Oscar Wilde sinh tại Dublin ngày 15 tháng 10 năm 1856, mất năm 1900. Ông tốt nghiệp đại học đường Oxford, thông thạo ngữ học Hy Lạp và đọc sách rất rộng.
Với trí tưởng tượng của giòng Ái-nhĩ-Lan, thêm những kỷ niệm về sách vở đọc thật nhiều, và những cuộc du lịch qua Mỹ, Ý-đại-lợi, Hy-lạp, Pháp, ông viết những truyện thần thoại kiểu Andersen. Ông chịu ảnh hưởng của Flaubert, Adalbert de Chamisso, Prosper Mérimée, Théophile Gautier, Stevenson...
Ngoài các vở kịch (NGƯỜI ĐÀN BÀ TẦM THƯỜNG, SALOMÉ, NGƯỜI CHỒNG LÝ TƯỞNG) và các thi ca, phải kể các truyện thần thoại và các truyện ngắn : ÔNG HOÀNG SUNG SƯỚNG, TỘI LỖI CỦA NHÀ QUÝ TỘC ARTHUR SAVILE, BÓNG MA Ở CANTERVILLE, CHÂN DUNG ÔNG W.H., CHÀNG CÂU CÁ VÀ LINH HỒN CHÀNG, CHÀNG KHỔNG LỒ ÍCH KỶ v.v...
“Nàng nói sẽ khiêu vũ với ta
nếu ta mang lại tặng nàng những bông hồng đỏ”
chàng Sinh viên nói “nhưng khắp
trong vườn, không có một bông hồng đỏ nào”.
Ở trong ổ, chót vót trên cây
Sến xanh tươi, chim Họa mi nghe thấy tiếng chàng Sinh viên, nó nghển nhìn ra
ngoài cành lá và suy nghĩ.
Chàng Sinh viên lại kêu :
“Không có một bông hồng đỏ nào trong vườn ta!” và mắt rướm lệ. “Ôi! Thế ra hạnh
phúc tùy thuộc vào những điều nhỏ nhặt! Ta đã đọc tất cả những trang sách của
các triết gia và thấu triệt cả triết lý, vậy mà, chỉ thiếu có một bông hồng đỏ,
đời ta sẽ bị khổ sở!”
Chim Họa mi nói:
- Đây mới thật là một kẻ si
tình chân chính. Đêm này qua đêm khác, ta vẫn ca hát tán tụng chàng, mặc dầu ta
không biết chàng ; đêm đêm, ta vẫn kể lể câu chuyện của chàng cho các vì sao,
và nay ta mới trông thấy chàng. Tóc chàng đen như hoa dạ hương, môi chàng đỏ
như cánh bông hồng chàng ước ao ; nhưng tình yêu biến sắc mặt chàng nhợt nhạt
như ngà và nỗi ưu phiền đã in vết trên vầng trán.
Chàng Sinh viên thì thầm
nói:
- Tối mai, Vương tước sẽ tổ
chức cuộc khiêu vũ, và người yêu của ta có trong số khách mời.Nếu ta tặng nàng
một bông hồng đỏ, nàng sẽ nhẩy với ta đến rạng đông. Nếu ta mang tặng nàng bông
hồng đỏ, ta sẽ ôm nàng trong cánh tay, và nàng sẽ ngả đầu trên vai ta, và tay
nàng sẽ xiết chặt trong tay ta. Nhưng không có bông hồng đỏ nào trong vườn, như
vậy, ta sẽ ngồi lẻ loi một mình, và nàng đi qua gần, không lưu ý đến và lòng ta
sẽ tan nát.
Chim Họa mi nói:
- Đó mới là người si tình
chân thật. Ta ca hát, chàng đau đớn ; điều gì vui với ta, lại là sầu khổ với
chàng. Quả thật, tình yêu là một điều kỳ diệu. Nó quý hơn những viên ngọc bích,
đắt giá hơn những viên ngọc miêu trong sáng. Những ngọc trai và những thạch lựu
không thể đem mua tình yêu được, vì nó không có bầy bán ở chợ, không thể mua
tình yêu nơi những khách thương, nó cũng không thể lấy cân vàng để đo lường
được.
Chàng Sinh viên nói:
- Các nhạc sĩ ngồi trên khán
đài và đánh các nhạc cụ, và người yêu của ta sẽ nhẩy theo âm điệu thụ cầm và vĩ
cầm. Nàng nhẩy nhẹ nhàng đến nỗi gót chân không chấm đất, và những kẻ tán tỉnh
nàng, mặc quần áo tươi đẹp, xúm xít quanh nàng. Nhưng nàng không nhẩy với ta,
vì ta không có bông hồng đỏ tặng nàng – rồi chàng nằm vật xuống thảm cỏ, vùi
mặt vào lòng bàn tay và khóc.
Một con thằn lằn xanh nhỏ,
đuôi cong, chạy qua gần chàng và hỏi:
- Tại sao chàng khóc?
Một con bướm, bay đuổi một
tia nắng cũng nói:
- Tại sao thế?
Một bông cúc thì thầm hỏi
bạn láng giềng, tiếng nhẹ nhàng và êm ái:
- Tại sao thế?
Chim Họa mi đáp:
- Chàng khóc vì một bông
hồng đỏ.
Tất cả nhao nhao kêu lên:
- Vì một bông hồng đỏ! Kể
cũng kỳ cục! – Và con thằn lằn nhỏ, vốn tính nhạo báng, bật cười sằng sặc.
Nhưng Họa mi hiểu rõ nỗi ưu
tư thầm kín của chàng Sinh viên, nên đứng yên lặng trên cây Sến, và suy nghĩ về
nỗi u uẩn của tình yêu.
Bỗng nó mở đôi cánh nâu và
bay, bay bổng lên tận trời cao. Nó vượt qua hoa viên như một chiếc bóng, và như
chiếc bóng, nó lướt ngang thửa vườn.
Ở giữa thảm cỏ hình vuông có
trồng một cây Hồng tuyệt đẹp, và trông thấy, nó bay lại và đậu lên một cành
hồng.
Nó kêu:
“Cho ta một bông hồng đỏ, ta
sẽ hát cho mi nghe những bài ca êm dịu nhất của ta”.
Nhưng cây nhỏ lắc đầu và trả
lời:
“Những bông hoa của ta
trắng, trắng toát như bọt biển, trắng hơn tuyết trên đỉnh non. Nhưng anh hãy
tìm anh ta, mọc xung quanh nhật quỹ cổ xưa, và có thể anh ta sẽ cho mi vật mong
muốn”.
Chim Họa mi liền bay đến cây
Hồng, mọc dưới cửa sổ của chàng Sinh viên.
Nó kêu:
“Cho ta một bông hồng đỏ và
ta sẽ hát bài êm dịu nhất của ta cho mi nghe”.
Nhưng cây nhỏ lắc đầu và
đáp:
- Những bông hồng của ta đỏ,
đỏ như chân bồ câu, và đỏ thắm hơn cả những cánh san hô lớn, bập bềnh và chuyển
động trong hang dưới đại dương. Nhưng tiết lạnh đã làm đông đặc những tĩnh
mạch, sự giá rét đã tỉa những mầm non và bão bẻ gãy cả các cành của ta, thành
ra ta không có bông hồng nào suốt năm nay.
Chim Họa mi kêu:
- Ta chỉ muốn có một bông
hồng đỏ, một bông thôi! Có cách nào giúp ta một bông hồng không?
Cây nhỏ đáp:
- Có một cách, nhưng nó ghê
gớm quá, nên ta không dám nói.
Chim Họa mi nói:
- Cứ nói cho ta biết, ta
không sợ.
Cây nhỏ trả lời:
- Nếu mi muốn có một bông
hồng đỏ, cần phải dệt bằng nhạc, dưới ánh trăng, và nhuộm bông hoa chính bằng
máu tim mi. Mi phải hát cho ta nghe, ngực áp vào một chiếc gai hồng. suốt đêm
mi phải hát cho ta nghe và gai hồng sẽ đâm thủng tim mi, và máu huyết mi sẽ
chẩy vào trong các tĩnh mạch của ta và biến thành máu huyết ta.
Chim Họa mi kêu:
- Cái chết là giá nặng đối
với một bông hồng đỏ và đời sống đối với bất cứ ai đều thật quý. Thật êm ái,
ngồi trong rừng xanh và trông ngắm vầng đông trong chiếc xe vàng và Hằng Nga
trong chiếc xe ngọc. Hương hoa sơn trà thật ngát dịu và êm dịu thay những bông
phong lệnh, mọc ẩn náu dưới thung lũng và cây thạch thảo đầy hoa trên đồi. Vậy
mà, Tình yêu vẫn hơn là Đời sống, và trái tim một con chim có nghĩa lý gì, so
với trái tim con người?
Nó liền mở cánh tung bay, và
bay bổng lên không trung. Nó lướt qua thửa vườn như một chiếc bóng, và như một
chiếc bóng, nó là là bay trên hoa viên.
Chàng Sinh viên trẻ vẫn nằm
trên thảm cỏ, nơi chim Họa mi vừa rời chàng, và nước mắt chưa ráo trong cặp mắt
đẹp của chàng.
Chim Họa mi kêu:
“Hãy vui vẻ, hãy vui vẻ!
Chàng sẽ có một bông hồng đỏ. Ta sẽ dệt nó bằng nhạc, dưới bóng trăng và nhuộm
nó bằng chính máu huyết tim ta. Tất cả điều ta đòi hỏi lại chàng, là chàng phải
là một người yêu thành thật, vì Tình yêu khôn ngoan hơn Triết lý, mặc dầu Triết
lý có khôn ngoan và cường mạnh hơn Mãnh lực. Màu lửa là màu cánh và màu lửa
cũng là màu của thân thể thần Tình ái. Đôi môi thần êm dịu như mật và hơi thở
của thần tựa hương ngát”.
Chàng Sinh viên, mắt đang
cúi xuống thảm cỏ, vội ngẩng lên ; nhưng chàng không rõ chim Họa mi nói gì, vì
chàng chỉ hiểu những điều viết trong sách.
Nhưng cây Sến hiểu và buồn
về ý định này, vì nó rất yêu chim Họa mi nhỏ, đã làm tổ trên cành lá của nó.
Nó thì thầm:
“Hát cho ta nghe bản hát
cuối cùng ; khi mi đi rồi, ta cảm thấy cô đơn lắm”.
Chim Họa mi liền hát cho cây
Sến nghe và giọng hát của nó tựa như tiếng nước thoát ra ở một bình bạc.
Khi chim Họa mi hát xong,
chàng Sinh viên đứng dậy, rút ở túi ra một quyển sổ tay và một chiếc bút chì.
Chàng nhủ thầm và rời đi,
qua hoa viên:
“Nó có hình thức, điều đó
không thể chối cãi được ; nhưng nó có tình cảm không? Ta e ngại rằng không. Nói
tóm lại, nó giống như hầu hết các nghệ sĩ : tất cả chỉ là văn từ, không chút
thành thực. Nó không hy sinh cho người khác. Nó chỉ nghĩ tới âm nhạc và mọi
người đều hiểu rằng nghệ thuật rất ích kỷ. Nhưng, phải công nhận rằng trong
giọng hát của nó có vài âm điệu hay. Thật tiếc rằng những âm điệu đó không có
nghĩa lý gì, không giúp được một điều lợi ích thiết thực nào!” Rồi chàng đi vào
phòng, nằm lên chiếc giường nhỏ, lại bắt đầu nghĩ đến mối tình của mình ; và
một lúc sau, chàng ngủ thiếp đi.
Và khi vầng Trăng soi tỏ
trên trời, chim Họa mi bay đậu lên cành Hồng, áp ngực vào một chiếc gai. Suốt
đêm, chim ca hát, ngực áp vào chiếc gai và vầng Trăng lạnh giá, trong sáng như
pha lê cúi xuống nghe chim hát. Suốt đêm, chim ca hát và chiếc gai càng đâm sâu
mãi vào ức chim, máu huyết của đời sống từ thân thể nó thoát ra.
Thoạt đầu, chim ca hát mối
tình chớm nở trong lòng trai, gái. Và trên cành cao, cây Hồng nở một bông tuyệt
đẹp, cành hoa này nở tiếp cành khác, theo nhịp bản ca, bản này nối bản nọ. Bông
hoa trước nhợt nhạt, như làn sương treo lơ lửng trên giòng sông – nhợt nhạt như
chân trời buổi sớm mai, và bàng bạc như ánh bình minh. Giống như một hình bóng
một bông hồng trong tấm gương bạc, tựa như hình bóng một bông hồng trong làn
nước lặng lẽ, đó là bông hoa nở trên cành cao cây Hồng nhỏ.
Nhưng cây nhỏ thôi thúc chim
Họa mi ghì chặt hơn vào chiếc gai.
Cây nhỏ kêu:
“Bám chặt hơn vào, chim Họa
mi nhỏ, kẻo ngày đã tới mà bông Hồng chưa hoàn tất”.
Chim Họa mi liền ghì chặt
thêm vào chiếc gai và tiếng ca hát, mỗi lúc càng lớn mạnh, vì nó tán tụng mối
tình trong tâm hồn người thanh niên và thiếu nữ.
Và một màu hồng thanh nhã
tràn lan trong khắp cành hoa, tựa như sắc mặt hồng hào của người chồng khi hôn
cặp môi người vợ. Nhưng chiếc gai chưa đụng vào trái tim chim Họa mi, nên tim
hoa còn trắng, vì chỉ riêng có máu huyết chim Họa mi mới nhuộm đỏ được tim hoa.
Và cây nhỏ lại thúc dục chim
Họa mi ghì chặt thêm vào chiếc gai.
Cây nhỏ kêu:
“Chim hãy ghì chặt thêm, kẻo
ngày sắp tới mà bông hồng chưa hoàn tất”.
Chim Họa mi liền ghì chặt
thêm vào chiếc gai và chiếc gai đụng vào trái tim chim và nó cảm thấy nhức
nhối, cay đắng. Cay đắng thay nỗi đau đớn và mỗi lúc càng tàn khốc tiếng hát
của chim, vì nó tán tụng mối Tình trở nên hoàn toàn do cái Chết, mối Tình không
bao giờ chết được trong mồ.
Và bông hồng trở nên thắm
đỏ, như ánh đỏ trời đông. Những cánh hoa đỏ thắm và tim hoa cũng đỏ rực như
viên hồng ngọc.
Nhưng tiếng chim Họa mi yếu
dần và đôi cánh nhỏ bắt đầu đập, mắt như có tấm màn che mờ. Mỗi lúc tiếng hát
mỗi nhỏ và chim cảm thấy có gì nghẹt thở trong cuống họng.
Nó thoát ra một nhạc điệu
cuối cùng. Vầng Trăng bạc nghe rõ, và nàng quên cả buổi bình minh, vẫn nấn ná
trên bầu trời xanh. Bông hồng nghe rõ và nàng rùng mình, mở những cánh hoa ra không
khí giá lạnh buổi ban mai. Nàng tiên “Tiếng Vang” mang tiếng ca cuối cùng này
của chim Họa mi về hang động rực rỡ trên núi và đánh thức bọn mục đồng đang đắm
say trong cơn mộng mị. Nàng phất phơ trên những hàng lau sậy bên giòng sông và
những cây lau sậy xào xạc chuyền thông điệp của nàng ra biển cả.
Cây nhỏ kêu:
“Hãy nhìn, hãy nhìn! Bông
hồng nay đã hoàn tất” ; nhưng chim Họa mi không đáp lại lời nào, vì chim đã
chết, lăn trên thảm cỏ cao, trái tim bị chiếc gai đâm thủng.
Và buổi trưa, chàng Sinh viên
mở cửa sổ và nhìn ra ngoài.
Chàng kêu lên:
“Ồ! Dịp may tuyệt diệu! Kìa,
một bông hồng đỏ! Suốt đời ta chưa bao giờ trông thấy một bông hồng như thế
này. Bông hoa thật đẹp, ta chắc nó phải có một tên la-tinh dài lượt thượt”. Và
chàng cúi xuống hái.
Rồi chàng đội mũ và hấp tấp
chạy lại nhà vị giáo sư, tay cầm bông hoa.
Ái nữ vị Giáo sư ngồi dưới
cửa cổng, đang quấn băng lụa xanh vào cuộn, và con chó nhỏ nằm dưới chân nàng.
Chàng Sinh viên kêu:
“Nàng nói sẽ khiêu vũ với
tôi, nếu tôi mang tặng nàng một bông hồng đỏ. Đây là bông hồng thắm đỏ nhất
trên đời. Tối nay nàng cài nó trên trái tim, trong khi chúng ta cùng nhẩy, bông
hoa sẽ thổ lộ lòng tôi yêu nàng đến mức độ nào”.
Nhưng thiếu nữ cau mày và
trả lời:
“Tôi xem như bông hoa không
hợp với áo tôi ; vả nữa, cháu ông Thị thần đã gửi tặng tôi những đồ trang sức
thật, và ai cũng hiểu rằng đồ nữ trang giá đắt hơn những bông hoa nhiều”.
Chàng Sinh viên tức giận
nói:
- À! Thật nàng bạc tình quá
– và chàng ném bông hồng ra ngoài đường phố, lăn rơi xuống một rãnh nước và bị
bánh xe bò đè nghiến.
Thiếu nữ đáp:
- Bạc tình à? Tôi nói để
chàng rõ : Chàng thật vô phép ; và nói cho cùng, chàng là ai? Chỉ là một Sinh
viên . Thế nào? Tôi tưởng rằng giầy chàng cũng chẳng có những khóa bằng bạc như
người cháu ông Thị thần – nàng đứng dậy và đi vào nhà.
Chàng Sinh viên nói và đi:
“Ái tình thật là ngu độn! Nó
không đáng một phân nửa hiệu năng của Luận lý học, vì nó không chứng minh điều
gì, và luôn luôn nó nói đến những việc không bao giờ xẩy ra, và làm cho bạn tin
những điều xác thực. Nói tóm lại, nó không có gì thiết thực, và trong thời buổi
chúng ta, cần nhất là phải thiết thực, ta lại trở lại với Triết học và nghiên
cứu Siêu hình học vậy”.
Và chàng quay về phòng, rút một quyển sách lớn đầy bụi và
bắt đầu đọc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét