Cơn mưa bất ngờ đổ xuống thành phố đã giữ chân Hạ lại nơi đây. Con đường nhỏ nằm khuất dưới những hàng cây lớn âm u. Hạ đứng nép dưới mái hiên nhỏ của một ngôi nhà bỏ không, trong vườn hoa lá đều úa tàn, tơi tả dưới cơn mưa. Thành phố trong phút chốc bỗng trở nên mơ hồ ảm đạm. Trời buồn quá. Hạ nhủ thầm, vén lại mái tóc rối bời và ngẩng nhìn sang bên kia. Nhà Vũ nằm chênh chếch bên đó, giàn ti-gôn đỏ thắm nước mưa. Sân trước ngập nước, có vẻ buồn đìu hiu. Thật tình, Hạ cảm thấy bối rối. Từ đó, Vũ có thể nhìn sang trông thấy Hạ và lúc này thì Hạ chẳng muốn gặp Vũ tí nào. Hai đứa giận nhau từ một tuần nay, thời gian đi chậm quá. Hạ vẫn luôn luôn muốn khóc mỗi lần nhớ đến Vũ.
Nước mưa đục ngầu dưới chân, mấy cọng rác trôi lều bều trong đó. Hạ sốt ruột ngó ra đường lớn, con đường thẳng tắp. Mưa vẫn đổ ào ào không ngớt, cây lá nghiêng ngả trong gió. Vái trời cho Vũ đừng mở cửa sổ trông ra vườn để tình cờ trông thấy Hạ. Hạ vừa đi bỏ thư về xong. Hai bên đường bưu điện chỉ toàn là cây xanh ngát. Cơn mưa đuổi theo Hạ vội vã, Hạ chỉ kịp quẹo vào con đường nhà Vũ không suy nghĩ. Những hạt mưa bất khuất đầu tiên tuy vậy cũng bám đầy vào tóc, vào áo Hạ. Hạ rùng mình liên tiếp, mắt vẫn trông chừng sang nhà Vũ. Nhớ đến buổi chiều tuần trước. Hạ đến chơi nhà Vũ, áo dài trắng và tóc thả dài. Vũ đang làm gì trong nhà không hiểu, sai nhỏ em ra tiếp Hạ. Cô bé với giọng nói ríu rít như chim gi làm Hạ quên buồn được trong chốc lát. Mãi thật lâu Vũ mới ra, cũng chả thèm cười với Hạ. Mắt Hạ đỏ hoe muốn khóc.
- Vũ bận gì đó?
- Vũ đang làm dở bài toán. Hạ chờ lâu không?
- Không. Nhưng đáng lẽ Hạ phải về từ khi nãy mới phải.
Hai đứa ngồi nhìn nhau bâng quơ, Vũ hôm nay xa lạ làm sao, bàn tay Hạ mân mê hoài cuốn sách nhỏ mang theo. Vũ vẫn gọi đó là thói quen đáng yêu mà Hạ thì chẳng bao giờ ý thức được việc làm đó. Buổi chiều về làm nhạt màu hồng trên má, sự thinh lặng rơi xuống đột ngột. Hạ đứng dậy ra về lòng nặng trĩu ưu tư. Đi ngang qua cây thanh lan nở hoa tím nhạt Vũ ngắt cho Hạ một cánh. Mắt Vũ cũng buồn như mắt Hạ nhưng hai đứa lỡ giận nhau mất rồi. Hạ về và suốt một tuần không ghé thăm Vũ.
Càng gần đến ngày thi của Vũ trời càng mưa nhiều. Vũ chắc bận học chẳng có thì giờ nào đến thăm Hạ đâu. Hạ thấy lòng mình rưng buồn. Vũ có nhiều bạn quá. Hạ ghen với người bạn thân nhất của Vũ. Hạ vẫn biết có nhiều buổi rảnh rỗi Vũ thường đến nhà Hòa hơn là đến thăm Hạ. Đôi khi Hạ đâm ra ghét Vũ. Vũ xem tình yêu nhẹ quá Vũ ạ. Có bao giờ Vũ biết vì thế mà nó vuột khỏi tay Vũ hay không?
Nhưng rồi giận thì giận Hạ vẫn không thể nào bắt lòng đừng nhớ Vũ. Hạ nhớ mặt Vũ cười nồng nàn và màu áo quen thuộc của Vũ mỗi khi đến thăm. Ở nhà buồn Hạ vặn nhạc tối ngày. Vũ thích bài Hoài Cảm ghê lắm. Hạ nghe và chỉ muốn khóc. Để hôm nào hết giận nhau rồi Hạ sẽ chép cho Vũ đọc bài thơ này: "... Khi chim nhớ rừng, khi rừng nhớ gió. Anh nhớ em như miệng nhớ môi hôn. Và hàm răng đay nghiến mãi nỗi buồn xa cách..." hẳn là Vũ sẽ thích lắm, mà biết bao giờ hai đứa mới hết giận nhau? Tuần sau là Vũ thi xong rồi. Vũ rỗi và Hạ cũng vậy. Ngày tháng chẳng mấy chốc qua đi vậy mà tụi mình cứ giận nhau mãi. Hạ thở dài nuối tiếc. Vậy là hết những buổi ngóng chờ nhau với lòng náo nức vui rồi đó. Hạ ở nhà và không mong gì Vũ tới, cố nhủ lòng mình quên Vũ. Hạ không còn những nụ cười tươi trên môi, chân sáo tung tăng như loài chim vô tư. Mắt Hạ mơ màng và lòng thì buồn hiu. Hôm qua chị Hải nhắc sao không thấy Vũ đến chơi, Hạ đã lầm lì trả lời:
- Em làm sao biết được.
Chị Hải ranh mãnh:
- Cô cậu giận nhau rồi phải không? Hèn chi mà...
Chị Hải cười rúc rích làm Hạ thấy nhột nhạt.
- Rồi có làm sao đâu mà chị nói?
- Đâu có gì. Chỉ có cái mặt của cô nương bí xị ra như bánh tráng nhúng nước chứ sao.
Hạ nổi khùng hét lớn:
- Kệ em. Em ghét mặt hắn lắm.
Rồi Hạ bỏ vào phòng riêng của mình vùi mặt xuống gối, nước mắt ấm trên môi. Hạ giận Vũ thêm một mách nữa. Người đâu mà kỳ cục vô cùng. Buổi tối chị Hải lại đem chuyện đó ra nhắc.
- Chắc Vũ nó học chăm lắm phải không Hạ?
Hạ nhớ đến buổi chiều hôm nào đến nhà Vũ, bất chợt bĩu môi giận dỗi:
- Quá chăm nữa là khác.
- Cu cậu sợ rớt quê với Hạ đó.
Hạ buông thõng:
- Rớt thì đi lính, đã chết ai đâu nào.
Chị Hải kêu lên:
- Cô này hôm nay lạ quá, giận nhau thật đấy à? Sao tụi mi trẻ con quá vậy hả?
- Em đâu có giận ai.
- Sao mấy hôm nay mi buồn quá vậy?
- Em đâu có buồn.
Hạ cười gượng gạo, Hạ đang cười thật đấy mà chị Hải. Cả Vũ nữa. Vũ thích thấy Hạ cười ghê lắm mà.
Mưa đã ngớt nhiều, Hạ giơ tay hứng những hạt mưa nhỏ bé tần ngần nhìn mãi nhà Vũ, nhà sao vắng quá đi. Hạ thấy cái cửa lớn khéo kín, sảo cửa nhỏ phòng học Vũ chỉ khép hờ. Vũ đang học bài nơi đó chắc. Hạ nhớ mắt Vũ buồn quá chiều hôm ấy. Biệt thự gần bên nhà Vũ rộng quá, những ngọn cây như muốn vươn lên mãi chở che cho nóc nhà trắng mái cong cong. Hạ tưởng tượng đó là tòa lâu đài riêng của nàng công chúa nhỏ trong truyện. Không hiểu là mỗi chiều có cô bé nào mở cửa sổ phòng mình để nhìn qua bên nhà Vũ không? Hạ bỗng dưng cảm thấy buồn cười. Vũ phải nhớ cười cho mỗi mình Hạ nghe thôi đấy nhé, môi cười ngát cả hương. Hạ nói đùa một mình và bất giác nhẹ cắn mấy đầu móng tay bé tí.
Đi chứ? Hạ nhủ lòng mình như thế. Mưa chỉ còn nhẹ chỉ đủ làm vương vai áo. Vũ có thể mở cửa sổ và trông thấy Hạ đứng đây. Ướt át run rẩy? Hạ cảm thấy quê quê khi nghĩ đến đó nhưng đôi bàn chân vẫn ngập ngừng di di trên thềm gạch loáng nước. Hay là ghé thăm Vũ một chút? Hạ lắc đầu như đứng trước một cái gì tuyệt vọng. Chẳng bao giờ Hạ đến trước đâu Vũ ạ.
Hạ lại quẹo ra con đường chính đi nương dưới hàng cây muồng xanh ngát. Mưa cũng có mùi thơm ngát Vũ ạ. Từ giã Vũ nhé. Từ giã con đường nhà Vũ ngủ ngoan dưới cơn mưa.
ĐỖ THỊ HỒNG LIÊN
(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 80, tuần lễ từ 7-12 đến 14-12-1972)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét