Chủ Nhật, ngày 16 tháng 11…
Má ơi,
Thế là hôm nay má không đến con rồi. Con bắt đền má đấy. Cả buổi tối
hôm qua con gấp áo ở đầu giường, con đi ngủ rồi mà còn nghĩ đến má. Con
cũng nằm mơ thấy má dẫn con đi nhặt lá đa ở trên hồ, nhưng không phải hồ
Gươm đâu má ạ. Cái hồ mà lại có khói mờ mờ ở trên mặt nước. Con thì mặc
cái váy đầm xanh mà má mới mua cho con. Còn má thì bận quần đen, áo
đen. Má đánh môi son làm ai cũng nhìn. Con đang mơ thì Ma soeur Félicité
đến đánh thứùc con dậy. Bà mắng con đi ngủ mà không buông màn. Con tiếc
quá, định nằm mơ nữa thì ngủ quên đi mất. Đến sáng hôm nay thì con chờ
má hết hơi. Con bắt đền má đấy. Ở ngoài cổng trường bao nhiêu là người
đến đón. Sáng nay lành lạnh nên đứng ở trong hiên nhìn ra có nhiều màu
áo lắm má ạ. Có một bà mặc áo vét xanh, mà da cũng trắng như má, đứng ôm
cái gì ở ngực. Con tưởng là má, nhưng đến lúc mọi người vào sân trương
rồi thì hóa ra không phải.
Lũ bạn chúng con tìm được ba má chúng nó, nên hét vang lên rồi chạy
nhắng nhít ở trên sân sỏi. Còn con thì cứ nhớn nhác nhìn bà này bà kia,
mà chẳng có ai là má cả. Ma soeur Félicité đi tìm hộ con cũng không thấy
má. Đến lúc người ta ra hết rồi thì chỉ còn lại mỗi một mình con. Con
đứng ở giữa sân nhìn theo mọi người. Con tức má ghê lắm. Nước mắt con
chạy vòng quanh, rồi con ngồi ở ghế đá mà khóc. Soeur Félicité lau nước
mắt cho con. Bà ấy dỗ dành mà con vẫn thấy buồn, thấy ghét má. Cả một
tuần có một ngày Chủ Nhật, mà má lại không đến tìm con. Ma soeur rủ con
lên phòng nhưng con vẫn ngồi ở đấy. Con nhìn những chiếc lá bàng đỏ ối
rơi ở trên sân sỏi mà nhớ đến giấc mơ đêm hôm qua. Hôm nay con cũng bận
váy đầm xanh mặc áo len trắng. À, dép của con đứt một quai rồi má ạ. Nếu
hôm nay mà được ra thì sẽ đem khâu được. Hôm Thứ Năm chơi nhẩy dây ở
ngoài sân con bị trẹo chân vì cái quai dép ấy đấy. Nhưng không làm sao
má ạ. Con khỏi ngay, chỉ hơi đau đau thôi. Hôm nay má không vào thì con
còn phải lê một tuần nữa. Tuần sau đấy má nhé, tuần sau má phải vào với
con không thì con khóc đến chiều, đến mai nữa không biết chừng.
Mấy hôm nay hơi rét má nhỉ. Đêm nằm má có lạnh không? Cái cửa sổ có
kính vỡ má đã bịt đi chưa? Ở đây, hôm Thứ Sáu các Ma soeur cũng phát
thêm chăn rồi. Buổi tối lúc tắt đèn, con rúc vào chăn ấm mà nghĩ đến má
thì thích lắm. Giá bấy giờ mà được nằm với má, ôm cổ má mà ngủ thì còn
thích bằng mấy. Nhưng bao giờ má lại cho con ngủ với má. Con chỉ cần ngủ
với má một tuần một lần vào tối Chủ Nhật thôi. Thế mà dạo này má cũng
không cho. Con ghét má rồi. Má hay bắt con về trường từ chiều tối hôm
trước, làm con sợ cái buồng vắng vẻ này lắm. Những ngày khác còn vui
vui, chứ tối hôm ấy thì chỉ có một mình con. Như thế là chẳng có tối hôm
nào con được nằm rúc vào nách má cả. Tại sao thế má? Con đoán là tại
tối hôm ấy đang ngủ với con, má bỏ ra đi đến gần sáng, rồi con cứ hỏi
mãi má phải không má? Nếu đúng như thế thì con hứa sẽ không hỏi má đi
đâu nữa. Má cứ đi, nhưng má cho con ngủ với má mỗi tuần một lần là con
bằng lòng rồi. Con không sợ ma nữa. Con không bắt đền má nữa, nhé má
nhé. Tuần sau nhé, tuần sau má cho con ở lại nhà một tối nhé. Con nhớ
cái mùi thơm thơm ở cổ má, con nhớ làn da mịn mịn ở tay má vuốt vào lưng
con. Con cũng gãi lưng cho má. Mẹ con mình nằm với nhau như thế có phải
là sướng hơn không.
À, tuần này con nhiều bon point lắm má ạ. Soeur Lucie khen này, soeur
Antoine cũng khen này, con nhất về dictée, về vocabulaire, còn
géographie thì con được thứ ba. Thế là má nợ con một buổi đi chơi chùa
đấy nhé. Tuần này con cũng mới học được kiểu thêu point de chainette.
Nếu má mua vải cho con thì con viền và thêu mù xoa cho má. Còn hộp thuốc
ho thì con đưa các soeur rồi. Mỗi ngày Ma soeur cho con uống hai viên.
Uống ba hôm thì khỏi. Má đừng buồn nhé. Ở trong này ấm bằng mấy ở nhà.
Vì chỗ nào cũng có cửa kính, không có gió đâu má ạ. Con chỉ lo cho má
thôi. Nếu má giầu thì má thuê nhà khác. Ở đây ghét nhất là phải lội bùn
những hôm trời mưa. Mà lại còn buồn nữa. Má ở một mình như thế chắc má
cũng nhớ con lắm má nhỉ. Còn con thì khỏi phải nói. Lúc nào con cũng nhớ
má. Con chỉ mong cho chóng đến ngày Chủ Nhật để về với má.
Lần sau thì má phải vào với con. Con cứ đứng chờ má ở ngoài sân. Nếu
má lại không tới thì con cứ đứng cho chết cóng thì thôi đấy. Lá thư này
đến mai thì con gửi đi. Con sẽ chờ đến khi cổng trường mở cho mọi người
trở về thì con chạy tọt ra thùng thư chỗ cột đèn mà bỏ vào đấy. Con
không có tem nhưng mặc kệ cho má bị phạt. Ai bảo má không yêu con gái,
má không nhớ con gái của má.
Con hôn má thật nhiều đấy má nhé.
HẠNH
Thứ Hai, 17-11…
Má ơi,
Con viết cái thư này vào giờ làm bài buổi tối đây má ạ. Sáng hôm nay
khi trở về trường, con Hương nó bảo rằng nó gặp má ở trên phố Hàng Gai.
Má đi với một người đàn ông to béo ngậm píp, phải không má. Mà hai người
lại khoác tay nhau. Ai thế má? Có phải ba, mà thỉnh thoảng má vẫn nhắc
rằng ba ở bên Pháp phải không? Hương hỏi rằng:
– Có phải ba mày đấy không ?
Con chưa biết mặt ba thế nào nhưng con cũng đáp:
– Phải rồi, ba tao đấy.
Nhưng nó lại hỏi:
– Sao ba má mày không đến đón mày ra?
Con không biết đáp thế nào mà chỉ tự nhiên nước mắt chạy vòng quanh.
Lúc ấy vào giờ ra chơi. Mọi khi thì con chơi nhảy dây, nhưng hôm nay con
chán quá. Con ra đứng ở một gốc cây. Soeur Félicité lại hỏi con rằng :
– Sao con khóc?
Con trả lời rằng con nhớ má. Bà ấy beo vào tai mà chế giễu con không
bằng những đứa lên sáu, lên bảy. Nhưng bà ấy không hiểu được tại sao con
lại buồn như thế. Con nghĩ đến má, đến người đàn ông to béo. Cả đến giờ
ngủ trưa con không ngủ được. Con Hương nó nói với con rằng :
– Ba má mày ghét mày rồi. Có ghét thì mới không cho mày đi chơi phố chứ.
Con nghĩ cũng đúng. Nhưng con làm gì mà má ghét con nhỉ. Con không
tin như thế. Má yêu con, bao giờ má cũng yêu con, má chẳng nói với con
luôn như thế là gì. Phải không má? Bà Félicité biết con buồn, nên giờ ra
chơi buổi chiều bà bắt con chơi trò bịt mắt bắt dê với lũ bạn. Chúng nó
hò hét om sòm làm con cũng vui lây. Nhưng chỉ vui một tí thôi má à. Con
còn giận má vì má đi chơi mà không đến đón con đi. Má coi ông ấy hơn
con. Chắc ở nhà má cũng chẳng nhớ gì đến con đấy nhỉ. Nhưng con thì lúc
nào cũng nghĩ đến má. Buổi tối ăn cơm ở dưới phòng, có món đậu phụ kho,
làm con nghĩ đến bữa cơm ăn với má tuần trước ở nhà. Nhưng má làm ngon
hơn và không mặn như ở đây. Hôm ấy má rán đậu ở bếp cồn, má mặc áo len
màu xanh nhạt, má buộc túm mái tóc má bằng cái khăn tay của con. Con
ngồi xem má ở trên ghế. Hai mẹ con nói chuyện về cái phim vui cười xem
hồi sáng, má có nhớ không. Nhưng hôm ấy má cũng không nhắc gì đến ba cả.
Nếu ba có ở Pháp về, thì ba cũng phải gửi thư về báo tin cho má chứ.
Hay là ông ấy không phải ba. Hay là ông ấy đi cùng đường với má, mà
con Hương trông lầm. Hay là ông ấy là thầy giáo cũ của má, bây giờ má
mới gặp lại. Con cho như thế là đúng nhất. Vì Ma soeur Lucie cũng mới kể
cho con nghe một chuyện về thầy cũ như thế này:
“Ông Carnot làm đến chức đại tướng một hôm đi xe ngựa về làng cũ. Có
bao nhiêu là lính đi dẹp dường hộ vệ. Hai bên đường cũng có nhiều người
tụ tập đón mừng. Hôm ấy cũng có một ông cụ già đi xem. Lúc xe đại tướng
đi qua thì lính cản đường làm cho ông cụ bị ngã. Ông Carnot trông thấy
vội vàng xuống xe, chạy lại đỡ ông cụ lên và nói:
– Thưa thầy, con đây, con là Carnot mà ngày xưa nhiều phen làm thầy
mệt trí. Bây giờ có được ngày hôm nay là nhờ được lòng tận tâm dạy dỗ
của thầy.
Rồi ông ta không đi xe ngựa nữa. Ông xuống xe, đi bộ dìu thầy mình về đến tận trường làng, với một cử chỉ thật là kính trọng.
Đáng phục thay đại tướng Carnot”.
Câu chuyện Ma soeur kể lại làm cho con nhớ đến ông đi với má. Ông ấy
có già không hở má? Ngày xưa ông ấy dạy má lớp mấy? Nếu phải là má gặp
thầy thì má không vào đón con hôm nay cũng phải. Con không giận má nữa
đâu. Con không bắt đền má. Con xin lỗi má. Chắc buổi sáng nay má phải
dẫn ông đi xem vườn cây, chắc má lại cho cả ông xem cái ông Tầu bói
chim lần nào con chim cũng rút đúng một quân bài đã đánh dấu phải không
má?
Viết cho má đến đây thì con hết buồn rồi. Con lại yêu má rồi. Con
muốn hôn má. Giá má mà ở đây bây giờ thì con sẽ sà vào lòng má, ngửi cái
mùi thơm thơm ở cổ má, còn nhổ cả lông nách cho má mà không đòi tiền
của má đâu.
À má ạ, con Phụng bạn con thật là không bao giờ sung sướng. Một tuần ở
đây đã buồn, khi về nhà nó thì lại buồn hơn. Má nó bắt chia bài suốt
ngày Chủ Nhật. Nó oán má nó ghê lắm. Nó gọi má nó là mụ già. Nó gọi ba
nó là lão nghiện oặt sà lai. Lão hay túm lấy áo nó lại, bắt nó móc túi
lấy ra những đồng bạc tiền hồ mà lúc chia bài, người ta cho nó.
Nghe kể chuyện con lấy làm hãnh diện về má. Má không bao giờ như thế
cả. Chủ Nhật nào má cũng chỉ chơi với một mình con. Má dẫn đi ăn phở,
rồi đi xem chớp bóng. Buổi trưa hai mẹ con nằm thủ thỉ với nhau đến tận
chiều. Má thật đáng yêu. Con yêu má vô cùng. Con kể cho nó nghe, nó cũng
thích. Cũng vì thế con lại làm nó ghét má nó thêm. Nó lầu bầu luôn mồm:
“Mụ già, mụ già. . . “ . Những tiếng nghe mà tởm, má nhỉ.
Con thì con hứa rằng dù má thế nào con cũng không bao giờ gọi má như
thế. Nếu má muốn đánh bài thì con cũng thích mà chia cho má. Chia suốt
ngày, suốt đêm cũng được. Miễn là con được gần má. Cứ gần má cũng đủ
sướng mê đi rồi.
Bây giờ thì má đang làm gì ở nhà hả má? Má thêu áo gối hay là đọc
sách. Còn con thì sắp đi ngủ đây. Con sẽ nằm trong chăn mà nghĩ đến má.
Hễ má thấy sốt ruột là đúng đấy má ạ. Con lạy giời đêm nay lại nằm mơ
thấy má. Má cũng cầu như thế đi thì thế nào cũng được, má ạ. Con hôn lên
mắt, lên môi và lên cổ má thật nhiều đấy má.
HẠNH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét