Tháng Giêng
24. THÀY GIÁO PHỤ
Thứ tư, ngày mồng 4.
Giờ tôi mới biết cha tôi nói phải. Ông Bích-Niên sở dĩ hay gắt là vì trong người không được khoẻ. Thực vậy, đã ba hôm nay, có thày giáo phụ đến dạy thay. (Thày nhỏ người, không râu, còn trẻ lắm). Sáng nay đã xảy ra câu chuyện không hay cho thày. Ngay hôm đầu và hôm thứ nhì, học trò cũng đã làm rầm lớp vì thày hiền quá, chỉ bảo :
- Ngồi im ! Xin các em ngồi im !
Và chẳng phạt ai cả.
Đến hôm nay thì quá lắm. Học trò làm rầm rầm đến nỗi nói không nghe thấy tiếng gì. Thày kêu, thày xin, nhưng mất công vô ích. Đã hai lần ông hiệu trưởng phải xuống xem, nhưng khi ông đi khỏi rồi thì đâu lại hoàn đấy, cứ ào ào như cái chợ con. Anh Long và anh Đỗ nhiều lần quay lại ra hiệu cho anh em ngồi im và bảo họ như thế là vô hạnh song cũng phí công. Chả ai thèm để ý. Chỉ có anh Đinh là ngồi im, hai khuỷu tay chống xuống bàn, hai bàn tay ôm lấy thái dương, có lẽ là anh đang tơ tưởng về cái tủ sách của anh ở nhà và chàng "góp tem" là anh Phi đang biên tên những bạn đã bỏ ra một hào để "đánh số" lấy cái lọ mực con. Còn các học trò khác, người thì hét, người thì cười, người thì lấy bút gõ xuống bàn, người thì dùng nịt cao su làm súng, vê giấy làm đạn bắn lẫn nhau.
Thày giáo phụ chạy xuống, lúc kéo người này, lúc lôi người kia lên bắt đứng quay mặt vào tường nhưng cũng không sao dẹp nổi.
Phan-Tín lao mũi tên giấy vào lưng thày, rồi kẻ huýt còi, người kêu meo meo, kẻ hát người ném mũ làm cầu. Thực là một cảnh hỗn loạn khôn tả. Chợt người gác trường vào gọi :
- Mời thày lên, ông hiệu trưởng hỏi.
Thày giáo phụ đổi sắc mặt, rảo bước ra. Bấy giờ sự huyên náo lại càng tăng. Không thể chịu được, Long liền đứng dậy, nắm tay, trợn mắt quát :
- Thôi đi, các anh là những kẻ rồ dại ! Các anh đã lạm dụng lòng tốt của thày giáo phụ ! Có đánh vào xác các anh thì các anh mới sợ, còn thương các anh thì các anh lại nhờn, như thế là hèn lắm ! Lát nữa thày giáo phụ về nếu ai còn làm ồn ào hoặc làm trò cười, lúc tan học sẽ biết tay tôi ! Cha mẹ các anh dù có đấy tôi cũng không ngại, chắc chắn cha mẹ các anh sẽ cho việc tôi làm là phải.
Ai nấy đều nín thít. Rồi, mắt sáng quắc như con sư tử hằm hè, anh nhìn khắp lượt những cậu bướng bỉnh và hay nghịch nhất ; các cậu đều cúi đầu.
Lát sau, thày giáo phụ, mắt đỏ, trở về, ngạc nhiên thấy lớp học yên lặng như tờ. Sau khi nhìn anh Long thấy mặt hãy còn bừng bừng phẫn khí, thầy hiểu ngay và bằng giọng thân ái như đối với bạn, thày nói :
- Cảm ơn em Long !
Tức thì cả lớp vỗ tay.
Thế mới gọi là một em bé có nghĩa khí !
- Ngồi im ! Xin các em ngồi im !
Và chẳng phạt ai cả.
Đến hôm nay thì quá lắm. Học trò làm rầm rầm đến nỗi nói không nghe thấy tiếng gì. Thày kêu, thày xin, nhưng mất công vô ích. Đã hai lần ông hiệu trưởng phải xuống xem, nhưng khi ông đi khỏi rồi thì đâu lại hoàn đấy, cứ ào ào như cái chợ con. Anh Long và anh Đỗ nhiều lần quay lại ra hiệu cho anh em ngồi im và bảo họ như thế là vô hạnh song cũng phí công. Chả ai thèm để ý. Chỉ có anh Đinh là ngồi im, hai khuỷu tay chống xuống bàn, hai bàn tay ôm lấy thái dương, có lẽ là anh đang tơ tưởng về cái tủ sách của anh ở nhà và chàng "góp tem" là anh Phi đang biên tên những bạn đã bỏ ra một hào để "đánh số" lấy cái lọ mực con. Còn các học trò khác, người thì hét, người thì cười, người thì lấy bút gõ xuống bàn, người thì dùng nịt cao su làm súng, vê giấy làm đạn bắn lẫn nhau.
Thày giáo phụ chạy xuống, lúc kéo người này, lúc lôi người kia lên bắt đứng quay mặt vào tường nhưng cũng không sao dẹp nổi.
Phan-Tín lao mũi tên giấy vào lưng thày, rồi kẻ huýt còi, người kêu meo meo, kẻ hát người ném mũ làm cầu. Thực là một cảnh hỗn loạn khôn tả. Chợt người gác trường vào gọi :
- Mời thày lên, ông hiệu trưởng hỏi.
Thày giáo phụ đổi sắc mặt, rảo bước ra. Bấy giờ sự huyên náo lại càng tăng. Không thể chịu được, Long liền đứng dậy, nắm tay, trợn mắt quát :
- Thôi đi, các anh là những kẻ rồ dại ! Các anh đã lạm dụng lòng tốt của thày giáo phụ ! Có đánh vào xác các anh thì các anh mới sợ, còn thương các anh thì các anh lại nhờn, như thế là hèn lắm ! Lát nữa thày giáo phụ về nếu ai còn làm ồn ào hoặc làm trò cười, lúc tan học sẽ biết tay tôi ! Cha mẹ các anh dù có đấy tôi cũng không ngại, chắc chắn cha mẹ các anh sẽ cho việc tôi làm là phải.
Ai nấy đều nín thít. Rồi, mắt sáng quắc như con sư tử hằm hè, anh nhìn khắp lượt những cậu bướng bỉnh và hay nghịch nhất ; các cậu đều cúi đầu.
Lát sau, thày giáo phụ, mắt đỏ, trở về, ngạc nhiên thấy lớp học yên lặng như tờ. Sau khi nhìn anh Long thấy mặt hãy còn bừng bừng phẫn khí, thầy hiểu ngay và bằng giọng thân ái như đối với bạn, thày nói :
- Cảm ơn em Long !
Tức thì cả lớp vỗ tay.
Thế mới gọi là một em bé có nghĩa khí !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét