Thứ Hai, 15 tháng 12, 2025

BÔNG HỒNG CHO NGƯỜI YÊU - Rosemary Howland (T. TH. dịch)


Lois nhìm tám tá nhánh hoa hồng còn dẫm sương nằm la liệt dưới nền nhà và nhíu mày chán nản. Còn những chín mươi sáu nhánh hoa hồng đầy gai nữa mà nàng phải róc và chặt gốc để ngâm vào nước. Nàng thở dài nhặt con dao lên róc nhánh thứ nhất. Nàng chợt rụt tay lại, gai đâm phải ngón tay cái của nàng.
 
Ông Cardoni ngồi ở quầy hàng nói vọng xuống:
 
- "Cô nhớ róc cẩn thận cho. Mỗi tấc cành là tiền cả đấy." Ông cau mày nói. "Này, cô nên cầm con dao cho mềm mại một tí", Ông vớ một nhánh hồng và róc bằng một động tác khéo léo. "Cô thấy không? Có khó khăn gì đâu. Không nên làm khổ mình". Nói đoạn ông ta bước vội ra khỏi cửa tiệm.
 
Lois sờ soạng bắt chước lối róc gai của ông Cardoni, nhưng con dao tuột khỏi tay và nhánh hoa rơi vào thau nước đỏ sẫm. Lois buồn rầu nhìn nhánh hoa ; bà Cardoni đang ngồi ở bàn kết những bó hoa, mỉm cười nói. "Thôi, cô đừng lo. Một cái hoa thì có nghĩa lý gì".
 
Lois nói: "Tôi rất tiếc. Tôi đoán có lẽ tôi quá vụng về".
 
Bà Cardoni vội bênh nàng:
 
"Đâu nào, cô làm khéo tay đấy chứ. Dù sao thì cô cũng mới làm có một tuần, chưa quen tay lắm đấy thôi".
 
Một tuần. Tuần lễ trước ngày giáng sinh. Cũng tuần lễ đó năm rồi, một tuần lễ vui đẹp biết bao. Hầu như đêm nào cũng có tiệc tùng và khiêu vũ. Và nhất là có David Chandler.
 
Năm nay thì có nhiều cây thông mình phải trang hoàng, có khách hàng mình phải chiều chuộng. Và có những nhánh hồng đầy gai mình phải róc. Nàng nghĩ "Khi mình làm việc gì vì mục đích tốt thì mình cảm thấy hãnh diện. Nhưng sao tôi không cảm thấy được. Tôi đã 17 tuổi đầu, và đang học năm cuối bậc trung học. Và tôi bị trói buộc phải ngồi đây làm việc trong khi mọi người khác vui chơi thỏa thích. Tôi ghét cay ghét đắng cái công việc này, nhưng phải làm kiếm tiền trả công sửa lò sưởi". Nàng mỉm cười một cách khổ sở. Năm rồi nàng không tin nổi là gia đình mình sẽ có một cái lò sưởi.
 
Bây giờ là buổi chiều áp lễ giáng sinh. Cũng ngày này năm ngoái, cả gia đình quây quần với nhau vui vẻ. Mùi thơm từ những cành thông và hoa hồng quyện khắp nhà. Bầu không khí nô nức đón mừng giáng sinh đó. Những người quen thân ghé lại cả buổi tối để giúp bố trang hoàng cây thông. Và hàng năm, kể từ Robby lớn không còn tin có ông già Noel nữa thì cả nhà ai nấy đều mở quà của mình vào nửa đêm. Những quà tặng xa xỉ và ê hề, mọi thứ đều được gói kỹ bằng giấy màu, dây màu, thắt nơ và kèm theo những các chúc mừng nữa. Mọi thứ đều tỏ vẻ ấm úng. Hạnh phúc vô ngần.
 
Nhanh thật. Chỉ một năm ngắn ngủi mà mọi thứ đều thay đổi. Năm nay bố phải ngồi trong xe đẩy. Hạnh phúc cũ biến mất, tiền bạc đổ dồn vào việc chữa trị bố. Năm nay quà tặng sẽ là niềm thông cảm mà thôi. Cả nhà sẽ giả vờ vui vẻ, nhưng không dễ gì thế. Chắc tất cả sẽ buồn chết đi được. Mẹ làm ở nhà may, Jack làm ở một siêu thị, còn Robby thì...
 
Mùi hương hoa hồng nồng tỏa, ngạt cả hai lỗ mũi. Tiền bạc làm đổi khác mọi thứ. Gia đình không đủ tiền trả cho y tá săn sóc bố khi ở bệnh viện về. Lois phải xếp đặt lại các giờ học để có thể về nhà sớm thay mẹ đi làm chiều. Điều đó có nghĩa là nàng chả còn thì giờ rỗi rảnh đi đấu láo với bạn bè, đi ăn kem ; không còn thì giờ theo bạn bè hoạch định chương trình vui chơi nữa. Cuối cùng nàng như bị bạn bè bỏ rơi. Ngay cả David Chandler cũng không buồn đoái hoái tới nàng.
 
Lois đã róc xong những nhánh hồng. Nàng bắt đầu mang hết những bình hoa bỏ vào tủ lạnh giữ cho tươi hoa.
 
Ông Cardoni gọi vọng vào:
 
- "Trời ơi, cô vội lên chút coi. Tôi cần cô ra ngoài bán cho người ta." Lại vội. Nàng đã vội cả tuần nay. Cũng bởi nàng đã chui đầu vào việc làm nầy. 
 
Ông Cardoni đã cho nàng biết trước: "Công việc hơi cực cả buổi chiều lẫn buổi tối trong tuần lễ kề Giáng Sinh. Chúng ta phải bán hết, có thể kéo dài tới tối khuya". Không biết sao nàng lại nhận việc này, có lẽ nàng hơi gàn. Nếu không làm việc thì nàng đã nhận lời dự Pạt-ty tụi bạn mời rồi. Và nếu nàng đi thì David đã mời nàng đi "Boum" Giáng Sinh, thay vì mời con nhỏ Cynthia Wilson láu cá đó rồi. Có lẽ vậy.
 
Ai đó đã đặt ở bàn làm việc của nàng một thùng gỗ lớn. Bà Cardoni nói: "Thêm một số hoa hồng nữa cô ạ." Bà trông thấy vẻ mặt chán nản của Lois, vội cười: "Cô không phải róc chúng đâu. Thứ này chỉ bán lẻ gắn lên áo, cành không dùng đến. Cô chỉ việc ngâm chúng vào nước." Lois nhẹ nhỏm người, với tay mở thùng ra. Một lố hồng vàng, một bó hồng trắng và một bó hồng gì lạ lạ. Lois cầm lên tấm tắc khen đẹp và hỏi: "Đây là hoa hồng gì vậy, thưa bà?"
 
Bà Cardoni nhổm người về phía trước nhìn. "À, đó là hoa hồng "tình quân" cô ạ. Loại này kết trên áo dạ hội rất đẹp". 
 
Lois nói:
 
"Dễ thương quá. Hoa hồng tình quân. Tên đẹp nhỉ!" Nàng đặt bó hoa vào tủ lạnh. "Tình quân", nàng nghĩ. Một chữ rất cổ lỗ! Người ta chỉ còn dùng để gọi loài hoa hồng. Với người thì không. Không người trẻ nào nói Dave Chandler là tình quân của nàng mà họ đều gọi là "bồ" hay kép của nàng thôi.
 
Ông Cardoni mang một đóa hoa đến trước mặt nàng giận dỗi quát lên: "Này cô xem đây, cột làm sao mà để hoa rơi ra thế này. Tôi đã bảo với cô nhiều lần là phải thắt chặt cái nơ lại. Cô không chịu nghe gì cả."
 
Lois ấp úng:
 
"Tôi xin lỗi; Tôi tưởng đã cột kỹ rồi." Và nàng nghĩ:
 
"Giáng Sinh ôi Giáng Sinh!"
 
Gần đến ngày giáng sinh, thời gian như trôi nhanh hơn và khách hàng đến mua đông hơn. Nàng phải gói hàng liền tay để kịp gửi tới từng nhà. Công việc trở nên bề bộn và hối hả hơn. Có 1 cô gái mua một bó hồng trắng tặng mẹ cô ta và trả tiền bằng một số đồng cắc và xu. Lois tin chắc là cô ta đã để dành trong nhiều tháng qua. Một người đàn ông ăn vận rách rưới cũng không ngần ngại mua 1 tá hồng với giá tám đô la. Và một người đàn bà ăn mặc sang trọng xem xét đủ thứ rồi cuối cùng chỉ mua vài nhánh khẳng khiu đáng giá 15 xu!
 
Lois vẫn lúng túng chưa quen với công việc cửa hàng. Có lần nàng dẫm phải một bình hoa, làm bẹp dúm vài đóa hoa cúc. Nàng làm bể một chậu kiểng bằng sành nhưng dường như nàng không quan tâm đến mấy. Dù sao thì cả mùa Giáng Sinh đối với nàng là một sự lầm lỡ nên có gì nữa đâu mà phải quan tâm đến?
 
Lois mệt mỏi xoay qua một khách hàng kế tiếp. Khách là một thanh niên khá "bô" trai. Chàng ta đang nhìn chăm chú vào tủ chưng bày các loại hoa.
 
Xoay về phía Lois, chàng reo lên ngạc nhiên:
 
"A, Lois, tôi không ngờ Lois làm ở đây chứ?"
 
Lois hoảng hồn, hai bên thái dương nóng rần lên. Nàng nói, giọng có vẻ ngờ nghệch:
 
"Ô, anh Dave, Dave Chandler"
 
Chàng nói:
 
- "Chào Lois, Lois làm đây lâu chưa?"
 
Lois cảm thấy như lưỡi nàng bị tê cứng. Nàng thấy ngượng và muốn độn thổ ngay lúc đó. Nhưng nàng trấn tĩnh và nói: "Chỉ làm vào những ngày lễ thôi anh ạ" Cả hai đứng lặng nhìn nhau một lúc. Chợt Dave nói:
 
- "Mấy hôm rày không thấy Lois, Lois biến đâu vậy?"
 
Lois nói:
 
- "Bố em bệnh. Bố gặp tai nạn nên em phải ở nhà săn sóc bố, anh ạ".
 
- "Tôi mong bác sớm lành bệnh".
 
- "Cám ơn anh. Bố em cũng đỡ nhiều rồi".
 
- "Có lẽ Lois sẽ trở lại vui chơi với chúng tôi sớm" Dave nói.
 
- "Có lẽ"
 
- "Tôi hy vọng như vậy".
 
Và Lois có cảm tưởng là Lois nói thật. Nàng nói: "Cảm ơn anh".
 
Dave nhìn nàng. Cả hai im lặng. Chợt nàng nghe Dave nói:
 
- "Cái lối từ bỏ bạn bè của Lois thật buồn cười. Tôi muốn nói... mà tôi đoán là Lois hiểu tôi muốn nói gì rồi".
 
- "Vâng, em hiểu anh muốn nói gì" Nhưng cái lối nói chuyện này chỉ làm cho cả hai ái ngại thêm mà thôi. Cố gắng lắm, Lois mới nở nổi nụ cười "Anh muốn mua gì nào?"
 
- "À, tôi nuốn mua một bó hoa cho Pạt-ty tối nay . Mà Lois không đi sao?".
 
Nàng cắn răng nói nhanh: "Không anh ạ, em phải làm việc. Anh biết chị ấy mặc áo màu gì không?"
 
- "Tôi nghĩ là màu đen".
 
- "Những thứ hoa này đều hợp với màu đen. Anh đã định mua loại nào chưa?"
 
- "Chưa. Thế bao nhiêu một bó hoa?"
 
- "Bảy đô la 60 xu"
 
- "Úi chao, nhiều quá, tôi thấy không kham rồi. Nội cái vé vào cửa khiêu vũ cũng khá bộn bạc rồi. Điệu này chắc "lưng tài" đến nơi" Chàng nhìn bó lan, nói:
 
- "Ối, tôi không thích lan lắm. Trông chúng như một loại cây rừng biết ăn loài khác vậy." 
 
Lois cười: "Bảo đảm nó không cắn đâu mà sợ".
 
Chàng nói: "Thật đấy, cạn túi rồi. Chỉ còn ba đôn. Thôi, cho tôi thứ nào với giá đó đi, Lois ạ"
 
- "Cúc trắng nhé? Cài trên áo màu đen thì nổi lắm"
 
Chàng lắc đầu nói:
 
- "Cynthia đâu có chịu cúc trắng. Tôi chả biết tại sao nữa." Lois nghĩ: "Mình biết tại sao nhỏ Cynthia không thích cúc. Nhỏ nói cúc trắng thường quá, ai chả có. Quê quá."
 
Dave nói:
 
- "Lois chơi thân với Cynthia lắm mà. Lois có biết nàng thích thứ hoa gì không?"
 
Lois suy nghĩ, nói: "Em sẽ mách cho anh biết, Dave ạ. Em nghĩ nàng thích thứ hoa nào khác lạ, nàng là mẫu người thích chưng diện những thứ mới lạ". Lois với tay mở tủ lạnh và bê ra một bình hoa. Một loại hoa trông giống như hoa huệ nhưng có màu hồng đậm và búp màu đỏ sẫm.
 
Dave nhìn, do dự: "Trông giả tạo làm sao ấy."
 
Lois thừa nhận: "Đúng vậy, nhưng Cynthia lại thích cái gì khác người, nghĩa là không giống ai hết".
 
Dave hướng về phía tủ kính: "Thật sao? Kia thứ hoa gì kia nhỉ?"
 
Lois chồm người tới trước nhìn theo ngón tay Dave chỉ:
 
- "À, đó là hoa hồng tình quân
 
- "Chà, trông đẹp quá nhỉ. Không biết người ta có dùng thứ hoa đó cài lên áo không, Lois nhỉ?"
 
- "Có chứ."
 
- "Bao nhiêu ; ba đôn?"
 
- "Em đoán thế."
 
- "Thế nào, Lois có nghĩ là nàng thích thứ đó không?"
 
Lois ngập ngừng:
 
- "Em không biết Dave ạ. Em nói thật đó. Thứ hoa đó rất dễ thương, em thích lắm. Nhưng chắc Cynthia không ưa đâu".
 
- "Ừ, mà tôi chả biết tại sao có cô lại không thích thứ hoa đó. Trông chúng xinh ghê và đầy nữ tính".
 
Chàng đã quyết định, và Lois mang bó hoa ra cho bà Cardoni kết lại. Nàng nói: "Bà làm ơn kết cái này đặc biệt một tí nhé. Một người bạn của tôi mua đấy." Khi kết xong trông nó rất đặc biệt. Những nụ hồng xòe ra một cách ngoạn mục nổi bật trên nền trắng. Lois cho vào hộp giấy. Nàng cảm thấy ganh tị vì Cynthia sẽ mang những cánh hoa này. Đây là một thứ hoa mà nàng muốn chọn lấy cho nàng, những loại hoa này chỉ hợp với màu áo nổi hơn, với màu áo Cynthia chắc không nổi mấy.
 
Dave sung sướng lắm. Chàng đã chọn được thứ hoa đắc ý. Chàng nói "Trông xinh đấy chứ, Lois. Tuyệt. Cám ơn Lois nhé" Chàng ngập ngừng một lúc rồi nói: "Thật tiếc, Lois không tham dự được Pạt-ty tối nay." 
 
Nàng buồn bã nói: "Em cũng tiếc lắm, nhưng anh hiểu cho việc làm quan trọng hơn là vui chơi."
 
Chàng còn nán lại nói:
 
- "Đúng thế. Sẽ gặp Lois sau. Ấy, tôi muốn nói hy vọng sẽ gặp Lois sớm".
 
- "Vâng, Dave ạ."
 
Nàng muốn Dave phải đi lập tức khi nàng còn giữ được nụ cười héo hắt trên môi. Chàng là một chàng trai tử tế, tao nhã, cố làm cho nàng cảm thấy đỡ buồn tẻ, nhưng không ích gì, không ích gì Dave ạ.
 
Chàng bước ra tới cửa, còn xoay lại nói:
 
"Chúc mừng Giáng Sinh."
 
- "Chúc anh một đêm Giáng Sinh vui vẻ." 
 
Lois có thể khóc được vì cảm thấy cô đơn và bị ruồng bỏ. Nhưng nàng không có thì giờ rỗi rảnh để khóc. Thì giờ dành hết cả để tiếp khách hàng, để cột hoa, để viết thiếp Giáng Sinh cho kẻ khác. Bữa ăn tối chỉ là một miếng xăng uých mua ở tiệm về. Khoảng 10 giờ sự vội vã mới dần lắng dịu, nhưng khách vẫn còn mua lai rai. Những phút cuối cùng người ta tất tả đến mua cho được một cành hoa để tặng người bà con ở đâu miệt Keokuk, hay mua một cây thông về đặt trong góc nhà còn trống chỗ.
 
Lois thừ người ở bàn việc, mệt mỏi, xanh xao, cột những đóa hoa lại để kết nơ giao khách hàng. Mãi 12 giờ khuya bà Cardoni mới làm xong. Bà nói:
 
- "Cái cuối cùng đây. Sắp được nghỉ ngơi rồi."
 
Ông Cardoni đi xuống chỗ bàn Lois vẻ mặt hớn hở, nói:
 
- "Rất khá. Chúng ta đã bán sạch cả. Cám ơn bà và cô Lois nhiều"
 
Bà Cardoni đặt một tay lên vai Lois:
 
- "Cô làm việc siêng năng lắm. Âu cũng nhờ cô rất nhiều."
 
- "Đúng vậy". Ông Cardoni đồng ý. Lois nhìn họ cảm động:
 
- "Nhưng tôi cũng đã vấp phải nhiều lỗi lầm. Tôi không nghĩ là tôi làm được việc gì cả."
 
Ông Cardoni kêu lên:
 
- "Sao? Cô muốn nói vì tôi tiếng nặng tiếng nhẹ với cô chứ gì? Ôi, xin cô bỏ qua cho. Vì quá hối hả nên tôi hơi quá lời nhưng tôi nói thật là cô làm việc rất giỏi".
 
Lois nói:
 
- "Vâng, cám ơn ông bà."
 
Ông Cardoni bảo:
 
- "Thôi cô đi lấy áo choàng mặc vào, chúng tôi đưa cô về".
 
Trong xe, Lois ngả lưng ra nệm nghỉ mệt. Nàng thấy khoan khoái như vừa được ra khỏi tù. Bên ngoài, tuyết đang rơi, những bông tuyết trắng xóa bám vào kính xe. Đường phố yên tĩnh, và nàng có thể nghe rõ tiếng chuông đổ hồi từ một nhà thờ Công giáo đang làm lễ Misa nửa đêm. Nếu nàng không phải trở về lại với ngôi nhà buồn phiền để hồi tưởng lại những đêm Giáng Sinh hạnh phúc cũ thì quả là một đêm giáng sinh hoàn toàn vui vẻ.
 
Lúc đến nhà nàng, ông Cardoni mở thùng xe lấy ra một hộp lớn đưa cho nàng, nói: "Chúng tôi xin biếu gia đình cô một bó hoa, xin cầu chúc gia đình cô một mùa giáng sinh an lành." 
 
Lois đứng ở bậc thềm nở một nụ cười chào vợ chồng ông Cardoni trước khi vào nhà. Bên trong đèn bật sáng trưng và những tiếng cười vui vẻ ùa vào tai nàng. Lois nghe mẹ nói: "Lois, cả nhà đang chờ con". Lois nhìn ánh đèn cho quen mắt, nàng chớp mắt như ngờ vực cảnh tượng của những giáng sinh cũ hiện có bây giờ. Cây Noel thật lớn đang đứng uy nghi trong góc nhà, đèn đóm và giấy kim tuyến đủ màu mắc đầy trên cây. Khuôn mặt bố nàng trông sáng và vui tươi như những ngày cũ. Ngọn lửa trong lò sưởi cũng cháy bừng rộn rã như thể gia đình nàng vừa thoát khỏi cảnh nghèo khó. Cũng có những bát bắp rang trên bàn, những quả táo mọng ngọt trên cái đĩa bạc cổ và một số quà gói kín nằm rải rác dưới cây Noel.
 
Jack, em trai nàng, nói: "Chị về đúng giờ. Robby chờ chị muốn hụt hơi" Cậu bé 11 tuổi Robby dõng dạc nói: "Đâu có", nhưng cặp mắt cậu sáng rực lên vì vui mừng.
 
Bố nàng tươi cười nói: "Bậy quá, con không có ở nhà để cùng cắt tỉa cây Noel cho vui."
 
Mẹ nàng giải thích: 
 
- "Jack xin được cây thông đẹp, phải không con? Người ta chất thông một lô ở gần chợ. Jack chờ đến chiều tối. Cây này to quá không ai mua, người ta cho Jack mang về thay vì chở đi đổ cũng vậy."
 
Jack cười:
 
- "Tức là chị không có nhà xem, hai đứa em phải cưa mất gần nửa cây mới mang được vào nhà. Ông Baker có tới phụ chúng em đấy."
 
Lois ngạc nhiên hỏi:
 
- "Vợ chồng ông Baker có tới thăm sao?"
 
Bố nàng nói:
 
- "Vâng. Có cả gia đình ông Tremayne, gia đình ông Jackson nữa. Con biết là mỗi chiều kề lễ giáng sinh thì họ thường ghé lại thăm mà."
 
- "Vâng, con biết". Nàng nói, nhưng không ngờ rằng họ có đến. Vì cả năm nay cha mẹ nàng có tiếp ai đâu. Thế mà người ta vẫn còn đoái tưởng tới gia đình nàng. Chợt nhớ tới bó hoa nàng nói:
 
- "Ông Cardoni có biếu gia đình mình một bó hoa, con để ngoài thềm chưa mang vào."
 
Jack đi với nàng ra mang bó hoa vào, Lois nói với Jack:
 
- "Vẫn như xưa, phải không em. Trông vẫn như những mùa giáng sinh cũ, em nhỉ?"
 
Jack nhìn nàng ngạc nhiên: "Chị muốn gì hơn chứ?"
 
- "Ô, chị đâu có biết, nhưng cả năm nay nhà mình như đổi khác đi".
 
Jack nhặt bó hoa lên, nói: "Có khác gì đâu, chị? Không có gì khác hết. Giáng sinh vẫn như xưa chị ạ."
 
Và khi họ vào nhà, thì quang cảnh không có gì khác thật. Cả nhà quây quần bên nhau: Bố thì đã lành bệnh và không có gì đáng ngại nữa. Căn phòng toát ra cái không khí đoàn tụ ấm cúng. Lois không thấy mệt mỏi nữa. Nàng lấy làm lạ không hiểu sao những gói quà kia không có vẻ gì là rẻ tiền và đáng thương cả, trái lại là khác. Robby đã tự tay làm một cuốn "Album" để tặng nàng. Nó lấy hết mấy tấm hình nàng dán lộn xộn vào cuốn Album bên ngoài có khắc tên nàng. Những tượng gỗ bố nàng đã gọt được ; tấm áo dạ mẹ nàng mua được ở một tiệm bán đồ cổ bán tháo nào đó đã được giặt giũ như mới. Và cái hộp gỗ Jack đã làm lấy trong một lớp thủ công nghệ.
 
Ngồi trong cái ghế bành rộng, Lois nhìn mẹ mặc chiếc áo dạ vào mà ngỡ như đó là chiếc áo lông đắt tiền. Mẹ nàng cũng mang chiếc khăn mà Lois đã cắt từ một mẩu vải còn thừa. Nàng cảm thấy hạnh phúc tràn ngập trong hồn. Lois nghĩ: "Những tặng vật này là một phần thân thể của chúng ta."
 
Trước đây, Lois nghĩ rằng Giáng Sinh là phải đi đến mấy cái "Pạt ty", phải có tiền mua sắm các thứ đắt tiền - Nhưng kỳ thật nó không phải là Giáng Sinh. Giáng Sinh là tình thương, và quà tặng chỉ là một phần nhỏ của tình thương bao la. Một hài nhi đã ra đời trong máng cỏ, hang lừa để mang món quà tình thương đó đến cho nhân loại. Và giờ đây tình thương đó thể hiện trong tâm tưởng của mỗi người, trong sự thương yêu đùm bọc giữa mọi người trong gia đình.
 
Và những tâm tưởng đó không thay đổi, mà lại thăng hoa hơn. Giáng sinh không đổi khác, mà hạnh phúc hơn. Đêm nay phải là đêm hạnh phúc nhất, vì những quà tặng không phải gói kỹ trong những giấy màu lòe loẹt. Quà tặng thực sự là việc làm của mẹ ở tiệm may, việc làm của Jack, của Robby và của chính nàng.
 
Bố bắt giọng cho cả nhà hát: "Đêm Thánh Vô Cùng... Đêm Thánh vô cùng..."
 
Bỗng chuông cửa reo lên. Lois bỗng đứng bật dậy nói: "Để con mở cửa cho." 
 
Dave đứng trước thềm nhà, bông tuyết rơi đầy trên mái tóc, Dave nói:
 
- "Thấy đèn còn sáng, tôi ghé vào chúc mừng giáng sinh." Rồi chàng cười. "Nói chơi chứ tôi phải cuốc bộ tới 5 cây số để đến đây. Dave muốn cho Lois biết là Lois đã nói đúng. Cynthia không ưa thứ hoa đó".
 
- "Thật sao? Ôi, em thật có lỗi." 
 
Chàng nở một nụ cười, nói:
 
- "Nàng không nói là nàng không thích, nhưng tôi đoán biết vậy. Nàng đã muốn cho bằng được bó hoa lan. Nhưng Dave muốn nói với Lois rằng Dave không muốn tặng thứ hoa đặc biệt đó cho Cynthia."
 
Lois khó hiểu: "Không ư?"
 
Dave nói: "Không phải Dave đến đây để trả bó hoa lại, Dave đến đây để cho Lois biết lý do tại sao Dave đã mua thứ hoa này."
 
Tim Lois bỗng đập rộn ràng. Nàng thấy nghèn nghẹn ở cổ: "Lý do gì?"
 
- "Dave đã mua thứ hoa này cho người con gái không hợp với Dave, Lois ạ, Dave đoán vì xa Lois lâu quá, rồi thình lình gặp lại Lois, Dave đâm ra lẩn thẩn. Dave nghĩ là trí óc mình đã thực sự muốn dành bó hoa hồng tình quân tặng riêng Lois thôi. Lois có hiểu David muốn nói gì không?"
 
- "Vâng, em hiểu, em hiểu David ạ." Nàng mở toang cánh cửa, nói: "Mời anh vào nhà chơi, Giáng Sinh rồi anh ạ."
 
 
ROSEMARY HOWLAND (T. TH. dịch)   
 
(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 31,  tuần lễ từ 23-12 đến 30-12-1971)
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét