Kính thưa quí vị, đến giờ phút này thì chắc chả còn ai có thể là không biết cái "món ấy". Và tôi cũng đang lo lắng, soạn sửa, hăm hở, háo hức chờ đợi cái ngày 26 ấy.
Trường tôi thì lại vốn là cả nam lẫn nữ sinh cơ, nên đã quyết định cho các lớp 12 thi thử để thu thập kinh... hoàng. Quí vị ạ, cả tỉnh tôi chỉ có mỗi một lớp 12C là tụi tôi thôi đấy. 12C năm ni, của cái trường này thật là đặc biệt bởi tụi tôi có một tấm lòng thương người rất ư là bao la, lại thêm cái tinh thần "đại đoàn kết dân tộc" do chính chính phủ đề xướng cho nên cuộc thi được diễn ra ở lớp tôi "trong vòng thân mật" cho dẫu rằng thì là các thầy đã hết sức lưu huyết, í lưu ý rằng:
- Các em cố gắng làm bài một mình để biết sức mình...
- Đừng có coi nhau vì đây chỉ là kỳ thi thử, có nhỏ điểm cũng không sao, phải biết mình thiếu sót môn nào, thì giờ còn lại sẽ dò kỹ môn đó...
Và chúng tôi bắt đầu thi, y như thi thật vậy, cũng hai buổi, cũng theo thứ tự các môn...
Ngày đầu tiên, hai giáo sư sinh ngữ chính gác hai giờ đầu, đến hai giờ sau thì là ông giáo sư Triết. Vì đến 8 giờ mới bắt đầu thi, chúng tôi bắt đầu phát thanh bừa bãi.
- Thầy cho khó quá thầy.
- Ở bộ cho dễ hơn nhiều.
- Ở tivi cũng dễ hơn.
- Thầy, chưa học Siêu hình mà thầy.
Và thầy tôi thì rất ung dung, điềm tĩnh chẳng nói chẳng rằng. Tụi tôi bắt đầu quay sang hỏi nhau, thậm chí đến cãi nhau tưng bừng:
- Ê câu 36.
- Cái này là a nè mày.
- Sao được, c chứ, đâu phải xã hội, duy nghiệm mà.
- Nè, "bà ấy giận cành hông, bà ấy giận sùi bọt mép" (trời!) là cái gì mày?
- Tâm Sinh lý chứ gì, ngu!
- Cái gì đến từ Thượng Đế, Hòa?
- Đam mê, tao bảo đảm đó.
- Trời ơi, ê câu này sao mày?
- Ai biết. Thôi mình chia ra, ai hên trúng, tao a cho.
- Còn câu e mày?
- Kệ bỏ!
Ồn ào tăng theo cấp số nhân, thầy tôi hết còn bình thản được nữa, lên tiếng, trước còn ngọt ngào, sau giận quá, ông nói:
- Cái này là thi thử, đâu có... ăn nhậu gì mà phải coi nhau.
Tức thì cả lớp nhao nhao lên (bởi khi nãy có thầy giám học, giám thị nên tụi tôi mới im lặng đó):
- Đâu có coi thầy, em hỏi mờ.
- Dạ dẫu biết thế nhưng sao lòng vẫn muốn coi.
- Trời, thử nhưng mà đậu cũng khoái vậy thầy.
- Chớ hổng lẽ để giấy trắng sao thầy, rồi sao thầy chấm được, tội nghiệp nó.
- Có còn hơn không mà thầy.
Thấy không tài nào nói nổi, ông im lặng đọc sách tiếp. Và còn một điều thê thảm nữa là nhà in quá tệ, nội cái sửa lại cũng đã mất 15 phút ngày đầu tiên, hầu hết những cây toán đều sai vì cái máy không có học "tập hợp", chẳng cần biết giao, hội là cái chi, thuộc về hay mọi gì cả. Lại thêm ông phụ tá giám học là giáo sư Pháp văn, khi ông điều chỉnh lại trên bảng, chữ Việt thì không sao, đến Toán thì lại càng không phải "nghề của chàng", chỉ viết lại từng chữ là đủ thấy mệt.
- Cái này đọc sao mấy em?
- Dạ "giao" thầy.
- Còn cái này?
- Dạ "thuộc về" thầy.
- Câu e cũng vậy..., í quên, còn cái gạch này nữa, có giống cái kia không mấy em, khác chứ?
- Dạ cái đó là "không thuộc về"...
- Thầy cũng không rành mấy cái này nữa, khổ quá, thôi rán đi mấy em, còn có mấy câu sai nữa thôi...
Đến ngày thứ hai. vì lớp có cả Anh lẫn Pháp văn nên bài thi khác nhau, 2 giờ đầu cũng là ông thầy Triết gác, môn sử địa khai mạc là tụi tôi đã cãi nhau ỏm tỏi:
- Trời ơi, mấy câu này sao mậy?
- Ai biết, bỏ đó đi.
- Còn câu 12.
- Tao làm c.
- Ê! Ngu, a đó.
- Giỡn hoài chớ. Còn mày, Hằng?
- Tao làm b.
- Trời ơi, mấy ngài này là ai đây?
- Tổng thống Pháp đó mày.
- Ai hổng biết. kệ ổng chứ, ăn nhằm gì mình mà cũng hỏi, bởi dzậy tao ghét ai nói chuyện người ngoài ghê...
Với xấp bài Pháp văn, tôi lướt qua rồi để đó, làm Anh văn, con nhỏ bạn thân tôi sinh ngữ chính là Anh, tới Pháp thì nó bí bèn la hoảng lên:
- Ê, đứa nào làm bài hổng được làm giùm tao coi.
- Giỡn hoài mày, tao đang làm, ê Tuyết, Anh văn chưa?
- Rồi, còn mày?
- Xong grammaire rồi, ê cái conversation này "thú... vật" quá mày .
- Trời ơi, vậy con Đào có làm vocabulaire chưa?
- Nó đang làm sử địa của nó.
- Ê kêu nó mau mau lên chớ.
- Mày làm Anh văn rồi làm cho tao coi, tao làm được có 9 câu hà, điệu này chắc "đậu cành mềm" quá.
- Ê, Tân! 105.
- 105 a hả?
- Ê, đọc giùm 15, 16, 17, 18 đi.
- Trời đất, b, e, c, e.
- Chúa ơi cứu em, trời ơi, tao bỏ từ câu 29 tới... hết!
- Hay hé!
- Rồi chưa, đọc Pháp văn cho tao đi, 41.
- Sao hổng coi, đồ quỉ, 41 bỏ, 42 a, b, e, d, e, b.
- Ê, bê hay đê, đọc chậm đó.
Vì giáo sư gác 2 giờ sau cũng quá hiền, thế là qua hai ngày thi thảnh thơi.
Đến lúc biết kết quả, lại cũng nhằm giờ ông Triết, trước hết ông nói:
- Riêng bài Triết thì rất đáng khích lệ...
Tụi tôi khoái chí:
- Dạ, tụi em vẫn giỏi.
- Dạ, dù khó cũng rán làm...
Nhưng than ôi:
- Rất đáng khích lệ học thêm nữa vì người cao nhất chỉ đúng 34 câu!
- Trời, thầy làm tụi em quê quá thầy!
- Tại thầy cho khó quá mờ.
- Thầy cho tụi em chả hiểu gì.
Và tiếng thì thào:
- Phải bữa đó có mấy ông kia mình la lên là chưa học tới bài này sao thầy cho thầy, để ổng quê chơi.
- Ừa, ổng làm bộ cho hết chương trình để người ta tưởng ổng dạy hết rồi.
Kết quả là chỉ có vài người trên trung bình có thể hi vọng mong manh đậu thôi, cả lớp méo như kẹo.
Đến lúc ông thầy sửa bài Pháp văn, tụi tôi lại rên:
- Bài khó quá thầy.
- Tôi thì tôi thấy, nếu Pháp văn khó sao nghe nói các em môn nào cũng tệ?
Thế là quê cứng người, khớp cái buồn luôn.
Coi nhau như thế mà còn không đậu nổi, khi vô phòng thi thì làm răng mà coi. Ôi trắc nghiệm, ta đau khổ chào mi...
CHI
(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 138, tuần lễ từ 28-6 đến 5-7-1974)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét