Chủ Nhật, 31 tháng 1, 2021
Thứ Bảy, 30 tháng 1, 2021
TRÚNG SỐ - Khái Hưng
Bính và Mẫn nghỉ học rủ nhau vào hiệu Gô-đa chơi, vào chơi thôi chứ cũng chẳng định mua thức gì.
Trước bàn trả tiền, hai chàng ngây người đứng ngắm cô Pháp lai thủ quỹ. Cô tươi cười hỏi Bính:
- Thưa ông, cái gì của ông?
Bính nhìn Mẫn. Cô kia hỏi luôn Mẫn:
- Và ông?
Thấy hai chàng luống cuống, cô mủm mỉm cười nói tiếp:
- Chừng ông muốn mua một số phiếu thi xe đạp?
Rồi cô mở tập phiếu ra, bàn tay trắng trẻo cầm một tờ toan xé:
- Ông mua số này thế nào cũng trúng. Số độc đắc là một cái xe mô-tô. Tay tôi xé may mắn lắm, giá có một đồng thôi.
Bính tưởng nên trả lời một câu tình tứ:
- Tay cô xé cho biết bao nhiêu người rồi, mà đều may mắn cả.
- Nhưng riêng phiếu này may mắn nhất.
Hai chàng chống lại sao nổi cái nụ cười thơm tho. Bính thì thầm hỏi Mẫn:
- Anh có tiền đấy chứ?
- Tôi chỉ có năm hào.
- Tôi cũng vậy.
- Vậy mua chung nhé?
Tức thì hai chàng dốc cả túi đếm đủ mười hào lên miếng đồng vuông trên bàn trả tiền, để đổi lấy cái cười đủ hai hàm răng trắng nuột, và một phiếu đánh số xe đạp.
*
Mẫn không tiếc lời kỳ kèo bạn, kỳ kèo cho đến hôm xem nhật trình thấy mình trúng số độc đắc. Từ đó, cố nhiên hai chàng không ai kỳ kèo ai nữa. Bính toan đến ngay Gô-đa cám ơn cô Pháp lai xinh đẹp. Mẫn cho thế là hơi lố, nên gạt đi.
Hai chàng đến lĩnh xe mô-tô. Đứng trước chiếc xe bóng loáng, hai chàng sung sướng như người... mới trúng số độc đắc. Mẫn hỏi Bính:
- Anh có biết lái xe mô-tô không?
Bính gật gù tự phụ:
- Còn phải nói. Đến xe ô-tô tôi còn lái được, nữa là xe mô-tô.
Mẫn buồn rầu ngẫm nghĩ:
- Vậy thế nào ta cũng phải bán xe.
- Nhưng làm thế nào đem được nó về bây giờ. Hay ta thuê xe bò kéo.
Mẫn cười:
- Kìa, anh đã quên rằng anh lái xe mô-tô giỏi hơn lái xe ô-tô.
- Ồ nhỉ!
Sau khi đã hỏi người thợ máy ở hãng xe về các máy móc, Bính liền cưỡi xe cho chạy. Nhưng cái xe còn mới lạ chưa quen chủ, nên nó bất kham chẳng chịu đi. Bính, Mẫn đành thay nhau dắt nó về chỗ trọ học.
Sau khi Bính, Mẫn đã giở hết tài hùng biện và đi khắp mọi nơi để tán tụng cái xe quý, thì một người đội Tây nghe bùi tai bằng lòng trả lại hai trăm bạc, nghĩa là chưa đầy nửa số tiền thực giá của nó. Nhưng hai chàng cũng mừng quýnh bắt tay cảm ơn mãi người đội mà hai chàng coi như ân nhân của mình. Bính bảo Mẫn:
- Với hai trăm bạc ấy, chúng ta sẽ mời anh em chén một bữa thực sang, rồi tặng một cái cúp ten-nit thực oai ê-xê-tê-ra... ê-xê-tê-ra...
Nhưng trước khi được hưởng những lạc thú ấy, hai chàng còn phải chịu khó một lần cuối cùng dắt xe tới một hiệu chữa xe ở phố Cửa Nam để người thợ máy ở đấy soát lại máy móc một lượt. Người đội hứa hôm sau sẽ đem tiền đến đó lấy xe.
Hôm sau Bính trở lại hiệu chữa xe Cửa Nam để nhận tiền. Mẫn đã đến trước. Bính hỏi:
- Nó đâu?
Mần bĩu môi đáp:
- Nó đã trở nên một đống sắt nát.
Bính không hiểu, kinh ngạc:
- Anh bảo lão đội?
Mẫn thản nhiên:
- Không, tôi bảo cái xe. Kìa anh trông.
Bính ngắm chiếc xe mô-tô rúm ró trong một xó:
- Anh chỉ nói đùa!
- Lại đùa nữa.
Người chủ hiệu phải buồn rầu và thuật lại sự rủi ro khi thử xe cho Bính nghe. Bỉnh mới tin là thực. Mẫn cũng trầm ngâm đứng nghĩ tới sự rủi ro của bữa tiệc và cái cúp ten-nít.
- Nhưng không sao, để tôi chữa lại mới nguyên.
Bính gắt:
- Mới nguyên! Xe của tôi giá năm trăm bạc mà ông làm ra nông nỗi như thế kia... Không được, ông phải đền tôi. Giá xe năm trăm bạc, tôi chỉ lấy hai trăm thôi.
Chủ hiệu không có hai trăm và xin đền bằng bốn cái xe đạp mới. Mẫn đã toan nhận lời, nhưng Bính nhất định không nghe, đòi cho bằng được hai trăm không thì kiện.
Bính tưởng dọa đùa một câu để chủ hiệu có sợ mà đền tiền chăng. Chẳng ngờ đùa quá hóa thực. Là vì Bính, Mẫn có một người bạn làm thư ký cho một ông thầy kiện ở Hà thành. Người bạn ấy bảo hai chàng:
- Quan trạng của tôi cãi đâu được đấy. Các anh chạy lấy ba chục, tôi sẽ nói ngài cãi giúp các anh. Đền hai trăm à? Năm trăm là ít.
Chiều hôm ấy, Bính Mẫn mỗi người gửi về nhà một bức điện tín tối khẩn như sau này: "Gửi ngay tiền học ba tháng tới, nếu không sẽ bị đuổi".
Và hôm sau mỗi người nhận được một cái ngân phiếu ba chục. Món tiền học ba tháng lớp nhất trường trung học Albert Sarraut ấy tức thì trở nên tiền giấy mực trạng sư.
Chủ xe tuy cũng thuê trạng sư, nhưng ý chừng ông trạng ấy còn kém cỏi, vì một năm sau, Bính, Mẫn được kiện.
Được kiện mà mất cho trạng sư có gần trăm bạc, thành thử lãi những hơn bốn trăm, vì tòa xử bên bị phải đền bên nguyên đủ số tiền năm trăm.
Bính Mần, suýt hôn thầy kiện của mình. Rồi hai chàng nhờ ngay thừa phát lại đến hiệu chữa xe ở phố cửa Nam đòi tiền.
Một lát sau, thừa phát lại trở về.
Mẫn mừng quýnh hỏi:
- Nó trả rồi chứ?
Thừa phát lại thản nhiên trả lời:
- Nó vỡ nợ đã ba tháng nay, và hiện ở đâu không biết, vì không để đia chỉ lại.
*
Chiều hôm ấy Bính, Mẫn vào Gô-đa để di dưỡng cặp mắt và cố quên nỗi phiền muộn trong lòng.
Sau một năm, cô Pháp lai ở bàn trả tiền vẫn nhận được Bính, cái anh chàng hay ngắm nghía mình. Cô ta hỏi:
- Thế nào, năm ngoái ông có trúng số không?
Binh nhìn Mẫn suýt ứa nước mắt.
- Có trúng, trúng số độc đắc.
- Trời ơi! Trúng số độc đắc! Đã bảo tay tôi xé phiếu may mắn lắm mà!
KHÁI HƯNG
(Trích từ tập truyện ngắn Đội Mũ Lệch)
Thứ Sáu, 29 tháng 1, 2021
SẦU NGÂM - Tôn Nữ Thu Nga
Thứ Năm, 28 tháng 1, 2021
LÊN XỨ LẠNH NHỚ MẶC THÊM ÁO ẤM - Hoàng Ngọc Tuấn
Anh đi bộ trên con dốc cao, miệng lập cập thở đầy khói trắng. Trời không có ánh nắng, da thịt không giọt mồ hôi. Những người đi đường ở đây đều trở nên to lớn thùng thình trong mấy lớp áo ấm dầy cộm, ngoài còn choàng áo manteau và khăn quấn kín cổ. Riêng anh thì không, anh mặc áo sơ mi xăn tay lên tận cùi chỏ như thường lệ, cổ áo để hở, bít tất mỏng và bàn chân như đau buốt tê tái trong chiếc giày sắp rách đế.
Từ lâu, anh chỉ ở lì tại Sài gòn. Một thành phố nóng, rất nóng, tắm một ngày hai lần vẫn còn nhột nhạt mồ hôi. Áo mỏng bỏ ra ngoài, chân đi dép lè phè, mỗi buổi trưa nắng nung lửa trong không khí làm anh không ngủ được, anh phải ra quán cà phê ba Tàu góc đường, gác chân lên ghế, mượn tờ nhật báo rách nát in đầy chữ tàu chằng chịt để phe phẩy quạt, và uống một chai bia lớn với thêm thật nhiều đá lạnh.
Trời lạnh thì thú vị tuyệt vời rồi. Nhưng với điều kiện phải nhốt mình trong hai ba lớp áo ấm, hay cuộn mình trong chăn lơ mơ đọc sách, hay ngồi trong phòng nhỏ ấm áp, tay bỏ vào túi quần, nghe nhạc, âm điệu dịu dàng bất tận, thêm một chiếc gạt tàn đầy ắp tàn thuốc lá... Xin thêm một bình hoa hồng hay hoa cúc cho có vẻ đông đúc quây quần, thêm một cánh sổ nhìn ra hàng trăm mái nhà dưới chân đồi, dưới thung lũng.
Và thêm nữa... thêm nhiều nữa, hai bàn tay giá lạnh siết chặt quấn quít mười ngón tay đan vào nhau, và ngón áp út của nàng hãy khoan đeo nhẫn cưới hỏi gì hết. Cũng còn thiếu, xin thêm nữa... một nụ môi hôn chết điếng người không chịu dứt ra cho đến khi rã rời. Thêm nữa, hơi ấm nóng rực của thân thể nàng ôm chặt, mềm mại theo làn áo len có những sọc nhỏ. Cứ ôm nhau như thế mãi, người nàng ấm lắm.
Thế mà trước khi hai cánh cổng lởm chởm những cọc gỗ nhọn được khéo ập vào nhau, bao quanh bằng một sợi xích lớn. Trước đó một phút, trời chưa tối hẳn, anh đã lách mình vào kịp.
Anh hút thêm một điếu thuốc, ngồi xuống trên một đống củi lớn, bồn chồn nhìn quanh quẩn khắp ngôi nhà. Chẳng có gì lạ, sau vài ba năm anh không thấy mặt nó.
Cũng mái ngói đỏ, dầu ủ dột mầu rêu buồn bã, tường vẫn quét vôi màu hồng, loang lỗ nhợt nhạt nhiều chỗ, những cánh cửa đều đóng kín và tối đen, chỉ trừ một chút ánh sáng vàng hắt ra từ khung cửa cao, ở tầng gác trên.
Nhưng dầu sao, anh cũng đã vào sân nhà rồi, chần chờ một lát, gió rít từ những cánh rừng xung quanh thổi mạnh thêm. Thị trấn ngoài kia như mất hút, biệt tích trong lòng thung lũng tối, dầu lốm đốm mỗi nhà một ánh sáng nhỏ, nhưng mù mờ xa xăm quá .
Anh ngước mặt trông ngóng ánh sáng duy nhất từ căn phòng trên. Nhưng mọi sự đều bất động, căn nhà vẫn đầy bóng tối ù lì câm nín.
Anh đấm cửa bằng bàn tay nắm chặt lại, tấm cửa gỗ mỏng manh nhưng anh có cảm tưởng như một bức vách dầy cứng.
Anh lặng người muốn khóc, áp mặt vào cửa, mắt nhắm nghiền lát lâu lại mở ra trừng trừng cố nhìn xuyên qua những kẽ hở của cánh cửa. Tối đen. Anh mở miệng định la lên, định gọi tên một người bỗng anh sợ hãi dừng lại. Anh không xứng đáng gọi tên người ấy.
- Anh về đây làm gì nữa ?
Anh run rẩy nói nhỏ:
- Anh không biết... Em mở cửa cho anh vào.
- Nếu không biết thì vào làm gì ?
- Anh lạnh... ở ngoài này trời lạnh lắm.
Có tiếng hứ giọng rồi tiếng mai mỉa:
- Anh mà còn để ý tới mùa thu mùa đông gì à ?
- Thôi... em. Anh sẽ nói chuyện nhiều sau... nhưng mở cửa cho anh vào đã... em. Nhà còn lò sưởi chứ ?
- Còn. Nhưng tôi tắt lửa rồi, mấy lúc này hay đi ngủ sớm.
- Để anh chụm lửa lại, nhưng... anh phải vào nhà đã. Mở cửa cho anh...
Dằng co giữa hai người một lúc lâu, và anh nghĩ rằng mình sẽ chết mất nên bao nhiêu hơi ấm hiếm hoi còn sót lại trong người cứ bay theo những lời van xin năn nỉ. Anh im lặng không nói gì thêm nữa, thân hình anh tựa sát vào cửa, tay gõ trên lớp gỗ một cách đều đặn đến chai lì.
- Vào đi. Tôi cho anh năm phút thôi rồi anh đi đâu tùy ý.
Anh chạy vào trong nhà, cố lết đến chiếc ghế bành để thả người rơi xuống co ro trong làn nệm ấm. Anh đưa cả hai tay vào lò sưởi nhưng như lời nàng nói, lửa đã dụi tắt từ lâu. Anh quỳ gối xuống sàn nhà khom mình khơi diêm bào phủ lên những cây củi thông nhỏ cháy nửa chừng, anh quẹt diêm châm lửa, phút chốc, lò sưởi bùng lên ánh lửa đỏ nhảy nhót hơi nóng cuồn cuộn thấm dần trên da thịt anh.
Anh cảm thấy dễ chịu đôi chút. Bây giờ anh mới quay lại nhìn người đàn bà.
Nàng nãy giờ vẫn đứng yên, hai tay thu dấu dưới tấm áo choàng xám thùng thình dài đến tận gót. Nàng nhìn thẳng vào mắt anh, và ánh mắt nàng lạnh lẽo như một giọt mưa đá.
Nàng làm anh đau lòng, ngày xưa nàng đâu có tiêu điều thế này. Anh gượng mỉm cười với nàng, hai tay đưa về phía nàng như muốn ôm trọn tấm thân nồng nàn yêu dấu ấy trong tay. Nhưng nàng đã quay mặt đi giận dữ.
Anh cũng muốn nghe một chút nhạc trong lúc này nhưng anh không dám cử động gì nhiều. Không khí trong phòng, dầu bây giờ đã ấm áp chút ít nhờ ngọn lửa và tiếng nổ tí tách của củi, nhưng vẫn còn căng thẳng như sắp nổ bùng tan vỡ nếu anh có cử động mạnh bạo nào.
Anh duỗi chân ra cho đỡ tê cóng, hơi ấm đã dần dần trở lại trong người anh. Anh ngậm một điếu thuốc, châm lửa từ lò sưởi nóng rực. Khi anh quay lại, nàng đã bỏ đi đâu mất, đèn dưới bếp chợt sáng lên và anh nghe thấy những tiếng vui tai của ly tách chạm nhau.
- Anh viết... một vài thứ, có lẽ anh là... nhà văn.
Giọng nàng mỉa mai:
- Chà... nhà văn, chữ nghĩa... nghề đẹp lắm. Nhưng anh đã viết được những thứ gì ?
Anh gượng cười, lúng túng:
- Anh viết... những chuyện tình.
Nàng bĩu môi tỏ vẻ khinh miệt, tiếng nói nàng chua chát:
- Chuyện tình ? Anh mà biết gì về tình yêu ?
- Anh có viết gì về cái chết không ?
Trời còn lạnh nhưng vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh. Anh ôm lấy đầu như muốn bịt kín trí não lại, không dám nghe điều gì nữa.
Nhưng giọng nàng vẫn tiếp tục lạnh giá sắc bén như trong ngày phán xét.
- Anh có viết gì về đau đớn, và tội ác không ?
- Chưa...
- Bởi vì anh chẳng biết gì về chuyện đó cả, anh nhắm mắt làm lơ vô trách nhiệm, vô tội vạ để chỉ mình tôi hứng chịu...
- ... Tôi phá thai rồi đó. Chắc anh không biết mình đã có một đứa con... không... chưa phải, chỉ mới một bào thai mấy tháng.
Mồ hôi chảy dài trên sống lưng làm anh rùng mình lạnh buốt. Anh ngã quỵ trước lò sưởi, cho hai bàn tay gần như nắm lấy những thanh than củi cháy rực nhưng vô ích, cái lạnh đã trở lại và lần này không có một lò sưởi nào xua đuổi được. Có lẽ nàng vừa chùi vội nước mắt trong tay áo nhưng nàng ngẩng đầu lên ngay, nét mặt cứng cỏi trơ lạnh. Nàng nhích mép, không phải là để cười, môi nàng chỉ hoàn toàn là dấu hiệu khinh miệt:
- Anh là một nhà văn tồi .
Bởi vì anh biết nàng nói đúng. Rốt cuộc, anh là một nhà văn tồi, một người huênh hoang kênh kiệu với những điều rỗng tuếch trong khi chân bị hụt hẫng dưới hố sâu, sẽ làm anh tan xác bất cứ lúc nào.
Anh đã sống, đã biết, đã thâm cảm được gì với Tình Yêu, Cái Chết, Đau Đớn, Tội Ác...? Thế mà anh đã nóng nảy đuổi theo tiếng cười hời hợt giả tạo bên ngoài, để được nghe những tiếng vỗ tay hoan nghênh của đám người bỏ tiền ra mua vui trong chốc lát. Anh thua kém nàng xa. Nàng ôm ấp một mình với nỗi đau đớn bao la của nàng, còn anh lố bịch đi rêu rao những lời ngọt ngào mua chuộc.
- Đã quá năm phút rồi. Tôi sắp đi ngủ. Bây giờ anh có thể đi, khỏi cần lén lút như trước nữa.
Anh thẫn thờ đứng dậy. Lò sưởi đã tắt vì anh không buồn chụm thêm củi. Anh nghĩ đến trời đêm cao nguyên rét lạnh khủng khiếp bên ngoài, và có lẽ trời đang mưa lất phất. Nhưng anh không còn mặt mũi nào để cầu xin một xó nhà ngủ lại nữa. Anh run rẩy tiến đến cánh cửa đã mở sẵn, có nàng đứng chờ đợi bên cạnh. Một ngọn gió từ ngoài kia, có lẽ từ trên đồi, thổi hắt vào làm người anh gập đôi xuống muốn gẫy vụn ngã nhào trên sàn nhà. Nhưng lần này, anh cắn môi cho đến bật máu, cương quyết ra khỏi nhà.
Nàng chăm chú nhìn anh, nàng bỗng nói, vẫn không có chút dịu dàng nào cả.
- Chờ một chút. Tôi đi lấy cho anh một cái áo ấm cũ. Tôi không muốn thấy sáng mai anh nằm chết cóng trước sân.
- Anh sẽ cố đi xa khỏi nhà, càng xa càng tốt... Gần đây chắc có khách sạn nào...
- Tôi không biết.
- Mặc vào đi cho khỏi chết rét. Và... lần sau... lên xứ lạnh nhớ mặc thêm áo ấm.
- Có lần sau... nào nữa không ?
Nhưng nàng đã đóng ập cánh cửa. Một lát sau, cửa sổ duy nhất có ánh sáng, phòng nàng cũng tắt đèn. Ngôi nhà đen lầm lì như nấm mồ.
Anh đã bước ra đến đường, không quên đóng kín lại ngõ vào như sợ rằng mình sẽ yếu đuối trở lại.
Trời tối đen, lạnh kinh hồn dễ sợ.
Thứ Tư, 27 tháng 1, 2021
HÃY BAO DUNG NẾU BỐ MẸ GIÀ ĐI - Piere Antoine
Thứ Ba, 26 tháng 1, 2021
ÓC HÀI HƯỚC
Tuyệt chiêu “cướp súng” của Sác-lô
Thế nhưng ông đề nghị với tên cướp rằng:
Tên cướp đã nổ súng bắn hai phát lên trên nón của Chaplin. Chaplin lại xin hắn ta:
Tên cướp suy nghĩ đơn giản cứ thế làm theo và bắn hết cả 6 viên đạn.
Lúc này, Chaplin đấm hắn ta ngất đi, nhanh chóng lấy lại ví tiền, cười
haha rồi bỏ đi.
Kẻ trộm là anh ta chứ không phải là tôi
“Cảm ơn thư của các bạn, bây giờ tôi rất bình tĩnh, bởi vì:
Thứ hai, trộm chỉ lấy đi một phần chứ không phải tất cả.
Một lời nói hài hước có thể khiến ổn định tình hình đất nước
“Em yêu à, anh quên mất phải tránh đi”.
Sự việc xảy ra tốt hay xấu không quan trọng, quan trọng là bạn nhìn từ góc độ nào
“Rác rưởi!”.
“Anh gì đó, mong anh kiên nhẫn cho, tôi sắp nói đến vấn đề bảo vệ môi
trường mà anh đề ra rồi”, khiến cả hội trường đều vỗ tay khen ngợi phản
ứng nhanh nhạy của ông.
Hiểu rõ cảm xúc của bản thân mới có thể nắm bắt được tương lai
“Vừa rồi tôi nhận được một lá thư, tiếc là người viết chỉ nhớ ký tên mà quên viết nội dung”.
Hài hước thay đổi hoàn cảnh
Bên dưới khán đài đã không còn hứng thú nữa. Khi lên sân khấu, ông Eisenhower bèn nói:
Bên dưới khán giả cười.
***
Có một lần, nhà
soạn kịch người Anh gốc Ireland (người đã đạt giải Nobel Văn học năm
1925) – ông George Bernard Shaw đang đi dạo trên phố bị một chiếc xe
đụng phải ngã xuống đất, may là không có gì đáng ngại.
“Anh bạn không may rồi, nếu anh đụng chết tôi thì có thể nổi tiếng khắp thế giới rồi đấy”.
Đức Đạt Lai Lạt Ma luôn rất thoải mái, tự do tự tại, hài hước thú vị
khi giao tiếp với mọi người. Có một phóng viên hỏi ngài rằng:
Ngài nói:
Phóng viên lại hỏi:
Ngài trả lời:
***
Nhà văn nổi tiếng của Mỹ Mark Twain có một lần do không đồng tình với
phương án nào đó được Quốc hội thông qua nên đã đăng một bài viết trên
báo rằng:
Sau
khi tờ báo được bán ra, rất nhiều cuộc điện thoại phản đối gọi đến, các
nhân viên Quốc hội cho rằng những lời này là không đúng, họ liên tục yêu
cầu ông Mark Twain đính chính.
“Tôi sai rồi, các nhân viên Quốc hội có một nửa không phải là đồ khốn”.
Bậc thầy hài hước Lâm Ngữ Đường từng dạy tiếng Anh tại một trường đại
học. Ngày đầu tiên lên lớp, ông xách một chiếc cặp da lớn đi vào lớp,
học sinh đều nghĩ là sách. Khi ông mở ra thì chỉ toàn là hạt đậu phộng
(hạt lạc), rồi ông dạy cách ăn đậu phộng bằng tiếng Anh.
“Ăn đậu phộng phải ăn loại có vỏ, tất cả mùi vị đều nằm ở việc bóc vỏ, vỏ càng khó bóc thì càng ngon”.
“Đậu phộng còn có tên là quả trường sinh, ngày đầu lên lớp tôi mời các
vị ăn quả trường sinh, chúc các vị trường sinh bất lão, sau này tôi
không điểm danh, nhưng mong mọi người ăn quả trường sinh rồi thì sẽ mạng
sống cũng kéo dài hơn, đừng trốn học”.
Ông nói xong, cả phòng bật cười. Từ đó mỗi khi ông giảng bài, giảng đường luôn kín chỗ ngồi.
Theo Trithucvn.org
khaiphong