bắc phổi, làm lũ hồng huyết cầu dấy loạn, rủ nhau từng cặp một khiêu vũ mê man. 

Còn em, con dế mèn của anh giờ này đang làm gì trong xó xỉnh tâm hồn em?
 
- Nó ngủ khì anh à. Ngáy vang dội rung rinh cả tim phổi em. Người ta thường ví tình yêu như thể bông hồng hoặc cái gì đó rất đẹp, anh lại đem ví tình yêu như thể con dế mèn. Thôi đi, dế mèn là chúa ưa phiêu lưu đấy anh ạ. Lỡ một tinh sương đẹp trời nào đó nó phiêu lưu, di cư sang tâm hồn kẻ khác, em biết đâu tìm?
 
 Dễ ợt. Em cứ việc đăng báo tìm tình yêu đi lạc. Ai thấy tăm dạng nó đâu xin liên lạc về địa chỉ... sẽ trọng thưởng theo luật giang hồ.
 
- Xí xọn. Nói bậy. Mưa bây giờ. 

Mải vui quên cả trời chiều. Hình như tụi mình đã bỏ phố hơi xa. Ngọc nghe thấy gì không? Nghe biển lên tiếng gọi không? Đừng nói gì nữa cả. Cứ nín thinh theo chiều mà đi, theo tiếng sóng gọi mời mà tới.
 
Chuyện kể của một vỏ ốc:
 
Chàng nắm tay nàng chạy dài bãi vắng. Gió thổi tạt tóc và mây bay về phương đông. Những sợi tóc nàng cất tiếng hát. Thầm thì lời yêu anh. Cát thì câm nín. Sóng thì lăn lóc. Chiều dần phai những dấu hài. Tim chàng rung chuông rộn rã gọi bầy chim biền về gọi đêm tối tới. Đêm tối yêu dấu ôm ấp chàng và nàng bằng đôi cánh nhung. Ở đó. Trên con đường bí mật nối giữa tâm hồn chàng và nàng đố ai thấy được hai con dế mèn rực rỡ xiêm y lồng lộng múa.
 
 
MƯỜNG MÁN      
 
(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 90, tuần lễ từ 22-2 đến 1-3-1973)
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét