Thứ Sáu, 12 tháng 12, 2025

TRONG MÙA ĐÔNG BUỐT GIÁ - Vũ thị Hải Dương


Khi tôi khoác chiếc áo manteau và đóng cánh cửa lại thì ở ngoài trời, tuyết vẫn rơi đều, nhẹ và trắng như bông. Tôi nhảy như chim xuống những bậc thềm. Đôi giầy lông cừu của tôi vẫn bao bọc những làn hơi ấm áp. Một cái gì vui vui len vào lòng tôi rất nhẹ. Tôi thấy mình hôm nay có vẻ yêu đời và nhí nhảnh quá. Chả bù với mọi hôm, trái tim tôi cứ thở đều bình lặng. Tôi mỉm cười thật nhỏ với chính tôi. Hai bàn tay vẫn nằm co ro trong túi áo, tôi thong thả như đi dạo chơi nhàn nhã. Sáng hôm nay, không dưng tôi vui quá. Con bé Majrorie "tốc" thiệt. Mặc dù trời vào đông, tôi vẫn thấy nắng vàng và những đọt lá xanh non trong ký ức. Tôi thấy ngày hôm nay, những miếng tuyết trắng lạnh băng có vẻ ngọt ngào chi lạ. Cả những hàng cây trụi lá đứng ngẩn ở bên lề cũng ra chiều vui vẻ, đối với tôi. Chả bù cho ngày hôm qua, tôi tức đến nỗi khóc khi con nhỏ Dorothy nắm từng miếng tuyết ném nghịch tôi trên con đường Linsay sương mù trắng xóa. Tôi đã bảo với mẹ tôi là tôi đến nhà con Dorothy chơi đàn. Mẹ tôi có dặn tôi chơi về sớm một tí, và mẹ tôi còn kéo cái cổ áo polo màu trắng sữa của tôi lên cao thêm chút nữa.
 
Ở đàng xa, tôi trông thấy dãy núi của tỉnh lỵ Fairfield, sương mù vây trên đỉnh núi trắng xóa. Những cụm thông ở trên đồi xanh rì và ấm áp. Hình như chúng lóng lánh trong hơi sương, trong từng miếng tuyết rơi như bụi. Những lạnh lùng kéo dài trong hơi gió. Gió rít nhẹ cắt da. Hàng cây mimosa tê cứng đi vì lạnh. Và tôi cứ ngỡ là xác chết của loài mộc thảo khẳng khiu.
 
Mấy ngày hôm nay tôi chả nhận được thư của anh chàng Sarino gì cả. Tôi buồn tưởng chừng vỡ người ra được. Những đợi chờ đằng đẳng của tôi được ông Facteur trả lời bằng đôi mắt nhìn thẳng xa xăm với chiếc lưng cong xuống khi đạp xe ngang nhà tôi. Thật là chán nản. Tôi nghĩ, chắc anh chàng Sarino lại quên tôi, con bé Majrorie hay nhè và hay buồn này rồi. Hoặc có thể, anh chàng lười viết thư cho tôi cũng nên. Thằng nhỏ Zebedee, em của Sarino nói với tôi, anh ta lười viết thư một cây. Dăm ba hàng của anh ta là quý. tôi nghe mà thấy buồn ghê. Đối với tôi, như thế cũng là cái tội. Không biết từ đây đến ngày Giáng Sinh, Sarino có về chơi với tôi và gia đình không nữa. Nhưng nếu anh chàng về, tôi sẽ tảng lờ anh chàng đi vì giận. Tôi sẽ đi lễ nửa đêm với bố tôi và mấy đứa em. Tôi sẽ đi chơi với mấy đứa bạn, với Dorothy, để mặc anh chàng vui với tuyết, với cái lười đáng ghét. Và tôi sẽ chơi với những cành thông treo đầy những quả thủy tinh muôn sắc. Tôi sẽ như mấy năm trước, để chiếc giày bốt của tôi gần lò sưởi. Đêm nằm ngủ đợi quà Giáng Sinh của ông già Noel ; đợi những con búp bê biết nhè biết dỗi, tóc hoe vàng từng sợi, mắt chớp như soi ; đợi những con sóc nhỏ nhồi bông, những người hề bằng vải. Tôi chả thèm đợi quà Sarino nữa đâu cơ. Tôi chả cần con búp bê Michael tóc dài óng ả, mắt long lanh, mi cong từng sợi. Tôi chả cần. Tôi chả cần. Anh chàng Sarino làm tôi muốn khóc. Lúc tôi đi qua con đường Main thì hàng cây mimosées vương đầy tuyết trắng. Những chiếc lá xanh thay bằng muôn ngàn mảnh tuyết, rải rác khắp cành cây. Những chú sóc nhỏ và những con chim khuyên bây giờ đâu mất. Tôi cũng chả biết chúng đi đâu. Nhưng khi mùa đông đi qua, mùa xuân và mùa thu lần lượt trở về thay từng lớp lá, thì những chú sóc nhỏ màu nâu và những con chim khuyên màu xanh nhạt lại tới lui trên những cây xanh mát, thật dễ thương. Khi tới gần nhà Dorothy, tôi thấy con bé ngồi gọn trên chiếc ghế mây, sau cửa kính. Có lẽ Dorothy đang mơ mộng. Lại mơ mộng! Vậy chứ mà tôi và con nhỏ Dorothy nổi tiếng mộng mơ trong lớp học đó. Hai đứa được bạn bè đặt ngồi lên ngai vàng của "nữ hoàng mộng mơ" đó. Có thể là oai lắm nếu tụi bạn tôi có ghế nữ hoàng. Thỉnh thoảng có đứa vẫn còn gọi tôi, danh xưng "nữ hoàng mơ mộng", tôi chỉ mỉm cười không nói. Còn con bé Dorothy thì đấm vào vai tôi mấy cái. Mà cái nào cái nấy, tôi tưởng đã rụng cả xương ra. Con bé Dorothy chong mắt nhìn ra cổng, nhác thấy tôi, nó rời chiếc ghế và chạy băng trên lối nhỏ dẫn vào nhà. Dorothy nhìn tôi cười toe toét. Con bé mi tôi một cái.
 
- Dễ thương vậy đó hả?
 
Tôi cười và nhìn xuống dưới chân. Những viên sỏi nhỏ, xám màu trông buồn tệ, Tôi nắm lấy bàn tay của Dorothy. Hai đứa siết chặt tay nhau rồi cùng nhìn nhau cười ròn rã. Tôi chả hiểu tại sao tôi và Dorothy cười sau cái bắt tay lạ lùng đó. Nhưng tôi biết, trong tiếng cười của tôi và Dorothy có tràn qua một chút hồn nhiên, hạnh phúc và hơi ấm nồng nàn. Hai đứa đi thong dong trên lối sỏi. Tuyết rơi ít hơn lúc tôi ở nhà. Và tôi nghe rõ, dưới chân tôi và Dorothy, những bước chân rơi lại phía sau, cùng với tiếng lao xao của những viên sỏi xám. Nghe thật buồn bã. Nghe thật lẻ loi. Tôi cúi xuống, nhặt vài viên sỏi rồi ném về phía cây ngọc lan, thật bâng quơ và thản nhiên. Con bé Dorothy hát nhỏ một bài ca của Paul Ryan. Tôi thấy rõ hơi thở thoát ra từ lỗ mũi và cái mồm nhỏ nhỏ của nó, còn đông đặc trong màn sương buốt giá.
 
My eloise
Is like the stars
That please the night
The sun that makes the day
That lights the way
And when that stars goes by
I' hold it in my hands and cry...
 
Hơi nóng từ lò sưởi bốc lên và ủ cả căn phòng làm tôi ấm hẳn. Tôi nói với Dorothy:
 
- Mình chơi bài của John Lennon nghe.
 
Con bé gật đầu, và chúng tôi kéo nhau ra chiếc đàn dương cầm để sát góc tường quét vôi màu hồng nhạt. Con bé Dorothy đứng dựa vào chiếc đàn. Chân con bé bắt xiên thật là nghịch ngợm. Hai tay nó chống lên cằm. Mái tóc màu vàng tơ còn buông thõng xuống hai vai trông hay tệ. Tôi ngồi xuống chiếc ghế mây màu nâu nhỏ. Tóc tôi dài hơn Dorothy và tôi hất những làn tóc ra sau lưng. Vai tôi khép lại một cách yếu đuối. Hai mỏm xương vai nhô lên buồn bã. Tôi nhìn xuống những nhịp đàn. Một màu trắng im lìm và lặng lẽ. Khi ngẩng lên, tôi bắt gặp đôi mắt của Dorothy nhìn tôi không nói. Mà không, đôi mắt của Dorothy bạn tôi, khác đôi mắt của anh chàng Sarino đó chứ. Tôi nhớ ra rồi, ánh mắt của Sarino lạ hơn của Dorothy cơ. Ánh mắt lạ lùng và huyền bí lắm, tôi cũng chả phân tích được điều gì muốn nói ở đôi mắt của Sarino, trong những lần dạo chơi trên khu rừng Northen mùa thu lá rụng. Tôi cười với Dorothy:
 
- Martha my dear nghe.
 
Con bé gật đầu và tôi bắt đầu dạo nhạc. Những nốt nhạc trầm trầm và cô đơn, rơi thánh thót vào lòng tôi. Căn phòng ấm hẳn. Tôi mơ hồ thấy những rộn ràng nhảy nhót quanh đây. Con bé Dorothy vẫn lắng nghe, im lặng. Những ngón tay của tôi nhảy tung tăng trên phím nhạc. Như những con sóc màu nâu nhỏ bé ở hàng cây mimosées trên con đường Main thinh vắng. Những phím nhạc lướt lướt trong không gian. Rồi tản mác. Rồi rơi vào nơi nào đó của căn phòng. Có thể những phím nhạc đều rơi xuống chân tôi và nằm im dưới chân Dorothy lắm ạ. Có thể những phím nhạc sẽ rơi vào lò sưởi, lửa sẽ đốt tan từng nốt, biến nhạc thành những điệu khúc vui tai reo dòn tan tí tách.
 
You have always been my inspiration
Please be good to me
Martha my love
Don't forget me
Martha my dear...
 
Tôi nhớ lan man tới anh chàng Sarino. Tôi nhớ bâng khuâng tới anh chàng Sarino. Chả biết bây giờ anh chàng đang làm gì. Ngồi bên chiếc điện thoại màu đen hay lang thang dưới phố. Đi tìm con búp bê Michael mà tôi ưa thích hay viết thư cho con nhỏ Majrorie ưa khóc. Tôi buồn quá thể đi thôi. Những nốt nhạc êm ái, tôi chán chường tất cả, tôi bỏ dở cả một đoạn sau không đàn. Hai tay tôi mệt mỏi buông thõng xuống. Con bé Dorothy nhìn thấy điệu bộ chán nản của tôi với cái lưng còng xuống buồn thảm, con bé phá lên cười làm tôi cũng cười lây...
 
- Tưởng vỡ phòng rồi chứ?
 
Con bé Dorothy trợn mắt:
 
- Bộ dễ lắm sao bồ.
 
- Cười như trái phá.
 
Con bé Dorothy nhún vai, sức mấy. Tôi rời chiếc ghế mây và chiếc dương cầm. Con bé Dorothy đi sau lưng tôi. Điệu bộ con bé hồn nhiên hết sức. Có thể bây giờ tôi kém Dorothy một bậc về điểm này. Tôi ít nói quá. Và tâm hồn luôn có những khép kín âm thầm.
 
- Sắp Noel rồi hả?
 
Tôi trả lời bâng quơ:
 
- Sắp Noel. Sắp Noel...
 
Chúng tôi ngồi ở ghế salon. Con bé Dorothy cuộn tròn người như con mèo Dorothy nhỏ bé.
 
- Marietta mở party đó, đi chăng?
 
Lại con bé Marietta. Con bé sao hay mở part thế chứ. Nó thích ồn ào và vui nhộn còn tôi, tôi ghét quá đi thôi. Ngày lễ nào, con bé cũng hội họp cười đùa, vui như pháo tết. Nó hay gửi thiệp mời tôi đi lắm, mà tôi không đi. Chắc Noel năm nay, nó chơi lớn lắm.
 
- Dorothy có đi không?
 
- Hai đứa mình cùng đi nghe.
 
Tôi thấy chán chường tệ. Tôi nhớ tới những tờ giấy mỏng màu hồng nhạt chi chít những chữ của tôi. Tôi nhớ tới những tờ giấy mỏng màu xanh da trời chứa đựng những nét chữ quen thuộc của Sarino. Tôi nhớ tới tập sách mà Sarino gửi cho tôi ép đầy hoa forget và tulipe. Tôi nhớ tới chiếc ghế mây, khung cửa sổ màu hồng ở phòng tôi. Tôi nhớ tới con mèo nhỏ Timothy. Tôi nhớ tới Sar...
 
Con bé Dorothy nhéo vào tay tôi một cái đau quá, làm tôi chả biết lúc nãy tôi đang nghĩ gì, nhớ ai.
 
- Không trả lời hở?
 
- Cái vụ đi party hở?
 
- Ừ. Trả lời đi.
 
Tôi lắc đầu:
 
- Dorothy đi chơi một mình đi.
 
- Không đi hở?
 
- Ừ!
 
- Sao vậy?
 
- Không thích.
 
- Tại sao không thích? 
 
- Không biết.
 
- Tại sao không biết?
 
- Cũng không hiểu tại sao.
 
Con bé nhéo tôi một cái nữa. Lần này, tôi thấy quá đau. Con bé vẫn còn kể lể bên tai tôi. Nào là vì lười, vì có thằng nhỏ Sarino về chơi. Nào là quên tụi bạn, quên cả Dorothy, con bé năn nỉ tôi đi chơi với nó. Tôi bảo để nghĩ lại xem sao chứ tôi ghét ồn ào lắm.
 
- Tôi chiều  cô đó nhé!
 
- Đa tạ.
 
Nói vậy cho con bé im lặng. Chứ tôi có chắc đã đi đâu. Nếu Sarino về kịp mùa Giáng Sinh, tôi sẽ ở nhà chơi với Sarino, với con búp bê Michael mà Sarino mua cho tôi làm quà Noel. Tôi sẽ vui với Sarino mà quên mình có giận anh chàng ghê gớm.
 
Con bé Dorothy huyên thuyên nói cho tôi nghe về những dự định liên hoan của nó trong mùa Giáng Sinh năm nay. Tôi cứ ậm ừ. và lúc con bé bảo tôi giúp nó một tay để nó mở party trước ngày chơi với Marietta thì tôi dẫy nẩy. Tôi lắc đầu lia lịa và bảo, chắc tôi chết mất. Con bé cười hăng hắc và nhất định giao cho tôi một phần trách nhiệm trong cái party của nó. Tôi nhìn đồng hồ thấy gần mười giờ. Tôi đứng dậy.
 
Con bé Dorothy ngước nhìn tôi:
 
- Về hả?
 
- Ừ.
 
- Mai tới không?
 
- Có lẽ.
 
- Mình dợt bài Silen Night nghe.
 
- Ừ.
 
Ở ngoài, sương mù vẫn dày đặc. Tuyết rơi từng bông nhỏ và buồn. Cây mimosées ở bên đường chết cóng. Chiếc cổng của nhà Dorothy chơ vơ. Tôi chợt nhớ tới Sarino. Tôi nghĩ tới ngày Giáng Sinh sắp tới. Tôi tin chắc thế nào Sarino cũng về chơi Noel với tôi và gia đình. Khi con bé Dorothy đưa tôi ra cổng, tôi bảo rằng, party ở nhà Marietta, tôi không tới dự.
 
Con đường về nhà tôi, tuyết rơi trắng xóa.
 
 
VŨ THỊ HẢI DƯƠNG     
 
(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 82,  tuần lễ từ 22-12 đến 29-12-1972) 
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét