Thứ Năm, 7 tháng 11, 2024

HÀNG RÀO BÔNG GIẤY - Sao Hồng

 

Vị Thanh đứng thấp hơn hàng rào bông giấy nhiều. Hải chỉ kịp nhận thấy mấy sợi tóc con đứng trên đỉnh đầu Vị Thanh khi một ngọn gió nhẹ bay qua. Hải muốn gọi Vị Thanh nhích ra đây, đàng này cửa rào thấp, để được xem mặt Vị Thanh rõ hơn. Hai tuần rồi còn gì, Vị Thanh về miền biển với chị Nguyệt. Hải thường đứng một mình, chờ chiếc xe sơn trắng từ đầu đường chạy về mỗi buổi chiều. Vậy mà chiều nay Vị Thanh về rồi. Vị Thanh còn trốn sau hàng rào cao xanh um. Hải ngoắt tay:

- Ra đây Vị Thanh.

Hải nhìn mấy sợi tóc con lắc nhẹ nhẹ, Hải mím môi cười:

- Suốt đời Vị Thanh không làm người lớn được đâu.

Hải biết chắc Vị Thanh đang lè lưỡi. Thói quen của cô bạn đồng tuổi là vậy. Cái gì cũng làm ma nhát người ta, làm như người ta sợ. Còn lâu cô ạ!... Hải nghe giọng nói con chim trốn sau hàng cây bông giấy.

- Mấy ngày nay có bài nhiều không anh Hải.

- Có chứ! Một chốc Vị Thanh sang lấy tập ghi lại.

- Ghê!

Hải lại tưởng tượng thêm cái lưỡi dài đỏ loét vừa được chào mừng cây xanh bông đỏ.

- Vị Thanh đang làm gì vậy.

- Ai dám qua nhà anh.

- Sao vậy?

- Qua đường xe đụng.

Hải bật cười:

- Chưa chịu thua cô đâu.

Hải nhìn thấy mấy sợi tóc cao cao tí, có lẽ những đầu ngón chân của Vị Thanh đang nhón cao hơn.

- Anh Hải.

- Cái gì Vị Thanh?

- Cho Thanh mượn tập ghi cours lại nghe.

- Không bao giờ cho người đi chơi sung sướng như vậy.

- Ác như...

- Cái gì Vị Thanh.

- Thôi, không nói.

Hải không còn tìm được sợi tóc cao nữa, lấp loáng thấy bộ đồ trắng Vị Thanh mặc, Hải bực mình. Ba của Vị Thanh cẩn thận đến phát ghét. Ỷ nhà có hai cô con gái đẹp rồi trồng hàng rào dày cui, làm người ta hết cách. Hải tìm kế:

- Vị Thanh này.

- ...

- Vị Thanh đứng ra đây nói chuyện tôi sẽ cho mượn tập ghi cours.

- Thôi hổng thèm. Vị Thanh quên rồi.

Bây giờ tới Hải sợ Vị Thanh quên thật.

- Này, cho mượn mà.

- Không biết.

Hải trả thù mấy cái lá khía cạnh còn xanh, cho mầy chết. Ác quá chừng.

- Anh Hải nói gì vậy.

- À... tôi mắng con sâu.

Giọng Vị Thanh hơi lạc.

- Ở đâu anh Hải?

Hải cố nín tiếng cười.

- Ở gần tay Vị Thanh đó.

Hải nghe tiếng bạn la nhỏ. Nhưng sau đó hình như hơi thở nhẹ đi.

- Anh Hải nghe...

Hải cười tung. Chị Nguyệt ở đâu chạy xe về.

- Hải. Sao không vào nhà chơi. Vị Thanh đâu?

Hải chỉ tay.

- Trong đó. Em nói chuyện với Thanh.

Chị Nguyệt mở cửa.

- Con nhỏ này. Vào đây em.

Hải được dịp nhìn chị Nguyệt. Trời ơi! Sao chị đỏ hoét vậy. Vừa lúc đó Vị Thanh chạy đi. Hải kịp nhìn bộ quần áo trắng, mái tóc dài hơi quá vai, đôi dép trắng tinh, Hải cười với mình. Chị Nguyệt đóng cửa.

- À! Chị đi biển mà. Trắng sao nổi.

Thì ra vậy. Thảo nào Vị Thanh... Hải lại cười. Ít ra cũng tìm được "chân lý".

Hải ngồi xuống bộ ghế nệm ở phòng khách với mong ước lời nói chị Nguyệt lúc nãy sẽ thành sự thật. Em ngồi đây, chị kêu Vị Thanh ra nói chuyện. Hải đếm những tai hoa hồng đặt trên bàn. Đây là tác phẩm của Vị Thanh, Hải biết chắc vậy. Vì chỉ Vi Thanh mới ở nhà và mới tỉ mỉ thế này. Còn chị Nguyệt, đi làm cả ngày. Và Hải đếm thêm vòng chạy của cây kim bé nhất trên mặt đồng hồ. Hai ba vòng kim. Vị Thanh chưa hiện ra. Cô tiên của tôi ơi. Úm ba la... Hải lẩm nhẩm như đọc thần chú. Hải nghe tiếng dép lẹp xẹp. Vị Thanh ra rồi. Hải chuẩn bị nụ cười, nhưng lại là chị Nguyệt. Chị thay đồ ngắn, bộ đồ màu vàng bằng hàng nội hóa, tóc quấn lên bằng cái kẹp có cài hoa vàng. Hải cười với chị.

- Chị Nguyệt có vẻ mến màu vàng.

Chị Nguyệt ngồi xuống ghế:

- Vị Thanh mắc cỡ trốn rồi. À, em hỏi gì nhỉ. Màu vàng à? Ừ, chị mến màu này, nhưng có người cho là màu phản bội.

Hải lắc đầu:

- Em không nghĩ vậy. Màu mình thích là màu đẹp. Và người minh yêu thì đẹp.

Chị Nguyệt nhìn Hải:

- Hôm nay Hải có vẻ gì lạ.

- Dạ, xin lỗi chị, em về.

Chị Nguyệt đứng dậy theo Hải.

- Sao vậy Hải. Giận chị à?

- Không đâu chị.

- Hay giận Vị Thanh.

- Cũng không.

Chị Nguyệt lắc đầu:

- Vậy chị chịu.

Chị Nguyệt đưa Hải ra cửa:

- Quên, Vị Thanh nhờ chị nói với em cho cô ấy mượn tập chép bài.

Hải gật đầu rồi ra cửa. Hải dí sát đôi dép xuống mặt đường. Chiếc xe chạy ngang sau lưng Hải. Muốn  chết sao ông... rồi Hải nhìn theo. Cái giận chùng xuống. Vị Thanh mượn tập. Vậy Vị Thanh không quên. Hải cũng không giận. Ngày mai sang xin lỗi chị Nguyệt lần nữa. Có lẽ chị cười Hải. Nhưng không sao. Hải nghĩ đến dáng chạy của Vị Thanh ban nãy.


SAO HỒNG      

(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 76, tuần lễ từ 9-11 đến 16-11-1972)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét