Câu chuyện mở đầu
Ngày xưa cách đây đã lâu lắm
rồi, tại xứ Ba Tư vô cùng rộng lớn kia, có các vị vua tranh nhau mở mang bờ cõi
và nới rộng giang san của mình. Suốt một vùng sông “Gan” chạy dài đến sát biên
giới nước Trung Hoa, cộng với tất cả những hòn đảo lô nhô mọc theo ven bờ biển.
Vào lúc đó, có một ông vua
vô cùng minh mẫn và oanh liệt, tiếng tăm vang lừng khắp nơi, với tài kinh bang
tế thế, ông ta trị dân rất giỏi, đem lại cho đất nước và toàn dân cảnh thái
bình thịnh vượng vô cùng hoan lạc, thần dân trong nước, ai ai cũng tôn kính và
mến phục ông vua tài ba đó.
Đức vua có hai vị hoàng tử
rất khôi ngô tuấn tú và vô cùng anh dũng, hoàng tử anh tên là Sa-hy-A, và hoàng
tử em tên là Sa-hy-Na. Hai vị hoàng tử rất yêu thương và quí mến nhau, không
bao giờ họ xa nhau đến nửa bước.
Nhà vua tuổi trời mỗi ngày
một cao, sau khi người băng hà, để theo đúng luật lệ trong nước từ trước, ngai
vàng liền được trao cho hoàng tử anh là Sa-hy-A để tiếp tục thay thế vua cha
trị vì bờ või.
Như chúng ta đã biết ở trên,
hai vị hoàng từ rất yêu thương nhau, vì thế khi hoàng tử Sa-hy-A được lên ngôi
vua thì lại càng thương yêu em vô cùng. Hoàng tử nghĩ không lẽ hai anh em ăn
cùng một mâm, ngủ chung một giường từ nhỏ đến lớn mà nay mình trỏ thành một vị
hoàng đế quyền uy vô cùng rộng lớn mà lại nỡ để em vẫn là kẻ tầm thường như
trước ; nghĩ thế, hoàng tử liền cắt một phần đất của phụ vương để lại nhường
cho em mình cai trị.
Sa-hy-Na là một vị hoàng tử
rất biết điều, không vì thấy anh mình quyền cao tước trọng mà tỏ vẻ ganh tị
hoặc ghen ghét, vẫn tìm một mức sống bình thường, cũng không trách thân than
phận, hoặc buồn cho địa vị hẩm hiu của mình. Vì thế khi thấy anh có ý định
nhường cho mình một phần đất đai thì Sa-hy-Na biết là anh mình thật lòng thương
yêu mình mới có ý định như thế. Sa-hy-Na không dám từ chối, sợ buồn lòng anh,
chàng liền nhận lời ngay.
Thế là từ đó, hai anh em
Sa-hy-A và Sa-hy-Na thành hai vị quốc vương : vua anh là hoàng đế nước Ba Tư
còn vua em là hoàng đế nước Thát Đát. Hai kinh đô xa cách nhau hàng mấy ngàn
dặm và mỗi người đều phải lo nhiệm vụ của mình, vì thế họ ít khi được gặp mặt
nhau để hàn huyên tâm sự như ngày còn thơ ấu.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi
nhưng không vì thế mà tình anh em ruột thịt của hai ông vua đó phai nhạt. Ngược
lại càng tăng thêm sự nhớ nhung của hai anh em họ Sa với bao nhiêu nỗi buồn xa
lìa cách trở.
Hơn mười năm qua, hai anh em
nhớ nhau quá, nhưng vua anh đang trị vì một nước, quyền bính trong tay rất mạnh
mẽ, quân với tướng hàng trăm vạn, tất cả thần dân đều trông cậy và tin tưởng
vào mình. Vì thế mặc dù hết sức nhớ nhung người em thân yêu đã bao năm cách
biệt mà vua anh cũng không thể nào trao quyền nhiếp chính cho người thân thuộc
để đi thăm em được. Vì thế vua Ba Tư liền sai một viên quan đại thần mang thơ
sang nước Thát Đát để mời em về kinh đô Ba Tư hội ngộ cho thỏa tình mong nhớ
bấy lâu.
Vua em nhận được thơ của anh
thì vui mừng vô hạn liền cho trọng đãi sứ thần của anh mình và yêu cầu sứ thần
nghỉ ngơi ở nhà quán ít lâu để cho mình lo liệu thu xếp mọi việc cần thiết
trong cung, cử người trông coi việc nước thay mình ít lâu trước khi lên đường
theo sứ giả sang Kinh đô Ba Tư để hội kiến vua anh.
Sau khi đã chọn một viên
quan đại thần đáng tin cậy để trao quyền nhiếp chính thay mình coi việc ít lâu,
nhà vua liền từ giã hoàng hậu, rồi sửa soạn cùng mấy viên quan hộ giá cùng sứ
giả lên đường.
Ra khỏi kinh đô chừng mười
dặm, trời ngả hoàng hôn, vua liền truyền lệnh hạ trại nghỉ và tổ chức một bữa
yến tiệc linh đình để khoản đãi sứ giả của anh một lần nữa, cũng để chia tay
các vị đại thần có lòng quyến luyến đi theo tiễn chân mình.
Đêm đó thật là một đêm hoa
đăng mở hội, vua tôi chén tạc chén thù vô cùng thân mật. Lần lượt các quan đại
thần, sứ giả rồi quân lính đề thi nhau say mềm, chỉ còn một mình nhà vua vì
trong lòng muốn gặp anh ngay nên thấp thỏm không mấy yên dạ. Thấy tất cả mọi
người đã ngủ say, nhà vua một mình thơ thẩn đi dạo mát, đếm bước dưới ánh trăng
soi sáng để tưởng tượng cảnh hội ngộ vô cùng cảm động sắp tới với anh mình, rồi
suy nghĩ miên man hồi lâu, nhà vua chợt nhớ đến hoàng hậu ở nhà, người vợ trẻ
mà nhà vua yêu dấu, sẽ phải xa cách mình một thời gian khá dài trong thâm cung
hiu quạnh và nghiêm nhặt. Càng nghĩ nhà vua càng lấy làm thương hoàng hậu, thấy
đêm nay còn dài, nhà vua liền quyết định lên ngựa trở về hoàng cung để từ biệt
hoàng hậu một lần nữa, an ủi nàng ít lời cho trọn nghĩa vợ chồng.
Vừa bước vào hoàng cung,
lòng ông vua đa tình rộn lên một niềm vui khôn tả, ngài yên trí hoàng hậu sẽ vô
cùng vui sướng và xiết bao cảm động trước sự trở về đột ngột của mình. Ngài sẽ
ôm nàng trong vòng tay để nỉ non tâm sự, để an ủi vỗ về và để dặn dò cặn kẽ,
ngài sẽ hứa với nàng dù xa cách ngàn trùng nhưng luôn luôn lúc nào ngài cũng sẽ
mãi mãi chung thủy với nàng và nhớ đến nàng! Ngài sẽ…
Nhưng…
Cánh cửa phòng hoàng hậu vừa
được nhà vua mở hé ra thì giấc mộng đẹp trong lòng ông vua trẻ đa tình nọ cũng
tan theo mây nước! Một sự phũ phàng hiển nhiên hiện ra trước mặt ngài. Trên một
chiếc giường khảm ngọc vô cùng lộng lẫy mà từ trước đến giờ chỉ có một mình
ngài và người vợ trẻ thân yêu đặt mình lên đó! Thì hỡi ôi, trước mắt ngài, dưới
ánh đèn mờ ảo, người vợ thân yêu của nhà vua, người đàn bà mà ngài đặt hết lòng
tin tưởng và tha thiết yêu thương, hay nói một cách khác, vị hoàng hậu mẫu nghi
thiên hạ được tất cả thần dân trong nước tôn kính đang nằm trong tay một chàng
trai trẻ khỏe mạnh, một viên võ tướng trẻ tuổi, cả hai đang âu yếm ôm nhau nằm
ngủ ngon lành, vai kề má dựa như đôi vợ chồng chính thức.
Nhà vua đứng chết lặng người
ra một hồi lâu trước sự thật phũ phàng đó. (Ngài thầm cầu mong đó là một ảo
tưởng. Vì ngài không tin ở nhãn quan của mình. Ngài không dám tin đó là sự thật
đang hiện ra trước mắt!) Thật thế, ngài không thể nào ngờ được người thân yêu
của mình, người mà ngài đặt hết tin tưởng, chỉ mới cách xa ngài một sớm một
chiều đã nỡ đem lòng phản trắc như thế!
Nhưng sự thật vẫn là sự
thật. Dù nhà vua có muốn khác đi nữa cũng không thể nào được như ý! Qua phút
sững sờ, cơn thịnh nộ của đấng quân vương bắt đầu bùng dậy. Nhà vua giận đến
run người lên. Ngài không thể nào dằn được cơn giận nữa. Lập tức ngài rút kiếm
ra, bước lại bên giường đôi gian phu dâm phụ.
Lưỡi gươm sáng loáng của nhà
vua hạ xuống, hai chiếc đầu lập tức lìa khỏi cổ ; không thể nhìn lại hai xác
của hai kẻ phản phúc, nhà vua lặng lẽ chùi lưỡi gươm đẫm máu vào tấm riềm cửa
rồi tra gươm vào vỏ, ngài lặng lẽ lên ngựa trở về chỗ đóng trại.
Sáng hôm sau xa giá tiếp tục
lên đường, chiêng trống dộng lên vang trời, tiền hô hậu ứng, thật là rầm rộ,
lòng mọi người cảm thấy hân hoan khôn tả trước cuộc du ngoạn kỳ thú đó, chỉ
riêng có lòng nhà vua là rối loạn tơi bời, ngài không còn một chút tâm trí hưởng
thú vị trong cuộc hội ngộ với người anh thân yêu sắp tới.
Đến kinh đô nước Ba Tư, vua
Sa-hy-A cùng quần thần ra thật xa để đón em. Cuộc tiếp đón được tổ chức vô cùng
long trọng. Hai anh em vừa thấy nhau đã cùng chạy lại ôm lấy nhau cảm động,
lặng lẽ kể những tâm sự cũng như nỗi buồn nhớ nhung trong bao năm trời xa cách.
Tình thương của hai anh em
trong bao năm trời xa cách trỗi dậy mãnh liệt. Quốc vương Ba Tư cùng em sóng
đôi ngựa chậm rãi bước vào thành trước sự hoan hô nồng nhiệt của dân chúng. Nhà
vua cho dọn một gian phòng cực kỳ tráng lệ, sát với phòng mình cho vua em ở.
Rồi tiếp theo đó, mỗi ngày một đại hội tưng bừng, nào là yến tiệc, đàn ca, hát
xướng cùng tất cả các trò vui hoan lạc và lạ mắt nhất đều được vua Sa-hy-A cho
tổ chức để vua em thưởng thức suốt đêm ngày, gần như không bao giờ chấm dứt.
Hai vua bỏ cả lễ nghi phiền
phức, luôn luôn sát bên nhau như thuở còn thơ ấu ; nỉ non tâm sự biết bao nhiêu
ngày mà cũng chưa hết. Mấy hôm đầu tiên, vì sự vui mừng được gặp lại người anh
khả kính cùng những cuộc vui mà vua anh tổ chức cũng làm cho vua Sa-hy-Na khuây
khỏa được nỗi buồn riêng trong lòng một phần nào. Nhưng dần dần hình ảnh người
vợ thân yêu nằm gọn trong tay viên võ quan trẻ tuổi hiện ra trước mặt nhà vua
mỗi lúc một rõ ràng, nó ám ảnh nhà vua từng giây từng phút, làm cho người cố
quên đi nhưng không được. Lâu dần nỗi buồn mỗi ngày một tăng thêm, khiến cho
vua Sa-hy-Na mất ăn mất ngủ, quên cả vui đùa, nói năng.
Vua anh vẫn không hiểu rõ
được nỗi buồn của em. Ngài nghĩ rằng trước cảnh huy hoàng tráng lệ, với cung
điện nguy nga, lầu các của mình khiến cho em chàng chạnh lòng nghĩ đến quê
hương, thần dân và hoàng hậu, vì thế vua anh lại càng cố tổ chức nhiều trò vui
thật hấp dẫn và lạ mắt hơn để mong em sẽ vui lòng khuây khỏa nỗi buồn cố quận.
Nhưng sự thật đâu phải vậy,
vì thế, mặc dầu biết bao trò vui lạ mắt, vua Sa-hy-Na vẫn không sao quên được
nỗi buồn riêng trong lòng mình.
Vua Sa-hy-A vẫn hiểu lầm và
nghĩ rằng có lẽ những cuộc vui rộng lớn bao quát ngoài thiên nhiên may ra mới
có thể làm vơi được phần nào nỗi nhớ quê hương trong lòng em mình. Nghĩ thế,
nhà vua liền lập tức cho tổ chức một cuộc săn bắn nơi một cánh rừng có nhiều dã
thú nhất, cách kinh đô khá xa và ngoài ra còn có nhiều cảnh lạ thiên nhiên hiếm
có.
Nhưng nỗi buồn trong lòng
Sa-hy-Na là nỗi buồn của tâm bệnh, vì thế ngài còn thiết gì đến cuộc săn bắn,
chỉ thêm uể oải thể xác. Ngài bèn thoái thác và tìm cách chối từ cuộc đi săn
của anh tổ chức.
Nhưng cuộc đi săn đã tổ chức
xong, ngoài ra còn có nhiều viên quan trong triều được mời tham dự. Vì thế
Sa-hy-A không muốn các quan sẽ phật ý về em mình, và cũng không muốn ép uổng em,
ngài phải buộc lòng để Sa-hy-Na ở nhà và đi săn một mình cùng các vị quan trong
triều.
Sẵn trong lòng đang buồn
rầu, Sa-hy-Na chỉ thích được yên tĩnh, vì thế khi ở nhà một mình, vua em thấy
dễ chịu hơn. Nhà vua liền lần bước đi dạo vườn thượng uyển của anh để ngắm cảnh
hoàng hôn, mong sẽ nguôi được phần nào nỗi buồn đang canh cánh bên lòng. Mặt
trời xế bóng, nắng vàng cũng gần tàn rụng sau cánh hoa, ngọn lá. Nỗi buồn của
Sa-hy-Na lại theo cảnh vật mà tăng lên. Ngài vừa toan trở lại phòng riêng để
suy nghĩ đến thói đời đen bạc, thế thái nhân tình, thì bỗng ngài giật mình vì
thấy cánh cửa trong phòng vua anh hé mở. Rồi từ đó, bước ra một đám cung nữ,
tất cả đều ăn mặc lộng lẫy, xiêm y rực rỡ, mặt che mạng rất đài các. Tất cả đều
hớn hở bước lần ra giữa vườn thượng uyển.
Ra đến giữa vườn, bọn người
nọ liền lần lượt trút bỏ xiêm y và bỏ luôn cả khăn che mặt.
Núp sau một lùm cây,
Sa-hy-Na ngạc nhiên xiết bao khi thấy đám người đó tất cả không phải là cung nữ
trong triều. Chúng gồm có mười một nàng con gái da trắng và mười tên da đen lực
lưỡng, ăn mặc giả làm cung nữ. Tất cả đều trần truồng như nhộng. Rồi mỗi tên da
đen liền ôm lấy một cô gái da trắng mà hôn hít, trửng giỡn.
Điều làm cho Sa-hy-Na ngạc
nhiên hơn nữa là trong mười một nàng con gái nọ lại có cả hoàng hậu, vợ vua
anh. Bà ta cũng trút bỏ hết cả xiêm y trên mình và lõa lồ như tất cả những kẻ
khác.Nhìn bọn người đang say mê nô giỡn, hoàng hậu mỉm cười tỏ vẻ hài lòng lắm.
Nhìn quanh quất một hồi lâu xong, bà ta liền nhẹ vỗ hai tay vào nhau ba tiếng
liền rồi cất tiếng gọi : “Ma-Zu! Ma-Zu!”
Hoàng hậu vừa dứt lời, tức
thì từ trên một cành cây sát vách bờ tường của hoàng thành, một tên da đen lực
lưỡng khác nhanh nhẹn tụt xuống. Hắn chạy lại ôm gọn hoàng hậu vào lòng mà nựng
nịu, mơn trớn.Bọn người trong vườn thượng uyển cũng say đắm trong niềm ái ân
hoan lạc, bất chấp cả mọi vật chung quanh.
Có lẽ hoàng hậu và bọn cung
nữ dâm dật và đám thanh niên da đen kia tưởng lầm là nhà vua và em đã đi săn
thật xa nên càng yên trí cười đùa, nô giỡn. Họ cùng đê mê trong những cuộc giao
hoan cuồng loạn, chạy đuổi, rượt bắt nhau dưới ánh trăng khi mờ khi tỏ. Họ yên
trí rằng giờ phút đó chỉ có mình họ biết với nhau và chứng kiến cùng nhau quang
cảnh dâm ô đó. Chứ có ngờ đâu, có một người đang theo dõi từng cử chỉ của họ.
Cuộc vui sa đọa của hoàng
hậu và đám người kia kéo dài đến quá nửa đêm. Sau khi đã chán chê, thỏa thích,
họ liền rủ nhau cùng nhảy xuống hồ nước để tắm rửa và trửng giỡn một hồi lâu nữa
dưới làn nước bạc mát rượi rồi mới chịu từ giã nhau!
Hoàng hậu và đám cung nữ
cùng mười tên da đen lại mặc quần áo vào và lấy mạng che mặt lại như cũ, xong
lặng lẽ kéo nhau trở về hoàng cung ; còn tên da đen “Ma-Zu”, nhân tình của
hoàng hậu thì lại theo lối cũ chuyền cành cây và nhảy ra khỏi hoàng thành.
Ông vua bất hạnh Sa-hy-Na
chứng kiến cảnh tượng man rợ đó ngay từ phút bắt đầu đến hồi kết cuộc, lòng
buồn rười rượi. Không biết bao nhiêu là ý nghĩ vui, buồn, giận, ghét nhảy múa
trong lòng vị vua trẻ tuổi, từ chỗ buồn chán cho thân phận hẩm hiu của mình rồi
lại nghĩ đến anh đường đường là một vị đương kim hoàng đế quyền uy tột bực,
trong tay quân hàng trăm vạn, dưới trướng bao kẻ hầu người bẩm mà cũng không
hơn gì mình! Cuối cùng Sa-hy-Na tự biện luận rằng có lẽ đó là một cái tai nạn
chung của tất cả các ông chồng trên thế gian này và nếu tất cả mọi người đều đã
bị cùng một cái nạn như nhau thì còn buồn chán làm gì một cách phi lý như vậy
nữa! Càng nghĩ, Sa-hy-Na càng cảm thấy lý luận của mình là đúng. Và cuối cùng
ông vua trẻ tuổi đó liền tự nhủ lòng nhất quyết gạt bỏ mọi nỗi ưu phiền sang
một bên, coi như đó chỉ là một câu chuyện thường tình như trăm ngàn câu chuyện
khác. Nhờ đó, Sa-hy-Na liền cảm thấy lòng tươi vui trở lại là không còn vương
vấn một chút gì buồn bực trong lòng nữa! Nhà vua lại cảm thấy yêu đời trở lại ;
ông nắt đầu ăn thấy ngon, ngủ được yên giấc và không còn một chút ưu tư trên
nét mặt!
Ít hôm sau, vua nước Ba Tư
đi săn trở về. Sa-hy-Na vui vẻ ra tận ngoài thành một quãng khá xa để đón anh.
Sa-hy-A vô cùng ngạc nhiên khi thấy nét mặt em mình đã rạng rỡ trở lại, không
còn ủ ê, dàu dàu như trước nữa! Trong lúc xa vắng em, ông tưởng khi trở về em
mình sẽ còn buồn bã nhiều hơn nữa vì chỉ có một mình thui thủi ở nhà, nào ngờ
em mình đã trở nên vui vẻ như cũ.
Sa-hy-A ôm chầm lấy em, thổn
thức nói:
- Anh em chúng ta biết bao
ngày xa cách nhau, giờ mới được tái ngộ! Mấy hôm nay thấy em luôn luôn buồn
rầu, lòng anh thật bứt rứt không yên.
Nói xong, hai anh em vui vẻ
nắm tay nhau đi vào cung. Vua Ba Tư lập tức ra lệnh cho quân hầu tổ chức một
bữa yến tiếc thật linh đình để ăn mừng em đã hết ưu tư. Trong bữa tiệc vui vẻ,
Sa-hy-A ân cần hỏi em:
- Anh rất ngạc nhiên không
hiểu tại sao mấy hôm trước em buồn phiền quá vậy, và nhờ lý do nào em đã được
vui tươi trở lại. Phải chăng có kẻ nào đã làm em không hài lòng chăng? Hoặc có
lý do uẩn khúc nào khác?
Sa-hy-Na nhìn anh mỉm một nụ
cười chua chát và đáp:
- Nếu vì một lý do riêng, em
có thể nào im lặng và không trả lời câu hỏi của anh được không?
Vua Ba Tư ngạc nhiên hỏi em:
- Từ khi anh em chúng ta lớn
lên đến giờ, chưa bao giờ chúng mình giấu nhau bất cứ một điều gì, dù là chuyện
riêng của nhau, hoặc là chuyện tâm tình. Sao em lại có ý nghĩ lạ lùng như vậy?
Em hãy nói ngay cho anh được rõ.
Vị vua em nhìn anh buồn rầu
nói:
- Anh nói rất phải, anh em
mình chưa hề giấu nhau bất cứ một chuyện gì ; nhưng đây là một trường hợp đặc
biệt, nếu em có nói ra cũng chỉ làm cho anh tức giận và buồn phiền thêm chớ
không ích gì!
Thấy thái độ kỳ quặc của em,
vua nước Ba Tư càng trở nên tò mò thêm. Ông quả quyết nói:
- Không! Em đừng e ngại gì
cả. Em phải nói cho anh rõ ngay kẻo anh bứt rứt có thể chết được! Anh xin thề
trên tình anh em thiêng liêng của chúng ta là anh có đủ can đảm để nghe câu
chuyện của em kể, dù là chuyện đó tày trời đến đâu chăng nữa, em cũng đừng nên
e ngại gì cả!
Ông hoàng Sa-hy-Na qua một
phút ngập ngừng lưỡng lự, sau cùng, biết không thể giấu được câu chuyện dâm ô
kia liền đem chuyện tên nô lệ Ma-zu và hoàng hậu Ba Tư kể lại cho anh nghe
không sót một chi tiết nào.
Sa-hy-A nghe xong câu
chuyện, mồ hôi vã ra như tắm, nét mặt luôn thay đổi, từ giận dữ đến u buồn.
Thấy anh mình thất sắc,
Sa-hy-Na an ủi:
- Thưa anh, câu chuyện
thường tình đó đối với em không có gì quan trọng, chả hơi đâu mà anh bận lòng.
Có lẽ đó chính là một tai nạn mà các người chồng đều phải chịu khi có một người
vợ thiếu đoan chính.
Vua nước Ba Tư có vẻ không
tin lời em mình kể lại nên ngồi im, vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Có lý nào, hoàng hậu một
cường quốc lại có thể quên địa vị của mình làm điều nhơ nhuốc đến thế, anh
không thể nào tin được nếu không thấy tận mắt.
Sa-hy-Na quả quyết nói:
- Nếu anh muốn nhìn thấy cảnh
tượng ấy cũng không có gì khó khăn, anh hãy tổ chức thêm một chuyến săn bắn
khác rồi thừa lúc mọi người lầm tưởng anh đang mê mải với con mồi, anh hãy quay
về hoàng thành, núp vào đây, anh sẽ tìm ra sự thật.
Sa-hy-A khen phải và nhất
định thi hành.
______________________________________________________________________
Còn tiếp
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét