Tôi lấy tờ giấy bóng màu hồng nhạt cẩn thận gói chiếc lọ nhỏ lại. Lát nữa sẽ phải nói với em thế nào đây, hở Mỵ? Nhưng hy vọng em sẽ không khám phá ra sự thật đau lòng này. Đừng trách anh nghe Mỵ. Biết làm sao được, khi em cứ khăng khăng đòi anh phải bắt nhốt cho em vài sợi mây nho nhỏ. Lần đó anh đã nói đùa nhưng em ngây thơ quá đỗi, hỡi cô bé dễ thương. Anh đã kể với em là anh ở trên một đồi cao, buổi tối anh bắt đầu đi ngủ khi những khóm lá thông mệt mỏi thở lao xao, buổi mai anh trở dậy cùng lúc những cụm mây màu tuyết bạc bay bay thật thấp ngang qua ngoài ô kính. Anh đứng dậy mở cánh cửa sổ, đưa tay vẫy chào. Vì chút nữa mây sẽ lên cao, mây sẽ bay xa và mây sẽ tàn tạ cô đơn ở một góc trời nào đó. Nhiều lúc mây như quyến luyến ngừng lại thật lâu ngoài khung cửa. Mây thì vẫn luôn im lặng, buồn buồn. Nhưng anh thì đã vui vẻ kể cho mây nghe về những mẩu chuyện anh biết, về một cô bé tên Mỵ có đuôi tóc nghịch ngợm như đuôi ngựa, có hai mắt to như hai bánh xe vận tải (anh nhớ em đã dẫy nẩy lên khi nghe anh so sánh như thế) và nhiều điều khác nữa mà anh vô tình đã quên mất. Em đã tin anh lắm, và em ước ao được nhìn thật gần, được ôm lấy trong tay những cụm mây trắng nõn. Nhưng em không thể toại nguyện được vì mây chỉ đến vào buổi sớm khi nắng chưa lên mà em nói giờ đó thì em còn say ngủ, trời lạnh quá làm sao em có thể dậy sớm được. Và em đã bắt anh hôm nào nhớ giữ trộm lại cho em vài sợi nhỏ. Hỡi cô bé, em ngây thơ quá đỗi. Làm sao anh có thể nắm giữ được mây. Có những cái đôi khi rất gần gũi nhưng một đời có lẽ anh sẽ không nắm lấy được. Chỉ để ngắm mà thôi. Và có lẽ ta cũng đừng nên nắm lấy, Mỵ ạ...
Tôi lên đỉnh đồi khi nắng bắt đầu chiều.. Gió đùa trong mái tóc bồng. Tôi chụm tay làm loa gọi lớn:
- Mỵ Nương ơi!
Không có tiếng trả lời, chỉ nghe tiếng "ơi" vọng dài hiu hắt ở bên kia đồi. Nhưng tôi tin rằng nàng đã đến và có thể đang núp trốn sau một bụi cây nào đó. Nàng thường vẫn đến đúng hẹn, không như tôi thường bào chữa đồng hồ anh hôm nay đói bụng nên chạy chậm. Đảo mắt nhìn một vòng quanh đồi, tôi lại gọi lớn:
- Mỵ Nương ơi, Mỵ Nương.
Quả nhiên dưới thung lũng có bóng một người con gái, áo trắng dài nổi hẳn trên nền cỏ xanh biếc, chiếc đuôi tóc ngúng nguẩy giận hờn:
- Mỵ, không phải Mỵ Nương.
Tôi chạy như bay xuống thung lũng:
- Xin lỗi cô bé, chờ có lâu không?
Nàng nghiêm mặt, con mắt long lanh một chút nước:
- Em tên là Mỵ, đừng gọi em Mỵ Nương.
Tôi cãi:
- Mỵ Nương là Công Chúa, em cũng là Công Chúa. Công Chúa nhỏ của anh...
Nàng cúi mặt không nói. Biết nàng giận tôi trêu thêm:
- Em là Mỵ Nương, để anh làm Sơn Tinh.
- Không thèm chơi với bọn tinh bọn ma đó.
- Thì thôi, anh làm Trọng Thủy vậy.
- Không thèm chơi với gã ăn cắp ấy.
- Trời ơi! Thế anh là cái quái gì? Chả lẽ lại là cái gã Trương Chi thất tình...
Đã thấy một chút vui ở khóe mắt nàng:
- Không chơi với anh nữa. Bắt người ta chờ dài cả cổ rồi còn trêu người ta nữa.
- Ê, đừng vu oan nghe chưa. Cổ dài là tại ăn quà vặt quá nhiều. Mà thôi, huề nhé.
Tôi chìa ngón tay trỏ ra chờ đợi. Nàng nhìn tôi rồi nói:
- Không ngoéo.
Tôi cho tay vào túi lấy ra chiếc lọ thủy tinh bọc giấy màu hồng chìa ra trước mặt nàng, gió chiều khua những tua giấy kêu lao xao:
- Không ngoéo tay thì không cho cái này.
- Cái gì đã?
- Cái mà có người cứ đòi hoài đó.
Mắt nàng sáng lên nhìn chăm vào tay tôi:
- Mây đó phải không?
- Thì ngoéo tay đi rồi biết ngay.
- Anh ỷ thế lớn rồi bắt nạt người ta hoài.
Nói thế nhưng nàng vẫn móc ngón trỏ của nàng vào tay tôi. Tôi vẫn giữ lấy tay nàng còn tay kia tôi trao cho nàng chiếc lọ. Nàng trố mắt nhìn những sợi mây sóng sánh bên trong:
- Mây thật hả anh?
Tôi không dám mạnh dạn quả quyết:
- Thôi cất đi, cô bé. Mà nhớ về nhà đừng có mở ra nó bay hết nghe không. Con gái là chúa hay tò mò. Cam đoan rồi cô sẽ làm bay hết cho xem.
Nàng mải chăm chú nhìn nên hình như không nghe tôi nói:
- Anh này, có phải mây gặp lạnh đông lại thành nước không?
Tôi ngạc nhiên không hiểu nàng muốn gì:
- Trời ơi, học lớp mấy rồi mà hỏi câu đó.
- Để em về bỏ vào tủ lạnh xem nó có đông lại thành nước hay không nhé.
- Trời đất! Không được đâu.
- Gì mà không được?
Tôi bối rối, giảng nghĩa quanh co:
- Ê, không được đâu. Em không thấy chỉ có mây đen gặp lạnh mới đông lại thành nước hay sao. Mây trong lọ là mây trắng. Mây non mà.
Trong đuôi mắt nàng hình như có một chút nghi ngờ:
- Vậy hở?
- Không tin anh hả? Thôi cất cái lọ đi. Ta nói chuyện khác hay hơn.
Buổi chiều đã về hun hút sâu dưới thung lũng cùng lúc gió trở lạnh hơn trên đỉnh đồi. Một vài con chim bay xiêu xiêu trên nền trời màu xám. Không biết đã bao nhiêu lần như thế, chúng tôi ngồi bên nhau.
- Em lạnh không?
Nàng đáp lại bằng một cử chỉ rùn vai. Tôi kéo nàng đứng dậy:
- Thôi ta về đi. Chiều lắm rồi.
Đã qua đi ba ngày tôi không nhận được tin tức gì của nàng. Chắc là không có việc gì xảy ra. Có lẽ nàng đã tin lời tôi không mở chiếc lọ ra xem. Tôi cảm thấy hơi yên tâm. Vì dù sao đó cũng là dấu hiệu nàng còn tin tưởng ở tôi.
Chiều nay đi học về tôi nhận được một tấm giấy nhỏ: Mời ông đến Ty Bưu Điện lãnh một bưu phiếu. Khi tôi đến lão nhân viên trao cho tôi một hộp giấy nhỏ. Quái lạ, ai gửi cho mình gói quà gì đây. Nét chữ bên ngoài trông quen quen nhưng lúc đó có lẽ vì hồi hộp nên tôi không nhớ là của ai. Khi mở hộp ra tôi chưng hửng. Chiếc lọ thủy tinh mà tôi đã cho Mỵ. Không còn gì ở trong, chỉ một tờ giấy học trò nho nhỏ. Mở ra tờ giấy có hàng chữ nghiêng nghiêng:
"Trả anh lọ mây. Mây gì mà hôi thuốc lá um. Anh lừa dối người ta quá. Thôi, không thèm chơi với anh nữa".
Tôi đứng đó dở khóc dở cười. Và tôi nghĩ dù sao thì ngày mai mình cũng phải tốn một xuất xi-nê và một chầu hủ tiếu để làm hòa.
VŨ LINH THIÊNG
(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 92, tuần lễ từ 8-3 đến 15-3-1973)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét