Chủ Nhật 23-11…
Má ơi má,
Sao lúc nãy tiễn con về trường má lại khóc. Ngày hôm nay má khóc bốn,
năm lần rồi đấy. Má nhớ ba à? Ba chẳng hẹn với má đi công tác ít lâu
rồi lại về, như má nhắc lại với con rồi thôi. Chỉ con là không may thôi.
Nếu ba đi chậm một hôm nữa, thì con được gặp ba. Không biết ba thế
nào nhỉ. Ba có béo lắm không? Da ba chắc trắng lắm, vì ở bên tây mà lị,
má nhỉ. Sáu ngày vừa qua chắc má nói chuyện về con cho ba nghe nhiều lắm
nhỉ. Con được nhiều bon point thế, chắc ba hãnh diện về con gái lắm. Mà
ba thì thật tốt. Chưa biết con gái thế nào đã mua tặng một con búp bê
thật đẹp. Nhưng sao ba vội đi thế. Đáng lẽ ba phải nhớ đề tặng con mấy
chữ thì mới phải. Con ôm con búp bê vào phòng học, cả bọn cùng nhao lên.
Đứa nào cũng trầm trồ má ạ. Con sẽ may áo cho nó. Thêu cho nó thật
nhiều kiểu. À, má đặt tên cho nó đi. Nó cũng phải có tên chứ má. Từ nay
con lại có bạn đi ngủ cùng. Con với nó sẽ đắp cùng một chăn. Không được
ôm má thì ôm nó vậy.
Nếu má có viết thư cho ba thì má bảo với ba rằng con gái ba thích
lắm, con gái ba gửi ba mấy chữ grand merci papa. Ngày hôm nay thật là
vui. Nếu có ba ở nhà thì còn vui nữa. Tuy mới “quen” ba nhưng chắc là
con với ba sẽ thân nhau lắm. Tiếng ba nói lên cũng thấy âu yếm như tiếng
má.
Bây giờ má nằm một mình ở trong buồng, má đừng khóc, đừng buồn nữa
nhé. Má chẳng dỗ con là ba sẽ về thăm luôn là gì. Má ơi, nhất định má
không khóc nhé. Má khóc con khổ khổ là. Hôm nay má khóc nhiều nhất. Con
thương má lắm. Đáng lẽ ra con nhất định ở lại ngủ với má tối hôm nay,
sáng mai mới về cơ đấy. Nhưng vì sợ má khổ thêm nên con phải vâng lời
má. Con cũng không hiểu tại sao má lại có ý định buồn cười như thế. Nếu
bây giờ con còn ở nhà thì có phải con sẽ nằm bên má, gãi lưng cho má, kể
chuyện nhà trường cho má nghe, má đỡ nhớ ba không? Hai mẹ con ủ lấy
nhau mà ngủ có sướng hơn không?
Ngày trước má chẳng nói rằng “Cứ được hai mẹ con gần nhau là mẹ chẳng
cần gì nữa” là gì? À, hồi trưa má có bảo con rằng Chủ Nhật nào má đón
được thì má sẽ báo trước vào hôm Thứ Bảy. Thế là thế nào hả má? Má không
đón được con thường xuyên hay sao? Không, má ơi, dù thế nào má cũng
phải đến với con. Dù thế nào con cũng chờ má ở ngoài ghế đá. Chủ Nhật ở
đây hiu quạnh và buồn lắm. Ngoài vườn thì chỉ có sỏi trắng với lá vàng.
Trên hành lang tất cả các dãy thì có những miếng đá hoa trắng, lạnh. Còn
trong phòng lại càng chán. Giường nào của chúng nó cũng xếp gọn gàng.
Đứa nào cũng háo hức được đi. Thế mà má lại bắt một mình con ở lại. Sao
thế má? Sao thế má? Con van má, con lạy má, cho con được ra với má một
tuần một lần. Con không đòi ngủ với má nữa, con sẽ về trường vào tối Chủ
Nhật. Má bảo gì con cũng nghe, nhưng má phải cho con đi chơi với má,
hay nằm với má buổi trưa, để được ôm lấy cổ má, được gãi lưng cho má,
con thích thế, và chỉ cầu mong được như thế. Má có nghe con không, má có
bằng lòng không, má có biết con khổ thế nào không, nếu con đợi mà không
thấy má. Con sắp sửa khóc cho má xem đây này. Cứ nghĩ đến cái hôm phải
đứng một mình ở sân sỏi, đỏ mắt lên chờ má, nhìn ai cũng không phải là
má, trông ai cũng muốn người ấy là má, mà cuối cùng phải lủi thủi một
mình ngồi ở ghế đá, con lại muốn phát khóc. Như thế thì má biết con gái
má mong má như thế nào.
Nhiều đứa, một tuần có bảy ngày, chúng nó được sống với má chúng nó
cả bảy. Đằng này con có mỗi một ngày mà má lại định bỏ đi nữa hay sao?
Má ơi, má. Má gật đầu nhé, má bằng lòng nhé, tuần sau con cũng sẽ chờ
má, Thứ Bảy má đừng đến trường nữa. Con không nghe thấy má nhắn rằng má
không tới được đâu. Con cứ chờ. Chờ cho đến khi chết rét ngoài sân thì
thôi đấy má. Má cứ trông những nét chữ nhòe đi ở trang giấy này thì đủ
thấy con khổ thế nào. Con không muốn khóc nhưng nước mắt cứ trào ra. Vì
con nghĩ rằng má sẽ không đến đón con. Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khóc
rồi má ạ.
Bây giờ con ôm búp bê đi ngủ đây. Trong tuần này má nhớ đặt cho nó một cái tên nhé.
Nếu má có viết thư lên cho ba, thì má bảo với ba rằng con gái cũng nhớ
ba. Hôm nào ba về ba đến xin phép cho con gái ba đi chơi với ba một hôm.
Chắc ba ở Pháp về thì không biết các phong cảnh đẹp ở đây. Con sẽ dẫn
được ba đi một mình mà không lạc đâu. Con sẽ chỉ cho ba cái chỗ mà hai
mẹ con vẫn giải chiếu lên ngồi chơi và ăn cơm nắm với giò má nhỉ
Con đi ngủ đây má nhé. Bà Félicité đang đi kiểm soát kia kìa má ơi.
Con cù vào nách má đấy.
HẠNH
Thứ Năm 27-11…
Má ơi má,
Con sốt ruột quá không thể chờ Chủ Nhật được nên lại viết cho má thư
này. Má có biết chuyện gì xảy ra hay không? Con kể cho má nghe nhé.
Sáng hôm nay Soeur Antoine, Soeur Rosetta, Soeur Félicité, và Soeur
Madeleine, bốn bà dẫn hai lớp đi xuống gần Đền Hai Bà để chúng con được
xem tận nơi khu tiểu công nghệ ở dưới ấy. Để hôm nào về nhà con sẽ kể
cho má nghe người ta chế tạo đồ dùng như thế nào, đúc nồi này, làm khuy
này, thổi chai lọ này, nhiều lắm cơ má ạ. Kỳ sau về con sẽ dẫn má đi,
con chỉ cần má dẫn con đến nghĩa địa tây là con nhớ lối.
Về qua phố Gia Long, con Hương chỉ cho con một người to béo mà bảo rằng:
– Ba mày đấy, gọi đi !
Con ngơ ngác nhìn. Ông ấy mặc đồ nỉ xám, đi giày tây đen, nhưng không
ngậm píp. Đầu thì hơi hói ra đằng sau, dáng đi gù gù một chút có phải
không má. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì con cho ngay là không phải. Ba đi
công tác rồi cơ mà má. Mà nếu có về thì cũng phải đi với má chứ. Cho nên
con cãi lại, con bảo con Hương là mắt “cập bà lời”. Nó không chịu. Nó
nhất định bảo người ấy là cái ông đã đi với má ở trên phố tuần trước. Nó
nhầm hay là ba về thật hở má. Nhưng ba về sao ba không đến thăm con? Ba
thì chỉ nói một câu là các soeur cho ra ngay lập tức. Cũng vì nghĩ thế
nên con lại càng cho là chắc không phải. Con cãi nhau um sùm với nó, làm
nó phát tức lên ứ ở cổ. Mà con thì cũng tức như nó. Con cầu mong gặp
được ba một lần thì chẳng bao giờ có chuyện cãi nhau lố bịch như thế,
phải không má.
Tuần này con về thì má phải tả kỹ mặt ba cho con đấy nhé. Đầu này,
tóc này, mắt này, răng này, và cả cách ăn mặc nữa. Có khi hai cha con
gặp nhau thật mà lại không nhận ra nhau thì buồn cười lắm. Má đã viết
thư cho ba chưa? Má có chuyển lời grand merci papa cho con không. Rồi con sẽ viết cho ba một lá thư để má gửi cùng.
Thư con viết ngày Chủ Nhật, gửi đi ngày Thứ Hai chắc má nhận được
rồi. Má có bằng lòng đón con hằng tuần không. Má có giận con không. Con
lạy má, má đừng giận gì con cả, nhé má!
Yêu má, yêu ba.
HẠNH
T.B. – Con gửi cho má bài luận tả “buổi tối trong gia đình” cho má xem nhé.
BÀI LÀM:
Cả nhà ăn cơm xong từ chập tối. Mưa buổi chiều hãy còn rả rích trên
những ống máng. Má sai cái ở đi đóng cửa ngoài. Khung kính ngăn không
cho gió mùa đông lạnh lẽo lùa vào phòng. Nhìn ra ngoài trời chỉ thấy một
màu đen vừa sâu, vừa ầm ĩ tiếng sét, tiếng cành cây rung, thỉnh thoảng
có cảø chớp nữa. Con mèo cũng rét và em cũng rét. Em ôm con mèo ngồi ở
trên giường. Nó thì lim dim ngủ còn em thì xem báo Mickey. Hôm nay ba
không hút thuốc. Ba ngồi vừa xem báo vừa ho ở trên ghế bành. Má nhìn ba,
má bảo:
– Ba mặc thêm áo vào.
Rồi má đi mở tủ. Má lấy cái áo len màu xanh giơ lên dưới ánh đèn. Ba xua tay:
– Cái áo này mặc ngứa ở cổ lắm.
Nhưng má cũng cứ mặc cho ba. Má quàng cho ba thêm cái khăn quàng màu
nâu bằng lụa. Thế là hết ngứa cổ. Xong xuôi, má quay lại phía giường:
– Con gái thuộc bài ngày mai chưa?
Em đọc cho má nghe bài morale và bài histoire. Má vừa nghe nhưng chắc
má vừa nghĩ đến con chó cứ sủa mãi ở ngoài sân, nên má báo con ở ra xếp
lại chỗ ngủ cho nó. Thì ra nó bị rét. Con ở bảo thế. Xong việc hỏi bài
thì má hôn con gái rồi lại cho đọc tiếp tờ báo Mickey. Em hỏi ba:
– Ba ơi ba, chuột cũng nói tiếng người hở ba?
Ba, má cùng cười. Má trả lời:
– Chứ sao?
Em lại hỏi:
– Sao con không nghe thấy chúng nó nói với nhau ở trong đôi giày trắng của ba?
Má đáp :
– Chuột nói tiếng người là chuột ở bên tây cơ.
Còn ba thì đứng dậy. Ba đi mở cái ngăn tủ dưới ra xem đôi giầy trắng,
đôi giầy mà ba đi vào mùa hè, ngoài phố có nắng chói. Ba bảo:
– Má phải xem luôn cái tủ này mới được.
Rồi ba kêu lên:
– Ôi thôi, nó cắn rách cái mũi giày này rồi.
Ba giơ lên cao. Không phải mũi giầy tây trắng mà là mũi giầy của má. Má tiếc ngẩn ngơ, nhưng má bảo:
– Thôi chả cần, cả năm có dùng gì đến đôi giầy nhung ấy đâu.
Nhưng ba hứa Chủ Nhật dẫn má đi phố, mua cho má đôi giày kiểu mới hơn. Ba bảo:
– Cũng lâu lắm má không sắm sửa gì cả.
Má ngồi xuống cạnh ba, vuốt ngực cho ba, rồi má nói:
– Em không cần gì cả.
Hai người chắc hôn nhau. Nhưng đến khi quay lại phía con gái thì nó
đã nằm ngủ bên con mèo. Má lẳng lặng đi tìm chăn đắp cho cả hai đứa.
Thứ Ba, 2 tháng 12…
Má ơi má,
Chiều hôm nay má đi đâu đấy? Con trông thấy má cơ. Tại vì chúng con
được bà Félicité dẫn sang nhà Chung tập múa để sửa soạn lễ Noel sắp tới.
Má mặc áo màu tím than phải không, má đeo sợi dây chuyền màu trắng, tóc
má buộc ở đằng sau phải không? Ô tô của ai đấy má? Cái ông ngồi bên
cạnh má chắc không phải ba rồi. Con đoán là ông chủ sở của má.
Có phải má đi làm ở sở không? Sở má là sở gì ? À, tuần này gặp má, má
phải cho con biết đấy. Không có bọn chúng nó hỏi nhau, đứa thì nói ba
tao làm bác sĩ, đứa thì nói ba tao làm thầy giáo, làm hiệu ảnh, hiệu
buôn. Mà con thì không biết trả lời ra sao cả. Má nhớ nhé, má nhớ bảo
con nhé.
Sở của má giàu thế, có ô tô đẹp thế thì chắc là to lắm má nhỉ. Mà
chức má chắc cũng oai lắm. Mà giỏi như thế thì ai mà chả phải nể, phải
không má? Lúc ấy con có vẫy má mà má không thấy. Tiếc quá, giá lúc ấy
hai mẹ con trông thấy nhau, má lại cười với con, lại hôn con ở xa thì
bây giờ con thích biết mấy.
Con Huệ nó hỏi con :
– Mày vẫy ai đấy ?
Con bảo :
– Má tao đấy.
– Nhà mày có ô tô cơ à?
– Má tao muốn gì mà chả có!
Có phải thế không má. Má muốn gì chả được. Má giỏi lắm. Chữ má phê ở
trong Livret của con đẹp nhất đấy má ạ. Con cố học để ngày sau cũng được
giống như má, chữ đẹp như chữ má, má có thích không?
Trong lớp con có hơn bốn mươi đứa, mà chỉ có con và con Huệ được chọn
đi múa thôi. Bà Cécile ở bên nhà dòng khen con hát hay má ạ. Con đứng ở
trên bục, có bao nhiêu là người vừa đánh đàn, vừa xem. Con xấu hổ quá.
Con hát bài Hằng Nga ngủ trong rừng,bài Con chim xanh, cả bài Le matin
dans la forêt nữa. Nhưng hát cho má nghe thì không sao, chứ hát ở đây
con cuống quít quá. May là ai cũng khen giọng con tốt má ạ. Bà Cécile cử
con hát bài “Chân trời hào quang” hôm lễ Noel này. Bây giờ chiều nào bà
ấy cũng bắt con sang nhà dòng vào lúc bốn giờ.Bà ấy hứa sẽ dạy con cả
nhạc nữa. Má có thích không má. Con mà giỏi thì con sẽ đánh đàn cho má
nghe. Má sẽ ngồi hát ở cửa sổ vào lúc trăng mọc. Lúc đã giỏi rồi thì tắt
đèn đi con cũng sẽ đánh đàn được. Trong phòng chỉ có ánh trăng, ngoài
vườn cũng có ánh trăng. Như thế sẽ đẹp lắm má nhỉ.
Lễ Noel này con được nghỉ nửa tháng cơ má ạ. Con sẽ về với má. Đi chợ
với má. Ồ, đi chợ thì thích lắm. Con sẽ xách giỏ cho má, thế nào má
cũng mua thật nhiều rau bắp cải.Con thích ăn canh bắp cải luộc có giầm
cà chua đỏ ối má ạ. Mà ở trong này thỉnh thoảng mới có món ấy. Tuần này
Ma soeur Juliette dạy chúng con làm trứng gà au-plat. Con sẽ làm cho má
ăn sáng với bánh mì, nhé má.
Con vẫn nhớ lời má dặn hôm chủ nhật. Con nhắc lại xem có đúng không
má nhé. Con không được ra gió này, không được giầm mưa này, tối đi ngủ
phải mặc theo cái áo len nâu. Buổi tối trước khi đi nằm thì xin với Ma
soeur cho uống hai viên dầu cá! Lúc nhắm mắt rồi thì không được nghĩ gì
cả, mà phải đếm từ 1 đến 200. Có phải thế không má? Có hôm con đếm đến
trăm rưởi thì ngủ quên mất má ạ.
Nhưng thường thường thì con cũng cố đếm đến câu cuối cùng mới thôi, mặc dầu mắt con đã ríu lại rồi.
Con búp-bê Gigi đã được mặc áo mới má ạ. Con may cho Gigi một cái váy
dài đỏ, một cái áo lót và một cái khăn choàng màu xanh. Buổi tối con bế
Gigi vào lòng. Nó bao giờ cũng nhắm mắt trước, thế là không được nói
chuyện với nhau. Cho nên con bắt nó ngồi để cho nó mở mắt. Có hôm con
ngủ quên đi mất thành ra cô ta cứ mở mắt cả đêm. Nhưng nó không cằn nhằn
gì đâu. Lúc nào nó cũng tươi cười như má. Nó giống tính má đấy má ạ.
Tuần sau má nhớ đón hai chị em ra nhé, má nhé.
HẠNH và GIGI
HẠNH và GIGI
________________________________________________________________________________
Xem tiếp PHẦN 6, 7, 8
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét