Thứ Sáu, 4 tháng 8, 2023

VÀI TRANG BẢN THẢO - Hoàng Ngọc Tuấn

 

Đêm ấy tôi ở gần bên em. Sau cánh cửa sổ mở ra khu vườn âm thầm tối đen, tôi tìm thấy một khung trời đêm có rất ít ngôi sao nhấp nhánh. Trăng đã biệt dạng từ mấy đêm qua. Ánh sáng bàng bạc mầu ngà không còn tắm dầm mình trên tấm áo trắng mỏng manh của em, như nhiều đêm trước tôi thấy dáng em xanh xao, nhợt nhạt trong màn khuya mộng mị.
 
Đêm nay, em đóng kín cửa sổ lại. Căn phòng nhỏ không đèn sáng rực lên một đôi mắt nhỏ. Tôi rất yêu đôi mắt của em, đó là điểm đầu tiên nơi em rù quyến thu hút lấy tôi, không phải ngay vào thuở ban đầu mà dần dần từ tốn mỗi ngày mỗi thấm nhập vào tôi sâu đậm cho đến một lúc máu tim tôi hòa tan thật không ngờ vào ánh mắt muôn ngàn linh động, ảo hóa chập chùng ấy.
 
Em nhìn tôi em nhìn tôi, lẳng lặng nhìn tôi không rời một giây không nói một lời. Tôi hiểu được chăng tiếng nói rền vang câm nín từ trái hồn em đã chín hồng, mọng ướt, vỡ căng trong tình yêu tôi qua biết bao nhiêu ngày đêm soi rõ và thấu suốt.
 
Tôi có hiểu được chăng, những điều tưởng chừng như hiển hiện xác thật dưới ánh sáng trưng của bóng đêm, và quen thuộc nằm lòng trong tôi như máu đỏ phập phồng.
 
Tôi hiểu được em chăng. Tôi hiểu được chút gì nơi em. Hay là em mãi mãi vẫn ẩn mật lạ lùng, dầu em đã nói với tôi, tỏ cho tôi biết nhiều điều đơn giản thường tình, ví dụ như tôi biết lúc nào em được sung sướng, tôi cũng biết cơn đau của em vào những lúc buồn bã, hoang mang bối rối. Nhưng tôi đã hiểu được chút gì về những nếp nhăn trên môi em khi môi ấy không phải là nụ cười cũng không phải là nụ hoa giấu kín đắng cay. Tôi đã hiểu được chút gì về tiếng nói khô khan rất ngắn của em, em đã nhiều lần nói "không", vội nuốt lệ đỏ, lắc đầu, khinh mạn trả lời khi tôi ân cần hỏi em về hạnh phúc. Tôi đã hỏi hàng trăm lần. Suốt đời tôi ao ước muốn biết em được hạnh phúc không, tôi muốn rõ em có hài lòng khi đón nhận tôi từ một lúc nào thật bàng hoàng và có còn muốn tiếp tục tự giữ em ở trong tôi mãi mãi. Tôi muốn biết em, tôi muốn biết tôi, ai ai cũng muốn biết đâu là quả phúc của cuộc đời. Chúng ta có được hạnh phúc hay không, khổ đau có đe dọa mầm chỗi dậy tái hồi vây bủa. Tôi sống được chút gì hoan lạc, em sống được chút gì hoan hỉ. Em bỏ quên, tôi đánh mất những gì trong đời. Đáng lý ra thì chúng ta phải được nhận những gì và sự thực có phải ta đã bị xua đuổi ra khỏi vườn mơ ước, rơi xuống khỏi nhánh cây gãy lìa mà chưa kịp hái rất nhiều trái ngọt trên cành.

Tôi yêu em vì thế. Tôi yêu em vì tôi không bao giờ hiểu em được cả. Em che giấu tôi nhiều chuyện, em nói dối, điêu ngoa, đôi môi em đáng yêu, thấy thèm biết mấy nhưng đôi khi quỷ quyệt như một nàng kỹ nữ.

Tôi cũng dối trá với em. Em hai lòng chẳng hợp nhất cho tôi, tôi cũng giấu dĩ vãng tôi đã nhiều lần tính san sẻ.

Nhưng có hề gì đâu tất cả những điều ấy. Tâm hồn tôi trắng xóa trong sạch khi gần bên em, đời tôi bùng cháy lửa sống hồng hào từ lúc bắt đầu yêu em.

Tôi đã biết được em là ai? Em, mang một cái tên như nhiều người khác, một thân xác như nhiều người khác, và dĩ nhiên, em không phải là những biểu hiện phụ thuộc bề ngoài đó. Chẳng có cái gì có thể tượng trưng được cho em. Chẳng một lời mô tả, kết luận ngắn ngủi nào có thể nói đủ về em.

Đúng như em mơ màng nói nhỏ trong ngực áo tôi.

Anh nhớ đi, em là em. Anh đừng hòng tìm một hình ảnh về ai ở nơi em, anh đừng mong tìm em ở một ai ai khác về sau. Em là em, nhớ chưa, anh nhìn em đi.

Tôi chăm chú nhìn sát vào mặt em, trong bóng tối, chúng ta chỉ được gần nhau trong tối tăm, đêm khuya, lặng thinh, bí mật, chúng ta thích hợp với một vũ trụ không có ánh sáng chói chang của mắt người soi mói và tiếng nói vo ve ồn ào của kẻ khác. Nhìn em, đó là điều tôi say mê nhất, đã rất nhiều lần tôi chăm chăm nhìn em, âu yếm, đùa cợt, hung dữ, giận hờn. Tôi nhìn em mê mệt suốt đêm ngày không biết chán, cả một đời tôi lẳng lặng sống với khuôn mặt em sát trước mặt, bất cứ ở đâu, xa vắng hay gần gũi, bất cứ lúc nào chỉ hai người hay giữa chỗ đông người, phút mở mắt sớm mai hay nhắm mắt ngủ trong đêm, tôi vẫn nhìn thấy em, chiêm ngưỡng, ra dấu, mỉm cười hay nháy mắt với em như một người thờ thẫn khật khùng thường ngồi cười nói lảm nhảm một mình.

Đêm nay, tôi nhìn tah61y em rõ ràng bằng xương bằng thịt. Tay tôi có thể vòng qua đầu em để tháo sợi dây lụa cho mớ tóc em xổ tung ra nằm bê trễ trên gối, vương vãi, chạm nhột, mơn man thích thú vào mặt tôi một cách dịu dàng. Tôi cúi xuống kề mắt mũi sát với mặt em, em kéo tóc em thành hai mối dây vòng sau qua gáy tôi, cột lại, sơ sài mà chắc chắn, tóc em giữ tôi vào em, tôi nghe mình hiện thân làm một con người sống động, mãnh liệt, tràn trề sung sướng trong một biển tối bao la ngát thơm hương em mơ hồ thoáng vội, chỉ nồng nàn đối với tấm lòng nhạy cảm của tôi như những sợi dây đàn căng thẳng, run rẩy, rung động lạnh người trong một hơi thở nhẹ từ môi em lén lút trao tôi.

Trong đêm, trời khuya thanh vắng, mùi hương. Hương. Tôi hoàn toàn chỉ biết được một hương em từ đầu hôm cho đến lúc trời tảng sáng. Hương, mùi hương ấy cũng như lời em thầm thì mông lung vô nghĩa tôi chẳng hề quên.

Em chẳng bao giờ nói với tôi một câu nào làm cho tôi mát dạ hả lòng. Em ăn nói hà tiện lời, giấu kỹ, gò bó ngăn chận tình cảm của mình một cách dễ ghét. Có lẽ em yêu tôi nhiều hơn là lời em nói, em nghĩ em nhớ đến tôi nhiều hơn là khuôn mặt dửng dưng của em hướng về tôi. Có lẽ, bởi vì tôi chẳng bao giờ biết được chắc chắn một điều gì nơi em. Em thường tự hào về con người riêng rẽ, khép kín của mình. Em hãnh diện nói với tôi:

Chỉ có mình em mới biết rõ em thôi. Anh chẳng bao giờ hiểu em cả. Có nhiều điều anh đã hiểu lầm về em, ví dụ như tưởng rằng em yêu anh, thật ra đó là một điều lầm lẫn rất lớn.

Tôi đau đớn lặng người, lời ác độc của em đâm suốt vào tôi, thiêu cháy, tôi tan rã như đống tro tàn.

Tôi quay cuồng kêu gào một mình trong tôi, và em sẽ nghe được câu hỏi hoang mang buồn bã ấy.

Tại sao? Em không yêu tôi? Thế tại sao có môi hôn nồng nhiệt giữa chúng ta? Tại sao đã có những lần mầu mắt chan chứa ân tình say đắm giữa chúng ta? Tại sao? Phải chăng tất cả đó là những giây phút đùa cợt điên cuồng, những màn kịch rồ dại không suy nghĩ, những ảo giác lung linh hay là những giấc mơ đậm nét nhưng rất ngắn và sớm tan tành.

Tôi nói em đừng làm khổ tôi vì những lời em lạ thường tôi không tài nào hiểu nổi. Thôi, tôi không cần nghe em nói, tôi không cần ngôn ngữ, không cần âm thanh, tôi không cần lời ngọt ngào và sợ hãi chẳng dám nghe lời đắng chát.

Tất cả những điều tôi cần, tôi muốn,. tôi ao ước trên đời này, tất cả những điều đáng giá nhất cho cuộc sống là một mùi hương người nữ trao trọn vẹn cho tôi không kèm theo một lời thừa thãi. Không cần cả đến tiếng "yêu", chỉ là mùi hương của da thịt em đêm đêm ôm ấp vỗ về trong tôi, ngát thơm đôi môi, tôi chỉ cần chỉ yêu một điều duy nhất đó.
 
Hương. Trong đêm, suốt đêm. Môi quấn quít kề cận nhau không rời.

Đó, tôi cảm tạ em, tôi yêu em biết bao. Em rộng lượng đắm đuối dâng hiến cho tôi một đôi môi thơm mùi dạ hương diệu vợi, thoang thoảng như chớp nhoáng chợt tan ở đâu đây, tẩm đậm lắng sâu vào người như được tiếp một dòng máu thứ hai cứu vớt sinh mạng mình.

Em cứu sống tôi, cứu vãn một quá khứ nổi trôi khổ nhọc đã qua từ nay được xoa dịu an ủi, cứu vãn một tương lai không còn là vô vọng tuyệt mù. Mỗi thời khắc tàn tạ thiêu hủy vội vàng, nhờ em, đã trở thành những phút ngàn vàng thường hằng với đầy nghĩa đẹp. Tôi sống trường sinh bất lão, hưởng ngọt nhụy xuân vĩnh viễn không phai, tắm nắng tươi giòn của mùa hè thắm hoài không nhạt. Đó, trong đêm tối, chúng ta không nói gì nhiều với nhau. Tôi chỉ còn nhớ vài lời em ngắn ngủi:

Em là em.

Anh không thể nào hiểu được em đâu.

Em cũng không hiểu em có yêu anh hay không.

Những lời đó em nhắc đi nhắc lại mãi. Và thế là sự liên hệ giữa chúng ta đã bấp bênh, mỏng manh, yếu ớt từ gốc rễ.

Tôi đã sợ một ngày tàn phai.

*

Vẫn là trong đêm.

Vẫn trong căn phòng nhỏ không đèn có cánh cửa sổ hướng ra khu vườn, nhưng cửa đã đóng kín.

Tối mù trước mắt tôi, nhưng tôi vẫn biết chiếc áo ngắn của em mặc màu vàng nhạt.

Chiếc đĩa hát cũ đã xoay hết vòng cuối cùng, một điệu nhạc xưa đã ngưng tiếng, còn rơi rớt vài dư âm trong trí tôi.

Tôi châm thuốc hút bằng cây diêm quẹt. Tôi định dùng đóm lửa nhỏ thắp sáng ngọn tim của một mẩu nến trắng. Nhưng em đã níu tay tôi lại, em thổi tắt lửa. Tôi nuốt một hơi thuốc, em nhẹ nhàng áp má vào lòng tay tôi, cũng xin được chia một ngụm khói thuốc.

Tôi nói em đừng tập hút thuốc lá, kẻo sẽ trở nên ghiền, suốt ngày ngậm, vắt vẻo trên môi một điếu thuốc như những ả giang hồ.

Em vùng vằng nói em chỉ hút vài hơi cho vui thôi vì em thích mùi khô ấm, thơm đậm, bồng bềnh của khói thuốc lá.

Tôi nói hút thuốc nhiều môi sẽ bị hư, bỏng, có những vết thâm. Và em hãy giữ môi em tươi mãi cho tôi, vì đôi môi em từ nay không chỉ là của em mà còn của tôi nữa. Em bĩu môi, anh đừng ham, chẳng có cái gì của em là của anh cả. Anh sẽ không được gì hết.

Tôi biết. Rốt cùng, chúng ta chẳng ai cho nhau được điều gì cả. Em như một con ốc thu hình giấu kín, tôi như là đảo hoang không thể trở về cập bến với đất liền.

Chúng ta hoàn toàn xa lạ với nhau. Có lẽ chúng ta không thương yêu gì nhau đâu. Chúng ta chỉ giống nhau ở một điều, chỉ gần nhau ở một điểm, là đều yêu thích bóng tối, cùng say sưa với hương đêm, cùng bị cuốn hút mê muội trong da thịt nhau mỗi khi bất ngờ hay cố tình kề cận.

Tôi thiếp ngủ mơ màng trong chân tóc em. Tôi hơi say, tôi đã uống vài hớp rượu, tôi hút thuốc quá nhiều đến nóng ran môi miệng. Khi em hôn vào vai tôi để gọi tôi dậy thức qua đêm cùng em, tôi cảm thấy miệng đắng, tôi sợ rằng hơi thở tôi nặng nề làm em khó chịu.

Tôi nói, miệng anh đầy hơi rượu và mùi thuốc, để anh đánh răng xúc miệng một chút, hay ăn một cây kẹo ngọt.

Em lắc đầu không cho, em níu tôi lại, giữ tôi bằng vòng tay siết quanh lưng như một nhánh rong mát êm mềm mại.

Em nói, không sao đâu, em ghét mấy người không hút thuốc lá, em cũng thích hơi rượu nồng nồng nữa, anh mới uống gì đó, bia hay rượu chát, rượu mạnh.

Tôi uống rượu cỏ-nhát lóng lánh vàng, cay thơm và thuốc lá thứ nặng nhất, nóng đậm.

Em mỉm cười âu yếm (...)

Anh nhớ không, hồi anh bắt đầu gặp em, năm ấy em chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi.

Tôi nhớ, lúc đó không biết là trời mưa hay trời không mưa, trời đầy nắng hay trời êm bóng mát. Bên một dòng sông lặng lẽ, ngôi nhà của em càng thêm có vẻ trống vắng u buồn, xưa cũ, mái rêu cổ kính, vườn cây rậm tối vài đóa tường vi nở lẻ loi trong vuông cỏ trước nhà, đằng sau là một ao cạn, một cái giếng khô, một cây sung còn ít trái chát không ai thèm hái, và cây khế chua lấm tấm hoa trắng thường rụng rơi khi gió đêm thổi mạnh về.

Đúng rồi, tôi đã nhớ, hồi ấy tuổi em non dại, dáng em gầy nhỏ, đôi mắt đăm đăm như ẩn chứa một điều gì, đôi môi khép kín lạnh băng ít khi thấy nở một nụ cười. Tôi đã nhớ, nhưng không còn nhớ hết nhớ rõ về em. Tôi chỉ còn bắt lại trong ký ức vài hình ảnh mơ hồ của em, em thường mặc áo màu gì, vàng hay trắng, tóc em cắt như thế nào, ngắn như búp-bê hay để dài lòa xòa ngang vai... tôi cũng không nhớ rõ. Em đã nói chuyện với tôi một vài lần, những lời thông thường dửng dưng, những chuyện vu vơ lặt vặt như một người khách lạ.

Và hồi đó, quả đúng tôi chỉ là một người khách lạ. Hình như có vài lần đứng trong sân vườn nhà, em trao đổi với tôi vài câu chuyện bâng quơ.

Anh có xem cuốn sách, cuốn phim đó chưa.

Em học trường nào. Ở lớp có chuyện gì vui không, tháng mấy em thi, sau này học xong em định làm gì. Lớn lên em thích làm gì, dạy học, buôn bán, ca sĩ, tài tử màn bạc...

Không. Em không thích làm gì cả. Em cũng không biết em muốn điều gì. 

Ai cũng phải biết điều gì mình thích nhất, điều mình muốn làm nhất trên đời chứ.

Nhưng em thật không biết mà. Có lẽ em chỉ thích ở đây mãi, thành phố này em ở đã quen rồi, em sợ có ngày phải đi chỗ khác. Nhưng có khi em lại muốn đi đến một nơi nào thật xa thật lạ, một nơi em chưa bao giờ biết, một nơi em không có một người quen nào hết.

Như thế chắc em sẽ thích ở cao nguyên. Ban Mê Thuột hay Đà Lạt.

Ở đó như thế nào anh.

Trời lạnh lắm. Đà Lạt có hoa anh đào, Ban Mê Thuột có hoa sứ trắng.

Em thích trời lạnh lắm, em thích trời mưa. Trời mưa lất phất, đi bộ lội nước lúp xúp đến nhà một nhỏ bạn nói chuyện và ăn đậu phụng rang nóng hổi, em thích lắm. Anh có thích không? 

Anh không biết. Anh đã hết biết yêu hoa lá, thời tiết, mùa mưa hay nắng, đậu phụng, ô mai, me chua v.v... Anh đã chết hồn thơ dại rồi.

Nghĩa là có một thời anh cũng thích những thứ đó phải không?

Phải. Một thời đã qua, mới đây nhưng sao thấy lâu lắm. Xa quá rồi, xa quá, như trong chuyện cổ tích thần thoại... Chuyện kể rằng có chàng hoàng tử bị bà phù thủy ếm bùa biến thành một cánh bướm bay vất vưởng suốt đêm ngày.

Và rồi một hôm, có một nàng công chúa tìm hoa trong vườn thượng uyển, chụp lưới bắt được cánh bướm.

Trong tay công chúa nhẹ nhàng vuốt ve, bướm hiện hình trở thành chàng hoàng tử, bướm được phục sinh thành người.

Và hoàng tử kết hôn cùng công chúa?

Anh không biết, anh chỉ nghe me anh kể chuyện nửa chừng, tới đó là anh đã ngủ gục, anh không biết đoạn kết ra sao.

Anh thích một đoạn kết ra sao?

Em thích một đoạn kết ra sao?

Anh sẽ không nói đâu.

Như thế em cũng không nói đâu.

Bướm thích bay xa. Hoa thích ở lại trên cành. Hoàng tử thích rong ruổi trên đường thiên lý. Công chúa thích sống êm ấm trong lầu son.

Đó toàn là những chuyện vớ vẩn. Em đã nói với tôi; tôi đã nói với em, nhưng chúng ta không giữ lại một chút gì tình ý. Hồi đó, em như một hình bóng nhạt nhòa chưa in rõ trên hồn tôi, em chợt có, chợt không, chợt gần bên, chợt biến mất, tôi cũng không biết đến.

Nhưng rồi, thời gian, thời gian kỳ diệu biến đổi mạnh mẽ nhiều điều thật không ngờ. Ngày tháng qua đi, một năm qua, hai năm qua, ba năm qua đi... cho đến một ngày, làm sao tôi biết rõ đó là ngày nào, đột nhiên em có mặt và sống trong tôi chấn động sáng ngời như một tia chớp nháng lửa trên khung trời dông tố.

Tôi bỗng yêu em như mới được trở lại làm người, mới chập chững bước chân vào tuổi thanh xuân hồn nhiên bồng bột. Tôi bỏ hết tất cả. Tôi bắt đầu làm tôi sơ sinh trong ngày thứ nhất, tôi bắt đầu biết run rẩy ngây ngất trong một hơi thở chạm nhẹ vào em.

Tôi chẳng dám tin vĩnh cửu là điều có thật trên đời, nhưng tôi sẵn sàng tin phút giây này là vĩnh cửu. Tôi chẳng dám mong tôi sẽ sống dai muôn đời thi đua cùng trái đất, nhưng tôi biết chắc rằng phút giây này tôi thật sống (...)

Em mơ những gì?

Anh mơ những gì?

Anh mơ ước đừng có gì làm tan tành những giấc mộng.

Rồi chính anh sẽ làm tan tành cho mà xem.

Không bao giờ. Công việc duy nhất của suốt đời anh là làm cho sự thật đẹp như mơ mộng để cuối cùng tất cả những gì dpe95 nhất của mơ mộng đều trở về, trở thành sự thật.

Anh nói như đang ở trên mây xanh.

Không phải đâu, em. Anh chịu sống, chịu chết với mặt đất này rồi. Em nhớ không, hồi nhỏ, ta thường được nghe nói rồi tưởng đến một thiên đường. Nhưng bây giờ anh biết,  cảnh thiên đường đã xây dựng vừa đủ trong em. Đôi môi là cánh cổng, em đã mở cho anh vào.

Thế còn em, em biết tìm thiên đường nơi đâu, nơi anh?

Không. Anh không có đâu. Nghe anh nói đây.

Em ước mơ chi cõi trời trăng sao xa lạ. Mà biết đâu thiên đường nằm trong trái tim em.

Anh làm thơ à?

Không. Cần gì thơ với thẩn nữa, anh nói lời cục mịch, em thốt tiếng thô sơ, anh cũng cảm thấy chơi vơi trong cõi thơ rồi.

Có lẽ khuya lắm anh à. Hay là trời sắp sáng rồi em sợ.

Anh cũng sợ, cũng ghét trời sáng. Chúng ta như loài vạc ăn đêm, chỉ thẳng thắn thành thực với nhau trong đem tối. Ban ngày, em mang mặt nạ lầm lì khó khăn, anh nói cười đóng kịch.

Em có vẻ hơi mệt, em nói có lẽ vì hớp rượu lúc nãy, em không quen uống rượu.

Đã bảo trước mà, em cứng đầu của anh. Để anh thắp nến xem em có bị say không.

Tôi lần mò trong bóng tối, tìm được một cây diêm quẹt và thắp sáng ngọn đèn cầy.

Trong ánh lửa lung linh, chợt hồng chợt đỏ như khiêu vũ chao lượn những hình thù mập mờ, tôi nhìn thấy khuôn mặt em ửng đỏ, môi tươi, mắt sáng, nồng thắm, đáng yêu quyến rũ như một vị thiên thần chịu giấu cánh ở lại trần thế (...)


HOÀNG NGỌC TUẤN     

(Trích từ tạp chí VĂN số tháng 10-1973)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét