Trời hình như xuống thấp hơn. Sương mù lãng đãng trên các ngọn cây. Lâu lắm mới có một ngày như thế này ở thành phố. Làm gì để tiêu pha hết ngày hôm nay, và còn những buổi đẹp trời như thế nữa. Thật là khoảng thời gian trống rỗng đối với tôi. Đi đâu là gì tôi cũng không lấp được khoảng trống này. Đôi lúc tôi có cảm tưởng mình là cọng cỏ dại năm chơ vơ giữa cánh đồng bát ngát, tâm hồn đôi khi lạc mất tự phương nào. Dưới ánh mặt trời, tôi đáng tội nghiệp quá. Có lẽ tôi phải sống gần hơn và hòa hợp với mọi người để tìm kiếm cho mình một chút hạnh phúc nào đó. Nhưng sao tôi cảm thấy lời nói mình lạc lõng, vô nghĩa. Tôi chợt thấy khôi hài. Và tôi giận dữ với mình. Tôi có thể giả dối đến vậy sao. Tôi chợt bâng khuâng nhận ra rằng, có những khi mình chướng, không chịu ở trong sự bình yên. Con người càng phức tạp, càng đau khổ. Tôi biết chứ, những sao tôi vẫn không nguôi. Xung quanh tôi hình như tất cả mọi người đều giả dối, đóng kịch với nhau. Ôi, niềm vui của tôi đang tìm kiếm, cũng sẽ như thế kia, thì mỉa mai quá. Tôi bằng lòng nhận chịu sự cô đờn, nhưng có chút hạnh phúc, mong manh của riêng mình. Tôi nói thầm cho mình nghe, mình đối diện với chính mình. Nhưng điều tôi nghĩ nếu mình có thể làm được thì có lẽ mọi người trên cõi đời này không ai là người nữa.
Tôi hoang mang vô tận những khi nhìn đi, nhìn lại chỉ có tôi. Trời ơi! Tưởng tượng suốt một ngày không ai nghe tôi, không nhìn tôi, để công nhận sự hiện hữu của mình. Tôi muốn gào to, hét lên những gì đang chất chứa trong lòng...
Tôi mang cảm giác của người thích phiêu lưu, mạo hiểm nhưng sợ sệt ; tưởng tượng tận cùng việc mình đang làm phải ghê rợn lắm.
Đồng hồ gõ 8 giờ. Tôi vùng dậy nhìn bóng mình trong gương và mỉm cười đăm đăm.
Từ phòng ngoài tiếng mẹ tôi loáng thoáng xen lẫn với tiếng hát từ chiếc cassette.
- Đứa nào vào kêu chị Tâm chúng mầy dậy.
- Thôi mẹ ơi! Lúc nào chị ấy cũng đăm đăm khó chịu.
Tôi nhăn mặt. Thằng em hỗn như gấu. Trong nhà này có lẽ nó là người được mẹ tôi nuông chiều nhất. Mẹ tôi là người hay biểu lộ tình cảm quá nhiều. Điều đó để chứng tỏ tình thương của người đối với mọi người chăng? Nhiều lúc tôi cảm thấy quá ngượng ngùng trước sự săn sóc của mẹ đối với mình. Không hiểu tại sao. Có lẽ vì vậy, tôi không hay để lộ tình cảm của mình. Tôi hổ thẹn và đỏ cả mặt nếu tôi vô ý có những cử chỉ âu yếm. Mẹ tôi thường than phiền với mấy đứa em:
"Chị các con, nó làm sao ấy. Mẹ là mẹ nó còn không hiểu thì ai hiểu nổi". Mẹ ơi! Có lẽ muôn đời mẹ sẽ không hiểu con. Nhưng chỉ một người hiểu con mà thôi.
Một lần Miên khẽ thổi tóc tôi khi hai đứa đứng tán gẫu ở trên lầu một giảng đường: "Bên trong sự lạnh lùng của em là cơn giông bão". Tôi cười kiêu ngạo: "Lâu nay, mới hay anh làm thêm nghề thầy bói".
Tôi quơ vội những quyển sách nằm bừa bãi trên giường, rồi chạy vội xuống phòng tắm làm những công tác của buổi sáng. Tôi lững lờ đi vào phòng ăn, lúc mẹ tôi, thằng con trai , đứa em gái đang ngồi ăn. Tôi kéo chiếc ghế ngồi cạnh đứa em, mẹ tôi cắt một mẩu bánh đưa cho tôi, âu yếm hỏi:
- Những hôm đã thi xong rồi, con ngủ ngon chứ?
Tôi vừa xé bánh cho vào mồm vừa nói:
- Cám ơn mẹ con ngủ ngon...
Tôi nín ngang, vừa định xin mẹ để đi. Nhưng tôi chợt nhớ ra không biết đi đâu nhỉ? Bây giờ ăn đã, chốc nữa điểm danh kỹ mấy đứa bạn. Đứa nào được, hợp tí ti thì đến. Tôi hững hờ vừa nhai vừa lan man nghĩ chuyện không đầu, không đuôi. À! Mà sao bỗng nhiên bàn tay tôi hôm nay có vẻ lạ quá. Cũng bàn an cũng khung cảnh thế này, tôi có cảm tưởng tất cả mọi người từ đâu mới đến. Tại sao tôi phải là thế này? Mẹ tôi, em tôi nữa, họ là những ai lại phải sống chung dưới mái nhà như thế này. Tôi bỗng cười khan khi ngước lên nhìn lại mẹ và em tôi. Thằng Duy vừa nhai ngấu nghiến, vừa liếc ngang liếc dọc tờ báo, ngẩng mặt lên ngó tôi:
- Mới sáng ra có ngay nụ cười chị Tâm. Hôm nay chắc hên.
Đôi mắt tôi liếc qua đôi mắt nó, rồi dễ dãi bỏ qua. Tôi lẩm bẩm "hồi sáng tới giờ cười ba lần rồi đấy nhé". Trong nhà này ghét mấy đứa em, thì tôi không ghét, nhưng hợp ý thì chắc cũng không. Mẹ tôi đứng dậy đi ra cửa. Quỳnh lấy tay đập những đôi đũa lóc cóc trên mặt bàn, một tay che lên miệng nói khẽ với tôi "Em có cái này lạ lắm. Chị Tâm thưởng em gì?"
Tôi chống tay lên cằm, lững lờ đáp:
- Gì mà lạ dữ vậy. Nghiêng trời, lệch đất?
Nó lấy ta khẽ hé quyển tập mang theo để học bài trong lúc ăn. Một phong thư ló ra. Tôi hồi hộp, trái tim bắt đầu nhảy lung tung. Chắc là của Miên. Duy xô ghế đứng dậy nói bâng quơ "Người lịch sự cần tránh đi khi người ta có chuyện bí mật". Tôi nheo mắt rồi nở nụ cười thật tươi:
- Cám ơn nhé. Lâu lâu thấy Duy dễ thương. Nó nhún vai đi ra cửa. Quỳnh lôi trong tập ra một phong thư. Nó quơ qua, quơ lại:
- Gớm, nhớ nhau kỹ quá. Chắc đêm qua nằm mơ, sáng nay dậy sớm để đưa thư.
Tôi náo nức ghê lắm. Không biết Miên viết gì nhỉ. Hình như đã hai ba tháng rồi chúng tôi không gặp nhau. Sách vở, thi cử đã chiếm hết thì giờ của hai đứa. Miên thi chứng chỉ nên đã xong trước tôi lâu rồi. Những lần trước không cần thư gì cả, cứ giờ giảng nào chán, Miên rủ tôi đi lang thang, hay ngồi trong góc vắng của trường nói chuyện trời mưa trời nắng.
Tôi liếc ra cửa xem mẹ có vào không.
- Hồi đưa thư mẹ thấy không?
Quỳnh đặt phong thư xuống bàn khẽ ngúc ngoắc ngón tay:
- Thưởng gì đi. Mẹ không thấy, em kín lắm mà.
- Yên chí. Sẽ thưởng chầu xi nê.
- Đừng quên nhé.
Tôi cầm phong thư mân mê rồi đưa lên miệng hôn gió. Tôi xé thư rồi chợt nhớ ra điều gì:
- À hôm nay sao em nghỉ?
- Hôm nay ông thầy ấm đầu.
Phong thư mở ra nghe xào xạt. Chỉ mới liếc qua tôi hơi thất vọng. Trời ơi, mấy tháng trời chị được trả lời có vài giòng chữ. Miên đáng đem câu sấu thật. Tôi phì cười, những khi giận tôi thường bảo đem Miên câu sấu. Miên bảo tôi hỗn như gấu, nhưng là một con gấu dễ thương.
Miên hẹn đi chơi sáng nay. À! Hay quá, ngọn gió vô tình thổi đúng lúc. Phải tìm chút sinh khí cho tuổi trẻ từ hôm nay, cả những ngày kế tiếp. Tôi khô héo vì những tháng qua, sách vở thi cử hành hạ tôi. Tiếng hát của ai thoảng vào phòng tôi, len lén vào tim, vào óc. "Nhớ tới mùa thu năm nao gửi nhau phong thư ngào ngạt hương"...
Bỗng dưng tôi muốn khóc quá. Câu nói như đồng lõa những gì tôi đang nghĩ. Tôi mím môi khẽ lắc đầu. Thôi Miên ạ, những gì em đã nghĩ, nói ra cũng chẳng ích gì, không bao giờ tìm lại được một thời đã qua.
- À! Mà anh vào coi lại xem có sai không?
Miên cười nửa miệng, vẻ bất cần:
- Mắt anh còn tốt... Anh sẽ ra đi về miền cát trắng là cùng chứ gì.
Miên ngồi xuống nhìn tôi đăm đăm:
- Đùa cho vui chứ anh rớt thật rồi.
Giọng Miên xa xăm:
- Em hãy tin rằng chúng ta có mặt trên cõi đời này đều do sự an bài của Thượng Đế. Định mệnh đi theo mình như hình với bóng. Nó chi phối chúng ta từng ngày, từng giờ. Làm gì cũng có bàn tay Thượng Đế. Phải tin như vậy mới sống được em ạ. Mắt tôi đã nhòe nhoẹt. Những cảnh vật lung tung mờ ảo. Nước mắt làm hồng má, mặn môi. Từng giọt thấm vào lòng như uống luôn những gì cay đắng, xót xa phiền não. Miên nâng cằm tôi:
- Thôi nhé! Chuyện có gì đâu, mình còn thời gian để gặp nhau mà.
- Hôm nay đi chơi đâu cho hết ngày vậy.
Hai đứa đi lang thang ra cổng trường, đi dọc theo Cường Để. Tôi bâng khuâng, xao xuyến lạ lùng. Từ đây con đường lại bắt đầu mới để tôi đi. Dưới khung trời hai đứa đã vui buồn sẽ không có anh. Có lẽ tôi sẽ lẻ loi lắm.
VU VƠ
(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 96, tuần lễ từ 5-4 đến 12-4-1973)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét