Mùa mưa, những cơn mưa ào ạt đổ xuống thành phố. Mưa kéo dài từ ngày này sang ngày khác. Cơ hồ chưa bao giờ được mưa, như những giọt nước mắt của cô bé hay hờn. Từ sáng, bầu trời xám chì, gió quất mạnh từng cơn. Cánh cửa sổ phòng tôi đập rầm rập từng trận gió. Qua hàng song sắt cong cong tôi thấy các cành lá xanh mướt quằn quại đập vào nhau. Lá xanh nõn vì tắm gội qua hàng ngàn giọt nước, lao chao thật thảm. Và nước đọng trên lá rơi xuống đường. Đọc báo nghe nói có bão ở một nơi nào đó, rơi rớt lại trên các mái nhà thành phố. Bão ở một nơi nào đó? Tôi tưởng tượng nhiều luồng gió lớn, hung bạo thổi qua các nơi trên trái đất này. Gió đằm đắm qua đại dương sóng xanh nước lớn. Gió bão thổi ngã tất cả cây cối trên đường chúng đi. Và thành phố tôi đang sống với mưa hoài không dứt, từ ngày qua đến ngày nay, sang đến ngày mai.
Sáng nay trời lại mưa. Hình như mưa từ sớm lắm thì phải. Mưa qua cửa sổ quên đóng lúc tối tạt vào phòng ướt đẫm cả mặt làm tôi tỉnh hẳn. Qua lớp vải trắng mờ, bên ngoài khung cửa tối đen. Thỉnh thoảng sáng lên rồi tắt ngay. Qua ánh sáng lẫn chớp đó, những chiếc lá, những cành khô mục, những giọt mưa lấp lánh có một vẻ gì kỳ quái. Cây lá đập vào nhau, đen đúa, các hình ảnh kỳ dị. Tôi nhoài người lên đóng cánh cửa, rất đỗi vội vàng. Mưa to hơn rõ ràng tiếng nước chảy trên máng xối bên hông nhà. Tôi vuốt nước ướt đẫm trên mặt, chợt bàng hoàng một nỗi gì khó tả. Nỗi buồn? Nếu là nỗi buồn tôi cũng chẳng biết mình buồn gì. Gọi là nỗi vui càng không đúng. Chỉ biết đó là cảm giác bâng khuâng, ngậm ngùi trước một vời xa. Một chuyến đi. Một chia lìa không rõ là có vĩnh viễn không? Tôi bàng hoàng nhớ cơn mưa nhỏ vừa đủ ướt đất. Cơn mưa đến bất chợt đã giữ chúng tôi dưới một bóng cây. Hai đứa nhìn nhau, nước từ những chiếc lá đổ ròng ròng xuống mặt mũi tay chân. Hai bàn tay nhỏ nắm lấy nhau, trong màn mưa và hầu như lúc đó gió bão đến cũng không làm chúng tôi lạnh. Anh ạ, những bóng cây mát xanh trên đường đến trường, quán nước hay hát Ngày xưa Hoàng thị chắc giờ đóng cửa im lìm, và hàng cây rũ buồn vì mưa hay vì đợi học trò đi học lại? Tưởng tượng cánh cửa tre quán nước đóng kín, lũ bàn ghế bụi ngập, sân trường chơ vơ bóng cây bã đậu chắc vắng vẻ lắm anh nhỉ? Và em có linh cảm chẳng bao giờ chúng ta trở lại một lần nào khác, phải không anh?
Cơn mưa kéo dài đến sáng. Tôi ngủ tiếp một giấc ngắn, chập chờn mê hoảng sau lần thức giấc đột ngột. Trùm chăn kín đến đầu, như cố hưởng một chút hạnh phúc, một nỗi vui sướng lười biếng. Tiếng mưa rơi đều từng nhịp, từng nhịp đến nhàm chán. Lúc đầu tiếng mưa rơi từng tiếng ngắn, thanh tạo nên một sự hồi hộp, khắc khoải chờ đợi. Và lo sợ vô cớ khi mưa nhanh, chen chúc nhau, hay đột ngột ngừng bặt. Rồi trái tim cũng trở lại bình thường, buồn bã ; như một dồn ép đến tận cùng, đến chân tường rồi phỉa òa vỡ, lan tràn ra. Sau nhạt dần đến độ nhàm chán. Tôi lắng nghe những tiếng động chung quanh. Những tiếng động thân thuộc lần cuối còn nghe. Tiếng lục đục của mẹ dưới nhà, lũ em ăn sáng nói cười vang. Nhạc từ chiếc cassette nhỏ trong phòng ông anh nhả ra một khúc nhạc buồn. Chà, buổi sáng nghe nhạc này buồn đến tự tử đấy, anh Toàn ơi. Chắc anh đang thất tình cô nào chứ gì? Ý nghĩn đó làm tôi bật cười khan. Tiếng cười ngắn, run run và khi những âm thanh khô đó ngừng, tôi biết mình tự dối lòng bằng tiếng cười gượng gạo. Mình còn buồn hơn anh ấy nữa mà, phải không hỡi trái tim nhỏ lắm chuyện?
Cứ thế từng giọt, hàng trăm giọt, hàng ngàn giọt tiếp tục nhỏ xuống suốt buổi sáng. Mưa làm chùn chân đi, làm lỡ những hẹn hò. Mưa chỉ được việc khi hai người gặp nhau, đứng dưới mái hiên hay bóng cây trong màn mưa mịt mùng. Không biết anh có đến được trong buổi sáng cuối này, trong thứ thời tiết kỳ quái này không? Anh ạ, em mong anh đến nhiều lắm. Với mái tóc ướt đẫm nước mưa. Đến để chúng ta nói chuyện một tí dưới giàn hoa giấy, nói vu vơ vài chuyện chẳng đầu không đuôi và chỉ để nhìn thấy nhau còn đủ mắt môi tay chân yêu dấu! Anh không đến, chắc trái tim nhỏ khắc khoải hơn cả từng giọt mưa nhỏ xuống tim đau. Hành lý sẽ nặng, chứa đầy nỗi buồn đó anh.
Tôi loay hoay suống cả buổi sáng trong phòng với cái va ly. Không thể nào thu xếp hết cả kỷ niệm thời mới lớn vào một chuyến đi được. Còn đó, những hẹn hò đưa đón, những cánh thư vụng dại như học trò trong tập vở. Tôi muốn mang đi tất cả những vật gì dính líu thân thiết với tôi. Từ quyển vở, cuốn sách trung gian đến đôi guốc áo quần học trò. Đến cả căn phòng, chiếc giườn tôi đã nằm nhìn ra cửa nghĩ bâng quơ đến người. Và chiếc gương thân thiết, đã nhìn tôi từ lúc còn bé đến tuổi biết soi gương chải tóc hàng giờ. Căn nhà quen thuộc từng cây cột, từng miếng gạch vỡ, vườn rau sau nhà. Sau khi rời bỏ ngôi nhà, lìa thành phố cũng như bỏ quãng đời cũ, những mộng mơ con gái, bước vào một đoạn đời khác, khó khăn hơn. Nhưng tôi vẫn phải bước đến, nó đang chờ đón cũng như rình rập tôi. Mười tám tuổi rồi còn gì bé bỏng nữa, phải không cha mẹ, phải không anh yêu dấu? Và như thế là không còn ăn bám gia đình, cả một cuộc sống tự lập ngả nón chào mời. Một trang vở mới toanh sẽ mở ra ; sửa soạn mở ra chiều nay và tôi chính thức bước vào đời mới vào ngày mai.
Va-ly đang soạn và vé cũng đã sẵn, một nơi khác trong thành phố lạ đang chờ đón tôi, con chim mới ra ràng. Bạn bè, bà con thân quyến đã chào kính xong cả, có nghĩa là chuyến đi này có thật, có thật đấy. Tôi nhắc đi lập lại với chính mình. Chỉ có anh, chúng ta chưa nói gì về chuyến đi sắp đến của em. Chắc anh cũng biết rồi nhỉ? Dù không một lời hẹn, một câu hứa mơ hồ đem lại chờ mong, em vẫn chờ, đợi anh đến từng giờ phút buổi sáng hôm nay.
Cuối cùng tôi cũng soạn xong va-ly. Tôi không mang theo gì cả, những chứng nhân của mười tám năm ở ngôi nhà thành phố yêu dấu, ngôi trường kỷ niệm. Mà mang theo đầy đủ trong tim, trong óc. Thì thôi vậy, Sẽ không có gì gợi nhớ mười tám năm đã qua. Coi như vĩnh biệt một phần đời đã qua nhiều niềm vui và cũng lắm nỗi buồn. Đào mộ chôn cô học trò mỗi sáng đi trên con đường hàng cây cao đến trường. Những ánh mắt lạ của đám con trai, những bước chân lẽo đẽo theo sau, vài bức thư xanh mướt trong học bàn. Coi như một phần đời rất đẹp của mình đã khép kín, mù mịt lối về. Dù có nuối tiếc, có buồn bã cách mấy, nó vẫn bình thản khép lại và chắn lối mơ mộng. Thôi thì hãy vui vẻ chào đón một phần đời, của riêng ta mà cuộc đời, mà Thượng Đế ban phát. Cho dù có đau buồn ra sao nữa, ta vẫn phải chịu, vì đó là đời riêng của ta.
Tôi dồn tất cả đồ vật trong phòng vào tủ lớn, từ gương lược, bình hoa, khăn bàn, vài bức tranh trên tường. Phòng chỉ còn giường, tủ, bàn trơ trọi, chỉ mới thay đổi chút ít mà tôi thấy như xa lạ lắm. Tôi khóa tủ lại, chuồi chìa khóa dưới gối. Thôi vĩnh biệt, vĩnh biệt tất cả. Tôi chôn cuộc đời học trò của tôi đây. Những niềm vui, những ngậm ngùi, những buồn bã, những xao xuyến mới lớn, cả những gì đẹp nhất một đời người mà tôi không gặp lại. Tôi đã khóa kín, đã sắp quay lưng với chúng. Mười tám năm yêu dấu. Tôi lại đóng cửa sổ. Những giọt mưa từ sáng đến giờ vẫn chưa ngơi nghỉ, làm ướt cả tay áo tôi. Tôi bỗng bật khóc khi từ cửa sổ nhìn vào căn phòng vắng tanh, như tia nhìn của anh ngoài đường một mai khi bụi phủ lên lũ bàn ghế, lên cánh cửa sổ thân quen. Tôi khóc ngon lành, tự nhiên như những hạt mưa rơi đều ngoài kia. Em vẫn còn bé lắm, phải không anh?
Sau cùng tôi mang va-ly khỏi phòng, khóa cửa lại. Tôi treo chìa khóa bên trên, như thế căn phòng bỏ không từ bây giờ. Trời vẫn còn mưa, tôi thấy một chút nắng hanh vàng yếu ớt trong mưa. Tia nắng lạc loài không chế ngự nổi cơn mưa, như một nụ cười gượng trên gương mặt đầm đìa nước mắt.
Có tiếng mẹ gọi ăn cơm. Tôi xuống nhà với một nỗi bồn chồn đâu đâu.
*
Không sao ngăn được nỗi buồn nghẹn ứ trong đầu, chỉ chực chờ dồn lên một biểu lộ rõ rệt.
- Thưa mẹ con đi.
Mẹ tôi nhìn lên, gật nhẹ rồi cắm cúi xuống công việc. Tôi vội vàng bước nhanh vì có cảm tưởng ngàn giọt nước từ mắt sẵn sàng chảy xuống. Và chảy không ngớt làm tiêu tan hết tất cả can đảm. Lớn rồi, mười tám tuổi rồi còn bé gì nữa, tôi không ngớt lập đi lập lại ý nghĩ này trong đầu.
Cơn mưa từ sáng đến giờ vẫn còn ray rức. Từng hạt nhẹ mỏng manh lướt thướt qua các ngọn cây xanh. Tôi đứng lặng trên hiên nhà, va-ly trên taychắc nó sẽ nặng chĩu nỗi buồn anh ạ. Tôi ngóng trông tiếng xe ngừng lại trước cổng, bóng áo mưa xám hiện loáng thoáng ngoài giàn hoa đỏ. Chỉ cần một bóng người, có lẽ mưa sẽ tạnh ngay, nắng rọi hân hoan trên từng viên sỏi sân nhà đấy, anh. Tôi thèm nghe lại, cũng như thèm nghe hoài hoài giọng nói ấm như một nốt nhạc trầm. Nói lên những lời hứa hẹn, những câu dặn dò làm yên tâm ra đi. Hay chỉ nhìn nhau cũng đủ lắm rồi. Chúng ta vẫn nguyên vẹn lành lặn, toàn vẹn yêu thương. Để anh nhìn bé con ngày nào lớn hẳn, thay đổi lạ lắm, bởi vì em đã ru đời mà anh... Chúng ta đều lớn cả rồi phải không anh?
Ngóng trông mãi một cách vô vọng. Có lẽ tôi đi một mình vậy, không biết anh sẽ ra sao khi không có mặt tôi ở thành phố này. Anh sẽ buồn? Sẽ đi lang thang? Hay vẫn bình thường? Và vẫn vui vẻ? Nào tôi biết. Anh làm gì khi biết tôi đã đi?
Một tiếng gõ ngắn, nhẹ và êm nhả từ đồng hồ treo tường. Hoảng hốt, tôi xách va-ly đi thật nhanh ra cổng. Cánh cổng khép lại sau lưng. Những cánh hoa giấy đỏ thắm rơi xuống, ướt đẫm những nước. Nước từ các cánh hoa rơi ướt một vai áo tôi. Mưa nhẹ hẳn nhưng vẫn chưa chịu tạnh.
Tôi lại đứng khá lâu dưới gốc cây sao, chưa muốn đi. Bao nhiêu xe lam, xích lô đạp chạy qua và mất hút ở cuối đường. Chưa chiếc nào ngừng lại đón đi. Nhìn những chiếc hoa sao rơi quay tròn đến hay. Chúng gợi lại con đường chùa K. tôi hay đi. Tôi lắc đầu cố không nhớ, không nhớ đến chuyện gì cả.
Con bạn đạp xe ngang, thấy tôi đứng hắn ngừng lại hỏi tôi đi à. Tôi gật đầu. Đang đợi xe à. Ừ. Đang đợi xe. Con bạn cười cười. Trông mi đứng dưới mưa có vẻ viễn du ghê lắm, không có vẻ gì đợi xe cả. Chờ hay buồn gì thế? Tôi cười nói mưa hoài từ sáng chẳng muốn đi đâu cả. Đợi xe gần chết. Lúc đó một chiếc xích lô đạp chậm qua, tôi thản nhiên nhìn trước cặp mắt ngạc nhiên của nhỏ bạn. Mi lạ lắm đó Phượng. Nói xong nó đạp xe đi.
Bao nhiêu chiếc xe trống đã chạy qua con đường này, tôi vẫn đứng nhìn. Đợi ai? Chờ ai? Tôi tự hỏi rồi tôi lắc đầu buồn bã. Nào có chờ đợi ai đâu. Nào có lời hẹn nào đâu.
Suốt cả đời chúng ta lỡ hẹn nhau hoài phải không anh? Những hẹn hò không nói ra lời. Dù vô tình hay cố ý. Mọi trưa anh hay đi ngang con đường này và em vẫn nhìn thấy từ các song cửa. Nón nhung xanh, áo trắng, chiếc xe em quen nghe tiếng nổ khác thường, qua con đường thân quen nhà em. Thế là chúng ta đã lỡ hẹn. Em khóc rồi đó anh, những giọt nước mắt gắn bó đời nhau. Chúng ta lỡ hẹn đời nhau rồi đó. Em không vui lòng, chẳng yên tâm ra đi rồi. Em vẫn thắc mắc không hiểu anh ra sao khi em rời bỏ thành phố này. Nào tôi có chờ đợi ai đâu, trong tư thế như chờ đợi đó. Một chiếc xích lô chạy đến. Tôi ngước nhìn từ cuối đường mong một bóng dáng quen thuộc. Trong màn mưa, không thấy gì cả. Tôi vẫy tay. Chiếc xích lô ngừng lại và tôi bước lên. Thôi thế là chúng mình đã lỡ hẹn đời nhau mất rồi. Bởi vì trước đó tôi nghĩ là nếu hôm nay không thấy anh, thì coi như định mệnh đả an bài chúng mình xa nhau mất bóng sau này. Đã lạc mất đời riêng nhau rồi anh ạ.
Tôi có cảm tưởng va-ly nặng chĩu trong tay, với đầy đủ nỗi buồn.
P. PHƯỢNG
(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 106, tuần lễ từ 14 đến 21-6-1973)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét