Thứ Ba, 12 tháng 3, 2024

VỰC HỒNG - Phan Nhã Uyên Uyên

 

Buổi chiều thứ hai bất ngờ Nhã Lan về thăm tôi. Áo dài trắng thướt tha, chiếc khăn màu nâu cà phê sữa choàng hờ ngang cổ, mái tóc dài đen nhánh và rối bời bay phất phới theo chiều gió ; chiếc kính với hai mặt thật to và tròn, màu xanh lơ che khuất cặp mắt và một phần trán rộng phẳng phiu. Ở nàng có một vẻ gì vừa trẻ thơ vừa ngậm ngùi. Tôi đứng sững ở cửa buồng trong dáng điệu kinh ngạc.

- Trời ơi, có phải em về thăm chị đó không Lan.

Lan vứt va li xuống ngạch cửa giọng mệt mỏi:

- Em về chị không mừng sao?

Tôi tỉnh người chạy ào ra cửa xách va li vào. Lan tháo cặp kính xuống đặt ngay ngắn ở bàn dáng uể oải.

- Em mệt ngất ngư, cho em ngủ một giấc, tối em nói chuyện với chị.

Buổi tối, cơm nước xong, chúng tôi rủ nhau ra chơi ở sân. Đêm nồng mùi đất mới, mùi cỏ khô vừa đốt ban nãy ở góc sân. Lửa đã tắt, chỉ còn một vài sợi khói nhỏ bay lên lan tỏa trong không khí. Những bông sứ thơm ngát. Khoảng sân rộng lênh láng một màu trăng. Tôi bắc chiếc ghế mây dựa vào thân cây sứ, tay vịn hờ ở một cành khô sắp gãy, thở những hơi dài thơm tho, đôi mắt long lanh một nỗi buồn dịu vợi.

- Chị làm gì từ lúc em bỏ đi (Lan bắt đầu câu chuyện một cách bất ngờ như thế)

Tôi cười (nếu tôi khóc được lú này thì hay hơn).

- Lông nhông cho qua hết tháng ngày.

- Chị có về Đ không?

- Có, nhiều lần, nhưng chẳng biết để làm gì.

- Còn anh H?

Tôi rên rỉ:

- Thôi đừng hỏi nữa, Nhã Lan.

Nhã Lan thở dài, ngẩng mặt nhìn lên bầu trời thật nhiều sao, lấp lánh và nói một cách lơ đãng:

- Em tưởng chị hạnh phúc lắm từ khi em bỏ đi.

- Em nghĩ mọi chuyện giản dị đến thế sao. Còn em chắc đã tìm được hạnh phúc mới?

- Chị nghĩ em sung sướng lắm sao, kể từ khi bỏ đi xa.

Thốt nhiên nàng ôm mặt khóc nức nở. Đêm xuống thật gần, sương trải đều trên bờ cỏ úa ở ven sân, những ngọn khói đã tắt tự bao giờ. Một vài bông sứ rụng dưới chân tỏa hương ngào ngạt. Bờ vai Lan rung đều theo tiếng nấc. Tôi nhắm đôi mắt lại, cảnh vật xung quanh vụt biến mất, chỉ thấy lảng vảng đâu đây chút mùi hương quá khứ nồng mặn.

*

Năm đó tôi hai mươi tuổi, học Đệ Nhị. Vì nhà xa tôi phải mướn nhà trọ ở gần trường cho tiện. Để tôi vơi nỗi buồn xa xứ mà tôi gửi người em họ là Nhã Lan lên ở với tôi cho có bạn. Nhã Lan học Đệ Tứ cùng trường với tôi. Cảnh lạ, quê người nên hai chị em chẳng mấy chốc trở nên thân thích nhau. Tôi vốn tính nhút nhát nên rất ít bạn bè, trái lại, Lan có rất nhiều bạn, tuổi mười bảy của Lan rộn rã những môi cười. Lan có vẻ hồn nhiên của một người con gái mới lớn pha lẫn chút tinh ranh của loài sóc nên rất dễ làm cho mọi người cảm mến. Một trong những người đến thăm Lan thường xuyên là H. H hai mươi hai tuổi, dáng dong dỏng cao, giọng nói nhỏ nhẹ hiền từ quen Lan trong buổi sinh nhật của M (em chàng và là bạn của Lan). H đến nhà trọ thăm chúng tôi rất thường xuyên. Theo Lan, H là một mẫu đàn ông dễ chịu. Nàng còn nói:

- Em ghét thứ con trai lắm mồm lắm miệng. Nói nhiều là một tánh tốt của con gái (nàng nhấn mạnh chữ "tánh tốt" một cách tinh quái), còn con trai nói nhiều là hết xài.

Hình như H luôn cố gắng làm vừa lòng mọi người. Những buổi chiều rỗi rảnh chúng tôi gồm bốn người : H, M, Lan và tôi họp nhau ở nhà trọ tôi uống trà, bàn chuyện vớ vẩn và trong những câu chuyện H và Lan luôn là những kẻ xông xáo và hăng hái nhất. Còn tôi và con bé M luôn yên lặng ngồi nghe. Đến những câu thích thú chúng tôi khều tay nhau và bật cười vui vẻ. Rất nhiều buổi chiều như thế trôi qua một cách thoải mái. Lâu dần tôi đâm ghiền nghe giọng nói của H (ôi cái lối nói chuyện hấp dẫn và tế nhị làm sao quên). Những ngày H bận học thi không qua chơi được tôi thường đi thơ thẩn trong nhà tưởng đến giọng chàng nói, tiếng chàng cười, cái dáng ngồi vững chãi, nghiêm trang... tự nhiên tôi nhớ H hết sức. Đôi lúc tôi tự hỏi có phải mình đã yêu H rồi chăng? Không phải đâu, chỉ là chút xao xuyến nhẹ nhàng của tuổi hai mươi thôi Uyên, vả lại chàng là bạn của Lan mà, những lúc đó tôi bối rối vô cùng.

Một niên học sắp chấm dứt. Gần một tuần nữa là bãi trường, tôi nằm lì ở nhà không thèm đến lớp. Tôi sợ nghe tiếng ve sầu kêu não nuột và nhìn những cánh phượng đỏ rực ở sân trường. Chắc gì tôi cầm được nước mắt khi nhìn những thứ ấy.

Một buổi tối Lan đi vắng, bất thần H đến thăm tôi. Tôi bối rối ra mặt. Tôi lí nhí mời chàng ngồi. Chàng ngồi yên ở ghế và nhìn tôi đăm đăm. Thật lâu sau chàng nói, giọng từ tốn chậm rãi:

- Tôi yêu Uyên.

Tôi mở đôi mắt thật to tưởng chừng như sắp rách, sững sờ nhìn chàng. Chàng đứng dậy giọng nhỏ nhẹ:

- Sở dĩ tôi nói với Uyên một cách hơi vội vã như thế vì mai tôi phải đi xa, sợ không có dịp nào gặp lại nhau lần nữa.

Tôi ôm đầu nghĩ ngợi. Tôi nhớ những đêm Lan tâm sự với tôi. Tôi hiểu con bé đã yêu H. Tôi cắn răng nói với chàng:

- Xin lỗi H, tôi không thể...

H ngắt lời tôi:

- Thôi, tôi đã hiểu. Nhưng mong Uyên chiều tôi lần cuối là, mai nhớ ra tiễn tôi ở bến xe, lần cuối.

- Vâng.

Buổi tối Lan về, tôi kể cho con bé nghe chuyện đó, đôi mắt Lan đỏ hoe.

*

Tám giờ xe chạy nhưng 7g30 tôi đã có mặt ở bến xe. Buổi sáng trời còn nặng hơi sương. Những cụm mây màu trắng đục bay là đà trên đỉnh đầu. Một vài tia nắng mặt trời le lói nhô lên sau những hàng sao bên đường. Bến xe, khách hàng nhộn nhịp. Một vài cặp có lẽ là tình nhân chia tay nhau coi bộ bịn rịn. Tôi buộc lại mái tóc bằng sợi dây màu vàng. Gió thổi mạnh cuốn tung hai tà áo. Tôi đứng xớ rớ gần quầy vé. Tiếng người nói xôn xao. Tám giờ H đến, chiếc vé xe trong tay chàng đập thẳng vào mắt tôi. Chàng đến gần tôi, dịu dàng:

- Cám ơn Uyên đã đến.

Tôi ứa nước mắt. Chúng tôi đứng với nhau như thế một lúc. Tiếng còi xe chợt vang lên inh ỏi. Tôi nghe tiếng chàng thì thầm:

- Vĩnh biệt Uyên. Mong em chẳng quên tôi.

Nước mắt lăn dài trên má. Tôi nghe đâu đây những câu thơ của ai ngân vang buồn bã:

"Người đi sao? Ừ thôi người cứ đi.
Buổi tàn thu trời đất não nề
Tôi đứng tiễn người bên phố nhỏ
Giọt lệ thầm rơi xuống cánh tay che...

Người đi rồi chỉ mình tôi ở lại
Tà áo bay lồng lộng giữa chiều tà
Tôi một mình với năm ngón tay khô
Run rẩy vẫy giữa nghìn cơn gió thổi

Người đi rồi nỗi buồn chợt tới
Tuổi hai mươi lơ láo những môi cười
Sẽ không còn từ đó một ngày vui
Giữa lớp sóng đời đời thổi đến..."

Xe chạy một đoạn xa, tôi lủi thủi trở về nhà. Căn phòng trọ lạnh lẽo. Lan đi đâu mất. Một phong thư đặt ở đầu giường còn thơm mùi mực. "Em đi cho chị được hạnh phúc". Bức thư chỉ có ngần ấy chữ. Tôi úp mặt xuống giường khóc nức nở.
 
*

Thời gian trôi đi. Thoắt cái đã 5 năm. Mỗi người chúng tôi tản mác đi một hướng. Hôm nay Lan trở về với chút nắng bụi ngẩn ngơ. Riêng H chẳng biết phiêu dạt phương nào.

Nhã Lan, cuối cùng chúng ta vẫn là những kẻ cô đơn phải không em!...


PHAN NHÃ UYÊN UYÊN        

(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 91, tuần lễ từ 1-3 đến 8-3-1973)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét