Thứ Hai, 28 tháng 12, 2020

MỘT NỤ TÌNH BUỒN - Phạm Khánh Vũ

 

 - Mai này anh về lại B., Mây ạ.

Câu nói rỗng không như hụt hẫng một bước dài. Mây ở bên kia đi qua, đôi mắt cô bé mở lớn:

- Về?

- Ừ.

Anh về, ngạc nhiên lắm phải không. Vì hôm qua kia, anh còn nói với Mây một tuần lễ nữa, hay hơn, anh mới về lại B., thành phố cao nguyên mà Mây lúc nào cũng mơ ước đặt chân tới. Anh thật có lỗi, với Mây. Anh xin lỗi Mây, nghe Mây.

Khuôn mặt Mây buồn đến nỗi đám mây vừa bay ngang qua trên đầu phải rầu rầu ngừng lại, nhìn xuống:

- Hôm qua anh nói tuần tới anh mới về, bây giờ anh lại đòi về sớm. Mây không hiểu...

- Anh có chút chuyện cần gấp phải về, Mây ạ.

Nụ cười Mây hiu hắt:

- Mây đâu giữ anh lại được khi anh đã muốn ra đi.

- Mây đừng hiểu lầm anh...

- Mây không hiểu được anh, anh luôn luôn bí mật và kỳ khôi. Có phải anh cố tình tạo ra như vậy?

Mây nói hơi dài và tự nhiên cô bé trở nên bình tĩnh vô cùng. Mây cười:

- Mai về lại B, anh cho Mây gửi cái thư cho T.?

Nụ cười của Mây, rõ ràng không che giấu được nỗi xa xót, tội nghiệp cô bé quá đỗi.
 
- Mây ạ.
 
- Gì anh?
 
- Vì một lý do đặc biệt, anh phải về. Mây đừng giận anh, khi về lại B., anh sẽ viết cho Mây nói rõ cái lý do đó.
 
Mây hất mái tóc:
 
- Có gì đâu anh. Mây chỉ hơi ngạc nhiên một chút, nhưng..., mà thôi, Mây nghĩ, Mây không có được cái quyền giận anh. Mây rất tầm thường.
 
Mây, như vậy là Mây trách anh rồi đó. Anh đã nói với Mây, anh như con bướm vui thì đậu buồn thì bay, anh là một thằng lang bạt kỳ hồ, bước chân không hề cố định ở một nơi nào, ngay ở N., thành phố này, là nơi anh sinh ra và bỏ đi, từ khi Mây ra đời. Nếu Mây biết anh, trái tim vốn dĩ đã vỡ nát, vốn dĩ đã tê đau, thì Mây đừng nên trách anh, từ đó, từ đó rồi Mây ạ, từ khi Yên Hà mang một nửa hồn anh ra đi.

- Mây à, Mây đừng nói như vậy, anh xem Mây như em gái, anh quý Mây như quý Vũ, thằng bạn gọi là thân nhất đời anh. Nếu anh có lỗi với Mây, anh xin lỗi Mây, mai anh về, anh muốn Mây đừng hiểu lầm anh, anh vốn dĩ vụng về đủ mọi chuyện, anh không thể biết được...

Đôi mắt Mây chùng xuống:

- Anh không hiểu gì cả...

Mây cúi đầu, đi nhanh vào nhà. Mái tóc dài sau lưng Mây tội nghiệp. Một lát thôi, cánh cửa sổ phòng Mây mở ra, anh vẫn đứng đó. Khuôn mặt Mây dài, đôi tay Mây cài lên song cửa sổ, tiếng Mây nghe xa lạ:

- Anh Minh.

Anh vẫn đứng đây thôi. Mây ạ. Anh không hiểu anh đã làm gì cho Mây buồn, có phải vì anh đã thất hứa với Mây mà lời xin lỗi không có nghĩa lý chi cả. Anh đi lại phía Mây đứng, mặt anh buồn hiu:

- Anh đây.

- Mây viết thư cho T., một chút lát nữa có ai hỏi anh nói giùm là Mây đi vắng nghe.

- Vâng.

Mây quay lưng lại, và lần nầy anh bàng hoàng nhận ra trong giọng nói Mây sũng một tí nước mắt. Mây, Mây không khóc đó chứ. Anh xin lỗi Mây lần nữa mà, Mây.

Mây ngồi xuống ghế, Mây lấy giấy bút ra, Mây viết. Một lát. Mây gục đầu xuống bàn, hai tay để dưới mặt. Nhà đi vắng hết, chỉ còn anh ngoài này, anh gọi:

- Mây.

Mây không quay lại. Hai tay Mây vẫn để dưới mặt. Mây làm sao vậy, hở Mây, anh chưa bao giờ thấy Mây khóc, Mây luôn luôn là một cô bé cứng cỏi, can đảm, Vũ đã từng nói với anh như vậy, và anh cũng từng biết như vậy. Anh vụng về, bối rối đến nỗi, chỉ biết cài hai bàn tay lên song cửa sổ, gọi Mây. Hai bàn tay anh hình như đặt lên dấu hai bàn tay Mây lúc nãy, lòng bàn tay anh nồng ấm dịu dàng. Anh có lỗi với Mây lắm, anh biết thế, anh van Mây đừng khóc, anh sẵn sàng nói trăm nghìn câu tạ lỗi, chịu tội với Mây, Mây ạ. Anh không ngờ đã làm Mây buồn đến thế.

- Mây.

Mây ngửng đầu lên, Mây quay lại, và Mây rời ghế đi về phía anh đứng, trên khuôn mặt Mây còn sót một chút nước mắt chưa lau kịp, đôi mắt to, đo đỏ, nhưng giọng nói Mây thì rất bình thường:

- Gì vậy anh?

Anh bối rối thấy rõ, anh rút hai bàn tay ra và Mây đặt lại tay lên đó, hai khuôn mặt gần nhau, một khuôn mặt dịu dàng trong khung cửa, và một khuôn mặt lúng túng bên ngoài cửa sổ. Hơi thở anh dồn dập:

- Mây làm sao vậy, Mây giận anh lắm phải không?

Nụ cười Mây xa vắng:

- Không có gì hết, anh Minh ạ. Mây chỉ hơi thấy nhức đầu một chút.

Anh hấp tấp:

- Anh lấy thuốc cho Mây nghe.

- Thôi, anh.

Giọng nói Mây hình như cố che giấu nỗi xúc động đang làm nghẹn ngào trái tim bé nhỏ. Anh có cảm tưởng như Mây sắp òa khóc. 
 
- Mây giận anh, anh biết.

Mây đưa tay vuốt tóc. Cử chỉ sao mà giống Yên Hà ngày xưa quá đỗi. Mây có biết không hở. Mà phải rồi, làm sao Mây biết được trong khi Yên Hà đã đi qua đời anh dịu dàng, nụ cười thân ái ngày xưa Yên Hà đến với anh trên căn gác, cái vuốt tóc vội vàng khi đứng bên nhau. Mây, anh chưa thể quên Yên Hà được. Màu áo vàng vẫn còn quấn quýt trong trái tim anh đời đời. Lần này trở về N. anh tưởng đâu Yên Hà sẽ được xóa vùi lãng quên, nhưng anh lầm rồi, Mây ạ. Yên Hà vẫn còn đó, cay đắng mà ngọt ngào, xót xa mà nồng ấm. Mây, anh xin lỗi Mây.

- Không, anh không có lỗi gì cả, chỉ tại Mây hết, Mây yếu đuối như chú thỏ con. Mai anh về cho Mây gởi lời thăm B. nghe.

Mây và anh nhìn nhau qua song cửa sổ. Khuôn mặt Mây nghẹn ngào, một giọt nước mắt rơi nhanh trên má, bàn tay run rẩy tội nghiệp. Thôi, anh hiểu rồi, Mây ạ.

Giọng anh đều như tiếng kinh:

- Mây, Mây mới mười sáu tuổi, Mây mới bắt đầu vào mộng, Mây còn bỡ ngỡ nhiều lắm, cái mà Mây tưởng đó không phải đâu, đó chỉ là một xúc động nhất thời, rồi sau này lớn lên tự Mây sẽ hiểu. Mai anh đi, Mây ở lại vui vẻ, anh sẽ viết thư nhiều cho Mây nghe.

Đầu Mây gục vào song cửa số, mái tóc xõa dài, bàn tay anh vô tình đặt lên tay Mây, Mây ngửng lên, mặt đầy nước mắt. Hai hơi thở gần nhau đến nỗi anh phải lui lại và Mây rụt hai tay về, đôi mắt mở tròn bỡ ngỡ. Mây cười, nụ cười có những giọt nước mắt mang một vẻ thánh thiện hoang dại.

Yên Hà đã bỏ đi mấy ngày trước đó khi anh về lại B., Mây ạ. Thành phố chiều nay nhiều mây quá, mây bay trắng cả một khoảng đồi núi xám. Yên Hà đi không một lời từ biệt nào, ngay cả một nụ cười, và anh một mình đã đi hết đoạn dường dài đầy cây xanh rất yên ổn, đoạn đường mà ngày xưa Yên Hà đã cùng đi bên anh, hát thầm thì cho anh nghe. Yên Hà, bây giờ, thật sự đã bay khỏi đời anh rồi, cho dù một ngày nào đó có gặp lại nhau, chắc là cũng sẽ xa lạ hững hờ quay đi. Một chuyện tình buồn đã chấm hết trong đau buồn. Mây. Anh gọi tên em đây. Mây, Mây có biết bài hát này không. Trong chiều dần im hơi, người ngồi thương nhớ bao ngày vui... Anh muốn nói với Mây một điều là, Mây rồi sẽ lớn, Mây sẽ như Yên Hà, đến sôi nổi và đi thinh lặng. Mây sẽ như cánh chim bay vụt đến và hờ hững bay xa. Mây, Mây có biết không. Yêu người rồi không nguôi, trầm mình trong thú đau thương người ơi, cuộc tình duyên cũ. Dù thời gian qua, mà lòng thương nhớ vẫn chưa hoen mờ. Anh xin Mây, mai sau này lớn lên, hãy yêu người bình dị, đừng nửa chừng bỏ người phản trắc, Mây đừng bước lên bước chân của Yên Hà ngày cũ, bước chân của Mây sẽ thánh thiện, sẽ rực rỡ hào quang. Mây đi, như hằng hà sa số chim chóc cùng đi tới, cùng dẫm lên bìa rừng hoang dại, mà mắt Mây vẫn sáng ngời, hồn Mây vẫn rạng rỡ.


PHẠM KHÁNH VŨ     

(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 80, tuần lễ từ 7-12 đến 14-12-1972)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét