Thứ Ba, 17 tháng 6, 2025

MÙA HÈ CỦA BÉ - Nhã Ca


Theo anh Phong, để báo hiệu mùa hè, ở miền Trung, phượng nở đầy đường và ve kêu rộn rã. Khúc nhạc ve thì sầu thảm lắm, buồn ơi là buồn. Có thế, người ta mới gọi là ve sầu. Ở Sàigòn, khác hẳn. Để báo hiệu mùa hè, những chú dế ở đâu không biết, xuất hiện như giặc tới. Ngoài đường, dế kêu inh ỏi suốt đêm. Trong nhà, cũng có những chú dế nhờ nội tuyến, lọt vào, trổ tài ca hát ầm ỹ, làm nhức óc không chịu nổi.
 
Kẻ nội tuyến ở đây là thằng Bím. Chẳng là, anh chàng có những mùa chơi. Mùa đánh bi. Lúc nào trong túi anh chàng cũng đầy nhóc những hòn bi đủ màu, trong suốt. Bi rơi đầy nhà. Bi bừa bãi đến gây tai nạn. Rồi tới mùa chơi diều. Ông Bím thấy tụi trẻ con làm diều, khoái lắm. Lúc đầu, ông chờ có con diều nào lạc, rơi mắc ở cành cây, ông khèo xuống. Dao kéo chi trong nhà cũng mẻ hết. Ông làm con diều nào trông cũng thảm lắm cơ, và ông lấy ống chỉ của mẹ ra cột. Ông chạy diều không bao giờ bay lên cao, mà chỉ là là mặt đất. Ông chán những con diều bướng bỉnh rồi. Và bây giờ, kinh khủng nhất là mùa dế.
 
Bắt tội Bố, trưa nào nắng chang chang, phải lái xe đến tận Chợ cũ tìm mua dế cho Bím. Ông trở về, với những hộp, những lon. Bím hí ha hí hửng. Vừa vô tới nhà đã toáng cả lên:
 
- Tóc. Ai làm ơn cho xin sợi tóc đi.
 
Nói là xin xỏ, nhưng vừa trông thấy Bé, nó đã chạy ào tới vít đầu Bé xuống. Bé chưa hiểu gì thì bứt, bứt, đầu Bé đau nhói, mấy sợi tóc bị đứt bung. Đau quá, Bé nổi cục, tóm lấy thằng Bím, cốc vô đầu nó mấy cái. Đau phải biết, cho lần khác phải nhớ. Nhưng thằng Bím coi như chẳng thấm vào đâu. Nó đem mấy cái lon, cái hộp, chạy lui chạy tới, rồi chúi ở một góc nhà. Con Tí xoắn lấy:
 
- Đâu, đâu, cho chị coi với.
 
Thằng Bím đưa tay che lại:
 
- Hổng được nghen. Lớ xớ nó đi mất. Để nó cho em.
 
Rồi nó ba hoa:
 
- Xời ơi. Trên Chợ cũ nhế nhiều ơi là nhiều. Nhế cơm, nhế lửa, nhế cánh đen, nhế cánh xanh.
 
- Nhế nhế cái gì. Dế nghe chưa.
 
- Thì nhế. Nhế.
 
Con Tí bật cười. Lân cũng đứng coi, nhưng làm ra vẻ ta đây người lớn rồi, không thèm chơi dế nữa. Làm ra vẻ vậy, nhưng ai không biết là anh chàng thích mê đi. Cả Bé đây này, thấy mấy con dế cũng thích quá trời. Và Bé ngồi xuống bên cạnh chàng Bím:
 
- Cho chị coi với.
 
- Coi thôi nghe.
 
- Ừ.
 
Thằng Bím mở hộp ra, Bé chỉ thấy mấy con dế lấp ló, rồi nó đậy nắp hộp lại. Rồi nó đứng dậy.
 
- Đừng có ai đụng vô nghe. Cấm nghe. Để em đi lấy cỏ cho nó ăn. Ủa mấy sợi tóc đâu rồi. Mới đây...
 
Nó cúi tìm, nó xô con Tí, xô Bé, xô Lân. Nó bò giữa nhà. Nó thấy cái quạt trần quay, nó đổ tội cho cái quạt:
 
- Khỉ. Quạt mất hết rồi. Bay mất tóc rồi. Chị Tí, đền em đi.
 
- Tao vặn quạt bao giờ.
 
- Không biết. Chị Bé đền em đi.
 
- Tao đập chết giờ.
 
- Không cần, lấy tóc mẹ.
 
Bầy dế của thằng Bím chỉ tới chiều là thảm thiết lắm rồi. Con gẫy cánh, con đứt râu, con thì bò không nổi vì chỉ còn độc nhất một cái chân, và tới tối, chỉ có chú dế độc cước, là con thoi thóp thở. Lúc mười một giờ, lúc cả nhà đang coi Ti vi, gần tới đoạn chót một vở tuồng thì thằng Bím hét lên dãy đành đạch:
 
- Tao không cho mày chết. Nhế. Nhế. Mày có sống lại không? Hu Hu. Tao hổng cho mày chết. Hông, hông à nhe...
 
Đầu tiên, mẹ tưởng con dế cắn mổ gì thằng Bím. Lát, mới biết là con độc cước đã mệt đừ, hấp hối. Thằng Bím còn cột sợi tóc ngang mình con dế, và cố quay. Nó vừa quay vừa khóc:
 
- Bố ơi. Nó hổng chịu xòe cánh nữa. Nó lì. Nó nhất định chết. Con nhế, con nhế... hu hu...
 
Anh Phong dỗ dành:
 
- Nó chết rồi, còn xòe cánh gì nữa. 
 
Và anh bảo Bím thả con dế xuống, anh bế Bím lên:
 
- Được rồi. Để mai anh mua con khác cho. Thiếu gì. Anh bày cho Bím cách làm cho nó nổi hung đá nhau. Nuôi dế khó lắm, phải biết cách nó mới sống được.
 
Thằng Bím chùi nước mắt:
 
- Mai. Mai anh nhớ nghe. Anh nhớ mua nhé.
 
- Xong rồi. cho anh chơi dế với nghe.
 
- Chỉ cho anh Phong chơi thôi.
 
Bé vừa buồn cười vừa thấy tiếc. Ước chi Bé cũng có mùa chơi dế như thế. Bây giờ thì đã muộn. Thấy anh Phong cưng chiều thằng Bím, Bé ham ơi là ham. Ngay sáng hôm sau, anh Phong có giờ nghỉ, anh vội đưa thằng Bím đi mua dế.
 
... Từ lúc anh Phong tham dự trò chơi này thì Bé cũng được thằng Bím gật đầu cho vô đảng.
 
Sở dĩ như vậy là vì Bé có đầu tóc tốt. Anh Phong nói tóc Bé dài lắm, lại mướt, dùng để cột dế là nhất. Lân thấy phe này đông quá, cũng muốn kết thân. Mười một giờ đêm, Lân còn tha thẩn ngoài cột điện để chụp dế. Lân bắt dế rất tài, chỉ có hai đêm, Lân đã có mười mấy hộp đựng dế, con nào cũng bự không. Lân gạ:
 
- Bé thích chơi dế không?
 
- Thích chứ.
 
- Lân có nhiều dế lắm, Lân cho Bé nghe.
 
Bé vui vẻ nhận. Nhưng khi đem dế của Lân cho nó đá với dế của thằng Bím, anh Phong và Bé đã có dịp cười ngất. Anh Phong vừa phát minh ra một phương pháp kình cho dế nổi đóa mà vẫn tiết kiệm được tóc cho Bé. Anh lấy một khúc tre nhỏ, dài gấp hai và to gấp ba cây tăm. Anh sai Bé đi lấy đèn cầy, anh hơ đèn cầy chảy, cắt những sợi tóc cho ngắn đi, xếp lại lấy sáp ướp bắt dính những sợi tóc vào cây tăm tre. Xong anh có cái chổi tóc nho nhỏ. Cái chổi này đem quét quét vào râu, vào đầu, miệng của dế, các chú dế nhột, nổi đóa đá nhau ngay. Phương pháp này nhàn hơn, giữ sức khỏe cho dế hơn là cột tóc mà quay tít mù. Anh Phong đặt hai chú dế vào một cái hộp lớn:
 
- Coi dế của Bé với của Bím, con nào thắng nghe.
 
 
NHÃ CA        
(bé yêu, trích)    
 
(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 133, tuần lễ từ 24-5 đến 31-5-1974)
 
 
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét