Quán cà phê đặt trong sân trường, cách bực thềm một khoảng ngắn. Khoảng cách vừa đủ để tôi vừa uống một ly cà phê đá lạt lẽo, vừa nhìn rõ bọn con gái với quần áo đủ màu, đủ kiểu đang điệu bộ đi từng bước vào lớp học. Những chiếc jupe ngắn khoe khoang nhiều đôi chân trắng đẹp, nhưng thỉnh thoảng cũng cho thấy những cặp giò bắp chuối như cầu thủ đá banh, hay lêu khêu như ngọn sào.
Buổi chiều
có giờ Triết của một giáo sư rất ăn khách, nên bọn sinh viên vội vã
chen lấn nhau vào giảng đường như đi xem một phim đoạt cả mấy chục giải
Oscar. Các cậu con trai với kính cận thị giả hiệu và thực, từ không độ
đến hai chục độ, với một tập sách kềnh càng trong tay đang nói chuyện
học hành sôi nổi với nhau làm tôi chán ngán. Các cô con gái thì bận rộn
nhiều động tác hơn, phải nói chuyện với cái giọng nghe sao cho ríu rít
như chim, mắt long lanh liếc qua liếc lại thật nghệ thuật và tay chân
vung vẩy những dáng điệu học thuộc trong phim ảnh.
Giờ này đáng
lẽ tôi phải học nếu muốn có hy vọng trong kỳ thi sắp tới. Nhưng đừng
hòng bắt tôi phải chun đầu vào cái giảng đường kín mít vào một buổi
chiều trời dễ thương lạ lùng như thế này. Chưa hoàng hôn, nắng đã tắt
rất sớm. Tôi ngửa mặt nhìn lên cao, khoan khoái nhìn thấy màu xanh mát
rượi, đám lá cây lung lay như sắp sửa rơi và tôi hồi hộp đợi chờ một cơn
gió mạnh thổi qua. Những chiếc lá xanh nhỏ như hạt sóng sẽ phủ đầy làm
cơn mưa trên đầu, trên vai áo, và đôi khi rơi ngay vào ly cà phê đang
cầm tay.
Tôi quá nản với cái phòng học đầy đặc người. Những cặp
mắt chăm chú thực tình và chăm chú giả vờ của bọn sinh viên. Những bàn
tay ghi nhanh nhẹn trên giấy không bỏ sót một lời. Ông giáo đứng trên
bục gỗ sau cái micro nhỏ, trịnh trọng sửa cặp mắt kính với một vẻ hãnh
diện thật lạ lùng. Ông ta sẽ nhíu vầng trán nghiêm trang thao thao đọc
bài giảng mà có lẽ phiên dịch từ một cuốn sách ngoại quốc. Những ngôn từ
bóng bẩy thi nhau nổ vang như pháo, cộng thêm với tên tuổi của các tác
giả quốc tế, những đoạn ngoại ngữ đọc làu làu theo nguyên văn nhanh như
một anh thông ngôn xuất sắc. Tất cả tạo thành một bản nhạc thời trang
thịnh hành làm say sưa bọn người trẻ tuổi.
Vừa ném bay mẩu tàn thuốc đi xa thì một thằng quen mặt bỗng ngồi xuống bên cạnh tôi thân mật vỗ vai. Hắn mỉm cười đề nghị tôi chơi vài ván xập xám cho đỡ buồn. Ý kiến thật thông minh và hợp thời. Nhưng tiếc là trong túi tôi chỉ còn chừng mười đồng để trả tiền cho chị chủ quán không bao giờ cho mắc chịu này. Thằng bạn nhún vai thất vọng rồi nó đảo mắt nhìn quanh và chỉ một lát nó đã rủ được hai thằng khác. Hình như tất cả những thằng mê cờ bạc đều có vẽ một con xì trên mặt.
Khi ly cà phê và thêm một ly trà nhỏ không tính tiền đã không còn một giọt, tôi cảm thấy thừa thãi. Cô độc thật tốt, nhưng đôi khi cô độc cũng buồn thật. Tôi ném tờ giấy bạc cho bà chủ quán và đứng dậy đi về phía thư viện. Đây cũng là nơi họp mặt của bọn chăm chỉ học hành. Dĩ nhiên tôi cũng chẳng ưa căn phòng này chút nào nhưng đành phải chun vào vì không biết làm gì.
Có lẽ tôi sẽ quay ra khỏi thư viện ngay nếu cặp mắt cận thị thực sự của tôi không nhìn thấy lưng áo màu xanh của Hạ Lan ở cuối phòng. Tôi vội vã đi đến thật nhanh, hình như là chạy về phía nàng, kéo chiếc ghế với một tiếng động lớn nhất làm tất cả những người trong thư viện đều giật mình. Tôi ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Hạ Lan, sung sướng mỉm cười với nàng. Nhưng Hạ Lan chỉ hơi nhếch mép, nụ cười xa lạ chưa từng thấy và đôi mắt không tỏ vẻ gì là bằng lòng cả. Điều này làm tôi cụt hứng và muốn chưởi thề được.
Nàng cũng đã cho tôi biết rõ địa chỉ nàng nhưng lại cấm tôi không bao giờ được đến thăm hay viết thư từ gì cả. Điều này thật mâu thuẫn khiến một người đơn giản như tôi không bao giờ hiểu nổi. Tên thật của cô nàng là Nguyễn Thị Lan, Trần Thị Lan hay Lê Thị Lan gì đó, và tôi cũng khá lãng mạn để đặt cho nàng một cái tên đẹp hơn là Hạ Lan. Tôi cũng đã nhiều lần đưa nàng về nhà bằng chiếc xe máy xộc xệch nhất trường của tôi, nhưng mỗi lần muốn nàng ưng thuận nhảy phóc lên yên xe, tôi phải năn nỉ với tất cả những nước bọt trong miệng, làm như là đi vay nợ.
Nhưng có điều làm tôi đôi khi quên sự bực mình, là Hạ Lan đẹp lạ lùng. Tuy một thằng bạn của tôi không đồng ý với tôi điều đó nhưng tôi quả quyết rằng chưa có đứa con gái nào làm tôi chết mê chết mệt như nàng. Hôm nay nàng mặc một chiếc áo đầm màu xanh mát rượi như ngọn suối làm lộ rõ tay chân trắng như tuyết. Tóc nàng đẹp, mắt đẹp, mũi đẹp, môi đẹp. Giọng nói nàng rộn rã trong veo như tiếng chim vành khuyên, mặc dầu tôi chưa nghe chim vành khuyên hót bao giờ cả. Tiếng cười của nàng thật tuyệt diệu, như tiếng vỡ vụn của một loại hồng ngọc đắt giá nhất thế giới, nên tôi phải làm cho nàng cười luôn, đôi khi suýt chút xíu nữa thì đã thọc lét nàng. Giá tôi có một tí chất thi sĩ trong người thì thế nào cũng bịa được một bài thơ để ca ngợi Hạ Lan.
Hạ Lan, cũng như những người khác trong phòng này, có trước mặt một tập cours dày cộm đầy những vết mực ghi chú. Nàng tỏ vẻ khó chịu khi thấy tôi với hay tay trống trơn như đang ngồi trong quán rượu. Bàn tay phải của tôi nó lại không được đẹp cho lắm vì hai ngón tay chuyên môn kẹp điếu thuốc vàng ám khói. Bao giờ tôi cũng là người mở đầu câu chuyện, và tôi luôn luôn cố gắng lái câu chuyện của chúng tôi thoát ra khỏi những đề tài học hành, sách vở, thi cử, để hướng đến những mục thú vị hơn.
- Chiều hôm qua đưa Lan về nhà xong thì trời mưa ghê quá. Anh bị ướt mèm, lên cơn sốt cả đêm . . .
Bữa nay tôi bắt đầu bằng một vụ tả oán. Nó cũng không phóng đại lắm đâu. Chiều hôm qua tôi có đưa nàng về nhà thật, nhưng khi tôi đã về đến nhà trọ của tôi rồi thì trời mới mưa. Tôi cùng bị ướt mèm thật đấy nhưng là ướt trong phòng tắm với cục xà bông thơm trên tay. Và tôi thì chẳng bao giờ bị sốt cả, vi trùng luôn luôn chê cái thân thể ốm yếu của tôi.
-Tội nghiệp chưa, ai bảo anh cứ đòi đưa Lan về làm gì. Thôi chiều nay để Lan về một mình cũng được.
Tôi hốt hoảng:
Tôi vẫn thường xưng anh với nàng mặc dầu hình như nàng lớn hơn tôi chừng một tuổi. Hạ Lan im lặng, môi nàng hơi mỉm một chút như chế giễu. Phải có một cuốn sách cả triệu trang mới ghi chép hết những lời tôi năn nỉ đưa nàng mỗi buổi tan học, những lời từ chối của nàng. Lúc nào cũng có một màn giằng co giữa sự bằng lòng và từ chối làm tôi phát nản. Tôi đổi câu chuyện:
Nhưng không bao giờ tôi ăn đến nơi nói đến chốn. Hạ Lan luôn luôn làm tôi cụt hứng. Có khi tôi đang say sưa kể cho nàng nghe thời thơ ấu của tôi, tôi rất hay nói về quá khứ, vì bây giờ tôi không có chuyện gì đáng nói cả, nàng bỗng dưng ngắt lời, trách tôi con trai đã lớn rồi mà không lo chăm chỉ học hành lại không có được một nghề ngỗng gì cả. Và tất cả những ai nói về điều này đều làm tôi buồn hết sức. Tôi là thằng ăn bám gia đình, công việc duy nhất của tôi là mỗi ngày đầu tháng đợi thư bảo đảm có kèm theo ngân phiếu gởi đến.
Cũng như tôi, Hạ Lan thích nói về chính mình hơn:
Nàng bao giờ cũng cho biết là nàng may vá rất giỏi như một bà tiên hiền thục Á Đông chính truyền. Và chưa hết đâu . . .
Dĩ nhiên là bao giờ tôi cũng thờ ơ với những chuyện chán ngắt như thế nầy.
Nàng tiếp tục:
Tôi chán nàng chết đi được. Tôi muốn chưởi thề hết sức, nhưng tôi cố gắng kìm giữ được. Tôi đề nghị với nàng một chiều khác, như thứ hai chẳng hạn. Nàng tỏ vẻ suy nghĩ ngần ngừ một lúc lâu rồi cũng bằng lòng. Nhưng không có điều gì chắc chắn cả và điều chắc chắn nhất là thứ hai tôi sẽ đợi dài người cả buổi chiều cũng không thấy bóng dáng nàng đâu. Nàng sẽ cho tôi leo cây chừng ba lần như thế và nếu tôi đủ kiên nhẫn và hèn hạ chịu đựng được ba lần, lần thứ tư có lẽ nàng đúng hẹn.
Tôi nghĩ đến chuyện gần hơn, tôi đề nghị đưa nàng về chiều nay. Con đường về nhà nàng rất dài và khá thơ mộng nhờ những tàng cây hai bên đường, tôi nhủ thầm là sẽ cho chiếc xe gắn máy của tôi đi với tốc độ chậm nhất, nếu cần tôi sẽ cho nó tắt máy chừng mười lần trên con đường buổi chiều vắng vẻ làm hăng hái những thằng ăn nói nhát gan nhất như tôi. Nhưng Hạ Lan lại lắc đầu nói chiều nay có ông anh của nàng đến đón rồi. Lại thằng anh không biết giả hiệu hay là ruột thịt thực sự này nữa. Hắn rất siêng năng đến đón cô em gái của hắn với một chiếc xe gắn máy thật mới và dĩ nhiên là lúc nào cũng bóng loáng hơn xe tôi. Mặc dầu là người nhân đạo nhất thế giới, có khi tôi phải lạy trời cho xe nhà binh mười bánh cán chết cái thằng anh kỳ đà này đi.
Nghĩa là rốt cuộc chiều nay không có mục gì đẹp đẽ cả. Tôi chán quả, tôi buồn kinh khủng, tôi muốn lao đầu xuống đất tự tử ngay nhưng tiếc là chiếc ghế tôi đang ngồi rất thấp, nhào xuống không thể chết chóc gì cả mà chỉ làm trò hề cho thiên hạ thôi. Tôi muốn chưởi thề, và lần này tôi không ngăn lại được. Hạ Lan giật mình rồi đỏ mặt giận dữ, nhưng tôi bất cần. Tôi bỗng bắt gặp được gần một triệu tấm bảng treo trên tường đề mấy chữ: "CẤM HÚT THUỐC", điều này chỉ khiến tôi nhớ ra rằng tôi là một thằng chuyên môn chống đối lời cấm kỵ này, và bây giờ tôi đang có một vài điếu thuốc lẻ trong túi áo. Tôi lấy thuốc, châm lửa và hút. Trái với Hạ Lan, khói thuốc bao giờ cũng làm tôi khoan khoái dễ chịu.
Tôi thấy Hạ Lan nhìn điếu thuốc với vẻ mặt khó chịu, bực mình. Tôi bất cần, nhớ ngày đầu tiên quen nhau, khi nàng hơi nhíu mày nhìn điếu thuốc trong tay tôi là tôi đạp đi; lập tức dí mẫu thuốc đang cháy dở mặc dù tiếc đứt ruột. Hai cái thằng ngồi chung bàn ngước lên nhìn tôi nghiêm trang như muốn nhắc nhở một cách rất lịch sự về sự hút thuốc trong thư viện của tôi.
Toi ghét cái bản mặt của chúng. Thằng thứ nhất đang có trước mặt một cuốn sách ngoại ngữ dày cộm, tôi liếc nhìn được cái tựa của nó: L'être et le Néant của J. P. Sartre. Cái thằng hề này, tôi cam đoan là nó không hề hiểu một chữ, cuốn sách như một thứ son môi để nó làm dáng thôi. Thằng thứ hai làm tôi buồn cười chết được. Đầu tóc nó chải rẽ láng mướt, cổ thắt cravate đen, sơ mi trắng tinh, tay manchette cẩn thân, nó đang lục soạn một đống sách vở từ trong cái cặp da ngoại quốc thật tốt và thật lớn mà các nhà chính khách thường dùng. Nếu người ta tuyển chọn giáo sư đại học bằng cái vẻ bệ vệ thì tôi đề nghị chọn thằng này ngay, nó trông oai ghê gớm.
Cuối cùng, tôi cũng chuồn ra khỏi thư viện. Đứng một mình trên hành lang dài vắng lạnh, trời chiều lại rất xám, tôi buồn. Có lẽ tôi yêu Hạ Lan thực tình, nhưng tôi tán gái thật dở. Hình như, nếu tôi có một đầu tóc chải chuốt láng mượt, áo sơ mi luôn luôn trắng tinh sạch sẽ, hai bàn chân có móng dài của tôi chịu khó đút vào một đôi giày da bóng lộn. Hình như, nếu tôi có khá tiền để tặng quà cho nàng đều đều. Hình như nếu tôi cùng làm như phần đông mọi người, vừa nói cười, vừa nịnh hót với nàng như một tên hề hay một gã kép hát thì có lẽ Hạ Lan sẽ chịu tôi gấp. Chẳng mấy chốc mà tôi sẽ được ôm hôn nàng trong vòng tay, và làm những chuyện mà cái thằng Caufield đáng yêu nó gọi là "các thứ".
Bây giờ mới có trận gió lớn như đã mong đợi, lá trên cây rơi xuống thành một tấm lụa mềm. Vài ngọn lá úa vàng báo hiệu mùa thu sắp tới.
Suốt cả mùa hạ, tôi có những buổi chiều như thế. Hạ Lan và những lúc chuyện trò, Hạ Lan và những khi cười duyên, cười tình hay ngậm chặt miệng cương quyết không cười. Cứ một ngày giận dỗi rồi đến một ngày thân mật, rồi lại giận dỗi, như thế mãi làm tôi chán chết đi được.
Năm học kết thúc bằng một kỳ thi cuối mùa hạ. Dĩ nhiên là tôi rớt, điều làm tôi buồn cười hết sức là Hạ Lan cũng rớt. Thật tội nghiệp, chắc chắn nàng cùng không học hành gì được vì phải bận tâm về sự theo đuổi của tôi.
Rồi mùa hạ bỏ đi mất như tất cả bọn sinh viên bỏ trường để về nhà hay đi chơi lang thang khắp các đường phố. Hạ Lan cùng thế. Tôi không còn gặp lại nàng nữa. Có lẽ bây giờ nàng đang ở mái nhà gia đình nơi một miền quê thật xa. Có lẽ nàng đang mặc một chiếc áo bà ba thật dễ thương và bận rộn nấu cơm cho cha mẹ. Đôi khi tôi nghĩ rằng có lẽ nàng hiền thục thật.
Tôi có một cái bật lửa nhỏ, và tôi không ngần ngại bỏ ra mấy chục đồng cho người thợ khắc lên chiếc bật lửa của tôi hai chữ: Hạ Lan. Dầu sao thì Hạ Lan và những buổi chiều mùa hạ cuối năm cũng là một hình ảnh đẹp ít khi bắt gặp được trong đời.
Hoàng Ngọc Tuấn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét