Thứ Sáu, 20 tháng 9, 2024

GOM TRONG ÁNH MẮT - Thái Vũ

 

Nhìn nhau là nói đủ cho nhau nghe tất cả chưa hở anh? Khó hiểu ghê, nụ cười sau cái mím môi của người. Nói chi trong ánh mắt. Nghĩ chi trong nụ cười.

Lại phải loanh quanh suy nghĩ, loanh quanh âu lo. Đôi mắt, nụ cười hắn làm con bé mất nhiều thì giờ ghê gớm. Cũng bắt đầu bằng hôm đó nhỏ H. thỏ thẻ lại. Hình như ông anh tao "mết" mày rồi đó nhỏ. Con bé bịt tai, nhắm mắt. Để tao yên nhỏ, đầu độc tâm hồn, ghê quá... ghê quá...

Ông anh "mết" mặc kệ ông anh. Ông anh đòi tới nhà con bé. Rứa là đời ông anh "tận cùng bằng số". Ông anh ngán bố con bé không? Ông anh lắc đầu le lưỡi. Nhà con bé có tấm bảng con chó bẹc giê lè cái lưỡi dài cả thước, thêm hàng chữ "attention, chien méchant..." Ông anh hiên ngang trả lời: anh dẫn theo ông bắt chó và anh thì bắt con bé của bố đi dễ dàng. Những hoa mận rụng trắng sân nhà sẽ có chân anh, chân con bé dẫm lên cho nát đi một thời sợ hãi. Anh sẽ vói hái trái mận nào hồng ngon, cho con bé gậm nhấm tình anh. Tình anh ngọt như mận nhà con bé rứa. Tình anh nồng còn hơn mùi thơm của cây hoa ngọc quế nhà con bé kia.

- Ông anh tao nói rứa đó, mi nghe được không Th,?

Dưng không mà mệt con tim ghê ông anh ạ. Tâm hồn lại nghe lao xao hoài. Ông anh ác quá. Cả nhỏ H. Mỗi lần đến nhà rủ H. đi học. Chạm mặt ông anh. Vờ làm tỉnh như ngày nào. Rứa mà có biết lồng ngực đang đập loạn xạ lên đó. Mỗi lần chạm mặt ông anh. Chào bất đắc dĩ. Ông anh cười. Con bé quay mặt. Sợ quái gì? Nhưng trái tim hắn thắt chặt lại. Cứ ngỡ đứng chôn chân chết mất. Ngày trước thì còn hỏi chuyện, vớ vẩn vài câu. Chừ thì muốn chết ngạt đi được. Chao ôi! Rồi cũng đến một tuổi nào đó thôi Th. ạ!

Bỗng rồi ngồi buồn thênh, mặt trông ngốc nghếch. Cũng từ đó bỏ quên những trò chơi ấu trĩ. Đã cũng từng chia phe đánh lộn với mấy nhóc em. Giường nệm là bãi chiến, gối mền được tung lên tơi tả. Mạ lắc đầu chán sợ. Ê con nhỏ, cả ngày cứ xúi em đánh nhau. Mô có mạ, tụi hắn cú con đó. Miền tuổi nhỏ chừ đã bỏ quên, bởi cơn gió nào đơm hoa kết trái cù rũ con bé đây.

Con bé của mạ chừ biết làm dáng rồi. Mỗi lần đứng trước gương chải tóc, ngó thật lâu mình. Ta hôm qua là thế nào? Ta hôm nay là đây à? Mấy hạt mụn bây giờ thì quái ác thay, lâu lâu lại ẩn ẩn hiện hiện bắt dễ ghét.

Và rồi một mình nghĩ lại, thấy mình cũng hơi tàn nhẫn. Một nụ cười có mất mát chi mô con bé. Lần sau trả lễ đàng hoàng. Ông anh thốt lời: Thế mà H. nó bảo anh nối đuôi đứng xa quá. Con bé cúi đầu lặng thinh, mắt không dám ngước nhìn (sợ chạm phải thì khổ) nhỏ nhẹ đáp như ru ông anh vào cơn mơ nào. Anh bị mắc mưu khá kỹ. Trả lời anh là thế! Cũng bắt đầu anh làm con bé bỏ quên sách vở. Trên giấy nháp là những chữ ký - chữ ký có đuôi ấy - Học sinh ngữ viết nhiều để nhớ mặt chữ. Nhưng tên anh vẫn choáng hết trang giấy này đến trang giấy khác. Tội nghiệp chữ nghĩa. Dạo này con bé để ngủ quên mất. Nơi bàn học, ngồi cau mày cắn bút (kiểm điểm giờ giấc của ông anh). Ông bố chép miệng thương hại. Cứ ngỡ nó đang nhớ lại những định lý, những đảo đề. Thế đó, hắn đã thay đổi con bé ghê chưa.

Nên ông anh cũng lắm phen giận hờn, năn nỉ.

- H. hắn nói tối qua anh đi chơi về khuya.

- Chín giờ mà khuya.

- Anh biết giờ đó Th. làm chi không?

- Nằm với mạ và ngủ ngon.

- Xí, làm như người ta ham nằm với mạ lắm.

- Rứa làm chi?

- Ngồi nơi bàn học và nghĩ tới anh.

Ông anh cười. Cám ơn cô nhỏ.

Con bé chợt quắc mắt:

- Tối qua anh đi những đâu?

Ông anh "dội", lấy tay sờ mũi cười cười:

- Thì xách xe nhong nhong ngoài đường.

- Chớ không phải đến nhà chị T.?

- Ẩu. Ai nói?

- Chấp nhận hả? H. nói chứ ai.

- Con nhỏ chuyên môn xuất cảng chuyện ẩu.

- Ẩu mà trúng.

Con bé ngồi yên, mắt chợt buồn. Ông anh kéo tờ báo đưa lên đọc. Chợt hỏi:

- Và rồi giận?

- Không giận, mắc chi giận cho mệt

Con bé đứng dậy, buồn hiu. Thôi về. Ngóng xuống nhà sau nói với H. Tao về nghe H. H. đi lên. Ông anh nóng nảy háy dài con em láu cá. Ra cửa ông anh nói:

- Để anh đưa về.

Con bé lững thững đi:

- Thôi phiền anh.

Tiếng nhỏ H. nghe rõ mồn một:

- Cho đáng đời, ưa đi chơi khuya.

Ông anh giang tay định ký đầu con em xí xọn.

Miệng mày ăn mắm ăn muối H. à! Con em chu môi. Nhờ chở đi may cái quần, không chở. Ông anh đứng nhìn theo dáng con bé lủi thủi đi về một mình. Lòng bỗng nghe thương con bé thật nhiều. Và đâm tức nhỏ em.

Hôm sau đi học, con bé đứng buồn dưới sân trường một mình. Con bé biếng cười quên vui đùa với tụi bạn nghịch ngợm. Hình ảnh ông anh choáng mất. Muốn làm một cái gì cho bõ ghét. Không thèm nhìn ông anh nữa! Khó quá. Một ngày đã nhớ quay quắt rồi. H. cũng vừa đến, hắn nói:

- Tao nói rỡn mà giận thiệt hở mi?

- Giận ai? - Giọng con bé rời rạc.

- Anh T.

Con bé không nói. H. nắm chặt cườm tay con bé lắc mạnh.

- Hòa đi.

- Bộ mày mới ăn kẹo của ông ấy hả? - Con bé cáu.

- Không bánh, không kẹo mà lương tâm.

- Lương tâm phá hoại.

- Ừ, tao phá ông ấy cho tan nát con tim hai người một tí.

Con bé đưa tay thoa nhẹ ngực mình:

- Tim tao còn nguyên.

- Nhưng hơi tê tái

Nhỏ H. thêm. Hai đứa cùng cười. Hòa nghe. Ngoéo tay đi. Rồi H. ôm eo con bé kéo xềnh xệch vào lớp. Những con mắt tinh nghịch trố nhìn. Hai con khỉ làm chi lạ. Kệ tụi mày, hai chúng tao đang vui.

Một dạo giận nhau khá lâu.

Ngày nghỉ lễ nhờ ông anh vẽ hộ hai cái hình ông anh bận đi trực không vẽ được. Thế là một ngày thứ ba quay lên. Buổi sáng trời mưa làm con bé càng bực mình. Đến trường nghe tin con nhỏ thuyết trình viên "lên sởi" nghỉ học. Giờ Vạn vật lạnh ngắt trong tháng giêng. Hú hồn giáo sư không phạt, nhưng xin chê một câu: Cái tội bê bối.

Tại ông anh lỡ dở hình vẽ. Buổi tối con bé thức đến hai giờ khuya nguệch ngoạc những hình không ra hồn. Tức giận... Con bé bỗng đâm lầm lì không nói. Ngày nào cũng nghe nhỏ H. nhắc đi nhắc lại: Ông T. xin lỗi mi. Hôm đó tao còn tức gấp bội mi nữa kìa. Ăn hại là ông ấy. Nhưng mà ông bận trực thiệt, Th. ạ! Ông ấy hối hận là không chịu trả lời dứt khoát. Con bé vẫn lầm lì. Một tháng không đến nhà H. Một tháng những kẻ yêu nhau không gặp nhau. Một thế kỷ tặng ông anh. Trăm năm dài cho con bé. Nhưng con bé mặc kệ. Ai khiến ông anh hứa cuội cho con bé lỡ khóc lỡ cười với buổi sáng trời không dưng giăng những sợi mưa buồn. Tội ông anh đáng đem ra pháp trường cát cho tụi bạn con bé xử. Ông anh dám khinh thường, con bé ít nói ông anh tưởng bở. Thế thì cứ trao cho nhau những ngày dài nhung nhớ. Cho con tim ông anh đổi màu. Cho những mạch máu trong người con bé đông lại (ai khiến con bé lạnh lùng). Ông anh hát đi:

Em nỡ lạnh lùng đến thế sao,
Tim anh tan nát tự hôm nào.
Đời anh đã chết càng thêm chán,
Ai đem băng giá phủ hoa đào.

Ông anh gây tội, ông anh phải hứng chịu. Chúa đã phán. Phật đã dạy. Tội ác tự gây thì phải gánh lấy, không than oán, không kêu ca.

Con bé ơi! Tha thứ cho ông anh một lần đi.

Chưa lạnh bằng hôm đi học về đâu ông anh ạ. Hôm đi ngang nhà H. Con bé gặp hai nhỏ bạn quen bèn nhoẻn miệng cười. Bỗng tiếng xe rít trước mặt. Giật mình con bé ngẩng lên, bắt gặp nụ cười trên môi ông anh. Nhưng mối thù, ghê quá, nổi lên ùn ùn, con bé quay mặt, nắm vội tay nhỏ Kh. băng qua đường. Ông anh ngẩn tò te. Nhỏ Kh. quay lại nheo mắt trêu, rồi nói với con bé:

- Ông T. cười một mình tội nghiệp.

- Kệ ông ấy. Ông ấy "tốc". Ông ấy cười một mình.

Chiến tranh lạnh vẫn kéo dài cho đến hôm nhỏ H. nói: Ông T. đi Huế rồi. Con bé thản nhiên... Kệ.

- Chiều nay đến nhà tao làm bánh.

- Ừ.

Giao hẹn buổi chiều năm đứa đến nhà H. ăn chơi thỏa thích. Vắng ông anh, kể cũng tốt. Nhưng con bé nghe thiếu cái gì. Phòng ông anh vắng ngắt. Thế là ông anh đi rồi. Chiếc ghế ông anh ngồi, hơi hướm con bé nghe như nhỏ H. nói to, làm con bé giật mình:

- Mặt mi dính lọ Th. ơi!

- Đâu?

H. vói lấy khăn đưa cho con bé xuống nhà rửa mặt. Con bé giật khăn. Nãy chừ không nói, ngồi cười làm ta ê mặt.

Lúc rửa xong đi lên chạm phải mặt ông anh. Muốn làm ngơ, nhưng khó quá lại ngạc nhiên nữa.

- Sao H. nói anh đi Huế?

- Nếu Th. còn giận.

- Ai mà thèm giận.

- Rứa sao không cười?

- Không cười thì đã sao.

- Nhiều dấu hỏi đánh trong đầu lắm Th. ạ.

- Kệ anh.

- Tàn nhẫn.

- Không biết ai tàn nhẫn.

- Đính chánh hết lời rồi.

- Kệ...

- Kệ hoài.

- Th, vậy đó.

- Nhưng anh muốn biết còn giận hết?

- Hỏi hoài.

- Hỏi cho biết.

Con bé im lặng. Chợt nói:

- Th. bị mắc mưu anh em nhà anh.

Ông anh mỉm cười. Con bé nghiêm ra.

- Anh khôn quá thôi. Tháo đôi kính cho Th. nhìn đôi mắt anh thành thật hay giả dối đi. Anh mang kính, anh nhìn được Th. quá kỹ... Th. không chịu vậy.

- Thế cười đi.

- Cười chi rứa...

- Cười để biết rằng Th. hết giận anh.

Con bé cười. Ông anh đưa tay tháo đôi kính.

- Rồi đó...

Bốn đồng tử gặp nhau rồi ; chăm chú nhìn đi. Nhìn đi mà đoán ông anh thật hay giả. Buổi nọ ông anh có thật không? Hay ông anh viện cớ đi chơi. Ông anh nói thật trong ánh mắt đi. Chao ôi! Chẳng biết xếp vào ngôi thứ nào. Đôi mắt ông anh nói chi trong cái nhìn đó. Con bé chết lịm mất, con bé tê buốt mất. Tuổi mười bảy hiểu gì nơi đôi mắt ông anh. Có phải rồi tâm hồn con bé cũng xao xuyến dữ lắm.

Và ông anh nhớ hiểu dùm, thương dùm tuổi mười bảy của con bé bây giờ ông anh nhé! Đừng bỏ bên bàn học với hàng vạn giận hờn, với ngút ngàn thương nhớ. Lời mật ngọt tình tự còn ươm chất ngất những ước mơ. Ông anh có nghe không? Ông anh có hiểu không hở?

- Rồi chưa cô nhỏ?

Con bé đưa tay giật lấy đôi kính:

- Anh mang vào giống điệp viên thấy mồ. Đừng thèm làm điệp viên. Cứ bỏ không đôi mắt nhìn Th. Th. không có ánh sáng mô mà sợ hư mắt. Tháo đôi kính ra. Tháo đôi kính ra cho Th. hiểu gì trong ánh mắt của anh.


THÁI VŨ        

(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 68, tuần lễ từ 14-9 đến 21-9-1972)
 

 
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét